Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nợ Nhau Một Chữ Thương
Chương 3
Khi ấy, ông đã lâm bệnh rất nặng rồi.
Bây giờ nghĩ lại, chắc lúc đó ông đã hạ quyết tâm sẽ ép Hứa Liễm Dục cưới ta.
Gia gia mất vào ngày thứ hai sau khi ta và Hứa Liễm Dục thành thân.
Ông nắm chặt tay ta, dùng hơi thở yếu ớt lặp đi lặp lại một câu:
“Lan Hoa, con phải... hạnh phúc đấy...”
“Lan Hoa, con phải... hạnh phúc đấy...”
Ta nắm lấy bàn tay gầy khô như vỏ cây của ông, nhìn vào đôi mắt đã mờ đục, nói:
“Gia gia, con nhất định sẽ hạnh phúc.”
“…”
Nhưng sau khi cưới Hứa Liễm Dục, ta chẳng có chút hạnh phúc nào cả.
Gia gia nói đúng, mơ mộng thứ không thuộc về mình thật sự phải trả giá rất lớn.
Ta từng nghĩ, chỉ cần ta cố gắng đối xử tốt với Hứa Liễm Dục, tốt thêm một chút nữa, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ muốn cùng ta xây dựng tổ ấm.
Chính vì ôm ấp giấc mộng xa vời như thế, ta đã tự lừa dối mình rất lâu.
Nhưng sống với Hứa Liễm Dục thật sự rất khổ.
Trước kia khi sống cùng gia gia, dù có bận rộn đào đất, trồng rau, leo núi hái thuốc cả ngày thì ta cũng không thấy khổ.
Nhưng khi sống cùng Hứa Liễm Dục, lòng ta luôn thấy buồn bã.
Thân đã khổ, tâm còn khổ hơn.
Vì thế, ta không muốn sống cùng hắn nữa.
7
Ta nhìn Hứa Liễm Dục:
“Ta sẽ không về với ngươi đâu. Ban đầu ngươi cưới ta cũng chẳng phải tự nguyện, vậy thì... coi như thôi đi.”
Thôi đi vậy.
Ta âm thầm nghĩ trong lòng.
“Tống Lan Hoa!”
Hứa Liễm Dục nghiến răng,
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa.”
“Giờ nếu ngươi đổi ý vẫn có thể về làm thiếu phu nhân Hứa phủ.”
Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đầy giận dữ của hắn.
Ta không hiểu vì sao hắn phải tức giận.
Hắn vốn không cam tâm cưới ta, giờ ta rời đi chẳng phải đúng ý hắn sao?
Ta lắc đầu:
“Ta không hối hận.”
Rầm!
Hứa Liễm Dục hất đổ đống lụa là và trang sức trong tay hai nha hoàn xuống đất, lạnh lùng ra lệnh:
“Về phủ!”
Nhận được lệnh, hơn chục tiểu đồng và nha hoàn lập tức nhấc kiệu, nhặt đồ, lũ lượt rời đi như một đoàn quân rút lui.
Người trong thôn đến chúc mừng cũng đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng tản đi.
Triệu đại nương bước tới, nhẹ giọng khuyên bảo ta:
“Lan Hoa à, sao phải khổ vậy con? Ta thấy nó cũng có chút thật lòng với con đó.”
“Nếu thật sự không muốn cưới con, thì với quyền thế của Hứa gia, nó muốn đuổi con đi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Vậy mà nó vẫn cho người tới rước kiệu, mời con về làm thiếu phu nhân đấy thôi.”
Ta xoa đôi mắt khô rát, khẽ cười:
“Không cần đâu. Làm thiếu phu nhân Hứa phủ, con không gánh nổi.”
Hứa Liễm Dục khinh thường ta, có về đó cũng chỉ bị chà đạp và chế nhạo thêm thôi.
Ta cười, hỏi Triệu đại nương:
“Đại nương có thể giúp con tìm một phu quân khác được không?”
“Gọi là tái giá chắc cũng không đúng nhỉ...”
