Nhìn Người Ngày Mưa, Dây Dưa Cả Đời

Chương 6



17

Sau vụ việc đó, Mạnh Duyệt Nguyệt bị tạm giữ hành chính.

Phản ứng của ba mẹ thì khiến tôi không khỏi kinh ngạc: “Chà chà, vẫn là huyết thống đáng tin cậy nhất. Ngữ Tang xuất sắc như vậy, chắc chắn là thừa hưởng từ gen nhà mình. Còn con bé kia… haiz, không phải ruột thịt, nuôi mãi cũng chẳng thế.”

Tôi lặng lẽ nhìn họ trở mặt.

Trước đây Mạnh Duyệt Nguyệt ngoan ngoãn, nên họ mới xem như con ruột. Giờ nó không nghe lời nữa thì lập tức trở mặt phủi sạch quá khứ.

Nhìn họ như vậy, tôi bỗng thấy tội cho đứa em gái không máu mủ ấy. Nó thành ra thế này, trách nhiệm không thể không đặt lên vai hai người.

“Ba mẹ rốt cuộc muốn nói gì?”

“Ngữ Tang à, sau này việc kinh doanh trong nhà… còn phải nhờ con phối hợp với nhà họ Doãn. Về phần em con, nếu con không thích nó, thì từ nay nhà này chỉ có một đứa con gái là con thôi.”

“Còn nó thì sao?”

“Chúng ta sẽ đưa nó đi.”

“Đi đâu?”

“Chúng ta tìm được bố mẹ ruột của nó rồi, ở một vùng quê miền Tây xa xôi. Chúng ta sẽ gửi nó về đó.”

Trong lòng tôi nổi lên một cảm giác ghê tởm.

“Rồi để nó lặp lại bi kịch của tôi sao?”

Cả hai nghe xong đều sững người.

“Là chính hai người dạy nó thành ra như thế. Vậy sao không tự gửi hai người về quê sống đi?”

“Cái… cái này là vì muốn tốt cho con mà…”

Lại là cái cớ ấy — vì tốt cho tôi.

Tôi mất kiên nhẫn, đứng dậy đi ra cửa, họ vội hỏi: “Ngữ Tang, con tính đi đâu?”

“Đến đồn công an, ký giấy bãi nại và đón nó về.”

Khi Mạnh Duyệt Nguyệt bước ra khỏi phòng tạm giam, người đầu tiên nó nhìn thấy là tôi, ánh mắt kinh ngạc mở to, rồi nhìn quanh một vòng.

“Ba mẹ đâu?”

“Họ không đến.”

Hai ngày bị giữ đã khiến Mạnh Duyệt Nguyệt tiều tụy hẳn đi.

“Sao họ không đến?”

“Em nghĩ sao?”

Môi nó run run, tôi biết thực ra nó không ngu, chỉ là vẫn ôm chút ảo tưởng.

“Có phải… là ba mẹ nhờ chị đến đón em không?”

“Là tôi tự đến. Họ đã liên hệ với bố mẹ ruột của em rồi.”

Cơ thể gầy gò của nó khẽ run, suýt nữa đứng không vững.

Tôi ném cho nó một cái bánh bao đậu đỏ, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, ăn xong còn về nhà.”

Đó là món mà nó thích nhất.

Mạnh Duyệt Nguyệt vừa khóc vừa cắn: “Sau này em còn được ăn cái này nữa không?”

“Hỏi ngơ thế? Cửa hàng đó sắp mở chi nhánh ngay đầu đường rồi. Nếu thèm thì ra ngoài là mua được.”

“Ý chị là… em không cần rời thành phố A sao?”

“Không cần.”

Nói xong, tôi sải bước đi trước.

Mạnh Duyệt Nguyệt vội vã đuổi theo: “Là chị giữ em lại sao? Tại sao? Chị chẳng phải ghét em lắm sao?”

“Ghét chứ, em thật sự rất phiền toái. Nhưng Mạnh Duyệt Nguyệt, em có tin không — Trong cái nhà đó, chỉ có mỗi tôi hiểu em.”

Nó khựng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy.

Một lúc sau, nó rụt rè hỏi: “Tại sao chị lại giúp em?”

“Vì tôi không muốn em trở thành phiên bản thứ hai của tôi… Chỉ vậy thôi.”

18

Sau đó Mạnh Duyệt Nguyệt tự nguyện rời khỏi nhà. Dù chưa tới kỳ khai giảng, nó đã quay lại trường, rồi tìm một công việc làm thêm gần trường, bắt đầu tự nuôi sống bản thân.