Hứa Liễm Dục đến chạm vào ta còn thấy ghê tởm, huống chi là gần gũi thân mật.
Hắn còn chẳng cho ta gọi hắn là phu quân.
Ta chống đầu lẩm bẩm:
“Lần này, con không cần người biết đọc sách nữa, con cần người biết cùng con làm việc.”
Mẫu thân đã nói sai rồi, người biết đọc sách cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Trước kia ta từng muốn Hứa Liễm Dục dạy ta viết tên mình.
Ta rất vui khi nói với hắn:
“Tên ta là Lan Hoa, là Lan Hoa Thảo. Phụ thân của ta bảo, hoa lan là loài hoa của quân tử.”
Hứa Liễm Dục cười lạnh:
“Thôn phu sơn dã mà học đòi văn vẻ, thật là tục không chịu nổi.”
Hắn không chịu dạy ta, khi ta cố nài nỉ thêm, hắn lại bảo là mình không biết.
Hứa Liễm Dục viết chữ rất đẹp, từng là đệ nhất tài tử kinh thành.
Tết đến, trưởng thôn muốn mời hắn viết câu đối, còn ra giá năm mươi văn một cặp.
Số tiền đó bằng năm ngày ta đi bán cỏ, hay sáu giỏ đậu đũa.
Ta vui mừng đón trưởng thôn vào nhà.
Thế mà hắn lại hất tung bút mực mà trưởng thôn đưa, mặt mày khó chịu:
“Không biết viết!”
Hứa Liễm Dục chẳng biết cái gì cả.
Không biết viết tên ta.
Cũng không biết viết câu đối.
Thôn dân mời hắn dạy chữ cho đám trẻ, hắn cũng bảo không biết.
Hứa Liễm Dục thật vô dụng.
Người biết đọc sách chẳng lợi hại chút nào.
8
“Triệu đại nương, con muốn người có sức vóc, biết làm việc.”
Ta móc ra hai mươi văn tiền trong túi, lại lấy từ trên bếp hai cái bánh ngô đã hấp từ hôm qua rồi dúi vào tay bà.
Triệu đại nương dở khóc dở cười:
“Nói đến người khỏe mạnh thì hình như làng bên có một người như vậy, tên là Lý Đông Sinh.”
“Phụ mẫu của hắn cũng mất sớm, từ nhỏ theo Trương Đà Đầu lên bến tàu kinh thành bốc vác kiếm sống, đôi khi còn ra khơi đánh cá.”
“Chỉ là nhà hắn nghèo quá, đến giờ còn chưa tích đủ sính lễ để cưới thê tử.”
Ta vội vàng lắc đầu:
“Không sao đâu ạ, con cũng nghèo mà.”
Triệu đại nương thở dài, lấy tay chọc nhẹ trán ta:
“Đồ ngốc Lan Hoa, không làm thiếu phu nhân Hứa phủ, lại muốn đi lấy phu khuân vác.”
“Thôi được, để ta giúp con để ý, se dây tơ cho.”
Bà nhét lại tiền vào túi ta, chỉ cầm hai cái bánh ngô rời đi.
Ta chờ, chờ đến năm ngày.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Triệu đại nương dẫn người đến thật.
Ta rướn cổ nhìn ra ngoài, ánh mắt lập tức va phải một đôi đồng tử đen láy.
Chàng vội vã lảng mắt đi, hai vành tai đỏ ửng.
Triệu đại nương trêu ta:
“Lan Hoa, con sốt ruột đến thế à?”
Ta ngại ngùng cười, nhanh tay kéo hai cái ghế ra mời họ ngồi.
Lý Đông Sinh có vẻ hơi lúng túng, chàng liếc nhìn ta một cái rồi vội quay đi:
“Ta tên Lý Đông Sinh, nếu cô nương không chê...”
“Không chê, không chê đâu!”
Ta hấp tấp xua tay.
Chàng nhìn cao hơn Hứa Liễm Dục một chút, vạm vỡ hơn, da cũng đen hơn.
Nhìn là biết người chịu thương chịu khó.
Triệu đại nương che miệng cười:
“Đồ ngốc Lan Hoa, nếu đã ưng rồi thì lấy giấy hôn thú của con với Hứa Liễm Dục ra đi, cùng Đông Sinh đến quan phủ hủy hôn.”
“Hủy xong thì con đăng ký với Đông Sinh là thành phu thê rồi.”
Ta gật đầu, vào phòng lấy tờ giấy lúc trước cùng Hứa Liễm Dục ký rồi đưa cho Triệu đại nương:
“Là tờ này phải không ạ?”
Triệu đại nương vừa nhận lấy thì mặt lập tức sầm lại.
“Lan Hoa, sao giấy hôn thú của các con không có dấu của quan phủ? Hai đứa đi đâu ký vậy?”
Ta nghĩ ngợi một lúc:
“Hôm đó đến khi đến cửa nha môn, Hứa Liễm Dục không cho con vào.”
“Con nghĩ mình không biết chữ, vào cũng vô ích nên thôi.”
Triệu đại nương giận đến đen mặt, vò nát tờ giấy ném xuống đất:
“Phì! Đồ khốn kiếp!”
“Bảo sao hôm đó nói đi là đi, cũng chẳng nhắc đến việc hủy hôn. Thì ra là giả!”
Ta ngơ ngác:
“Giấy hôn thú... là giả thật sao?”
Triệu đại nương chống nạnh:
“Không có dấu quan phủ thì là giả chứ còn gì!”
“Nghĩa là... hắn chưa từng cưới con thật sao?”
“Giấy hôn thú giả thì hôn sự cũng là giả thôi!”
Hứa Liễm Dục từng nói gia gia ép hắn cưới ta, nên dù hắn hận ta, oán ta, ta đều chấp nhận.
Nhưng nếu giấy hôn thú là giả, hắn cũng biết rõ nó là giả, biết hôn sự không có hiệu lực, tại sao còn phải nói với ta những lời như thế?
Ta không biết chữ, lừa ta vui lắm sao?
9
Ta ngồi xổm dưới đất, ôm mặt thút thít khóc.
Một bàn tay khẽ vỗ nhẹ lưng ta.
Ngón cái thô ráp của Lý Đông Sinh vụng về lau nước ở khóe mắt ta, ánh mắt nghiêm túc:
"Lan Hoa, từ nay về sau, chúng ta cùng nhau sống những tháng ngày yên ổn nhé."
Triệu đại nương nói:
“Giả cũng tốt, khỏi phải đi hủy hôn phiền phức.”
"Tên Hứa Liễm Dục kia tâm cơ thâm trầm lại chỉ giở trò với mỗi con, để ý hắn làm gì!"
Ta gật đầu, đứng dậy giẫm lên tờ giấy hôn thú giả kia hai cái.
Ta không muốn vì hắn mà đau lòng thêm nữa.
Ta muốn sống cuộc đời của chính mình.
Ta nhìn Lý Đông Sinh:
“Chừng nào thì chàng cưới ta về?”
Lý Đông Sinh đỏ mặt:
“Chờ ta đến tiệm tơ lụa đặt may một bộ giá y cho nàng, rồi chuẩn bị sính lễ, thuê kiệu hoa đón dâu, đặt bàn tiệc...”
Phiền phức như vậy sao.
Ta nghe đến một nửa liền vội cắt lời:
“Không cần, không cần đâu! Chỉ cần hai thước vải đỏ, một đôi nến đỏ là được rồi!”
“Phải làm.”
Lý Đông Sinh nhìn ta:
“Ta dành dụm bao nhiêu năm nay, chính là dùng để cưới thê tử.”
Triệu đại nương cười rạng rỡ:
“Phải đó, Lan Hoa. Nam nhân chịu bỏ công sức và tiền bạc vì thê tử mình mới là người đáng tin cậy!”
Thôi được, họ đều nói thế thì chắc là có lý.