Tôi không cắt nguồn tiền sinh hoạt của nó. Dù sao nuôi nó cũng chẳng đáng gì với tài chính nhà họ Mạnh. Nhưng do nó chủ động muốn độc lập thôi.

Giữa tháng Tám, tôi đón sinh nhật đầu tiên sau khi về nhà. Mạnh Duyệt Nguyệt vẫn không nói chuyện với tôi, nhưng nó gửi tôi một món quà nhỏ, không đắt tiền — chỉ là một vật trang trí đơn giản. Tuy vậy, đó vẫn là thành quả của nửa tháng làm thêm.

Về sau, nghe nói nó tìm được công việc thực tập chính quy ở một công ty truyền thông. Ngày nào cũng tất bật chạy deadline, nhưng tinh thần rất phấn chấn.

Sau khi bước vào xã hội, Mạnh Duyệt Nguyệt trưởng thành rất nhanh. Nó từng được giúp đỡ, cũng từng nếm trải lòng người hiểm ác.

Có một lần, tôi ký một dự án, trùng hợp lại là công ty nơi nó làm việc.

Trong tòa nhà văn phòng, chúng tôi chạm mặt thoáng qua. Khi ấy, nó mặc đồ công sở, sải bước mạnh mẽ, chững chạc hơn xưa rất nhiều.

Tôi hỏi: “Không định về công ty nhà làm sao? Ba mẹ rút lui rồi, giờ phần lớn mọi thứ do chị quản.”

“Em nghe qua rồi. Chị cũng giỏi thật.”

Tôi chỉ cười nhẹ.

Chẳng hiểu sau đó trong giới đã lan truyền tin đồn: Chính tôi là người đã ép ba mẹ ruột rút lui để chiếm trọn quyền kiểm soát.

Vì để leo lên cao, tôi không từ thủ đoạn.

Nhưng thế thì sao? Ngay ngày tôi đồng ý quay về nhà họ Mạnh, tôi đã có dã tâm này rồi.

Tôi cày đêm cày ngày, học việc đây đó, bổ túc kiến thức, chỉ để chờ ngày đó. Thậm chí, cả việc khéo léo tách Mạnh Duyệt Nguyệt khỏi ba mẹ, cũng nằm trong kế hoạch. Dù thế, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện trả thù nó. Vì mục tiêu của tôi… lớn hơn thế. Và công ty này không có chỗ cho nó, dù có muốn quay lại, tôi cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.

May thay, Mạnh Duyệt Nguyệt nói rất dứt khoát: “Em khá thích công việc hiện tại.”

“Thích là được rồi.”

Về sau, ba mẹ về quê, Mạnh Duyệt Nguyệt thì cắm rễ trong ngành của nó.

Thỉnh thoảng, nó vẫn nhắn WeChat cho tôi, chủ yếu là mấy câu hỏi thăm khách sáo.

Đến năm nó 24 tuổi, vào một đêm nọ, nó gửi một tấm ảnh chụp một chàng trai cho tôi.

【Đẹp không?】

【Khá ổn.】

【Em muốn cưa anh này, nhưng anh ấy lạnh lùng, khó theo quá.】

【Lạnh lùng à? Chị có cách, để chị dạy em.】

Tôi nhắn tin chỉ từng bước cho nó. Sau đó nó làm theo cách tôi dạy — và quả nhiên, chàng trai đã chủ động hẹn nó đi ăn.

【Aaaa ảnh rủ em đi ăn rồi!!】

【Giữ bình tĩnh chút, đừng để lộ quá, cũng đừng lạnh tanh quá. Nhớ là lần đầu đi ăn, phải cẩn thận. Chốt xong địa điểm thì báo chị. Một tiếng nhắn tin một lần. Quá giờ là chị kéo người tới tìm đó nhé.】

【Dạ】

Tin nhắn cuối cùng còn gửi kèm một sticker thỏ con nghe lời.

Một lát sau, tôi đang mơ màng ngủ thì tin nhắn bật sáng:【Cảm ơn chị.】

19

Doãn Bách Duật sống một mình, nên tôi thường xuyên ghé qua chỗ anh sau giờ làm.

Sinh nhật 25 tuổi của tôi cũng được tổ chức ở nhà anh.

Vừa vào cửa, tôi liền giật tung cà vạt anh, vò nát áo vest, mạnh mẽ đòi lấy anh, không chút kiêng dè.

Trong lúc mơ màng, Doãn Bách Duật bỗng hỏi: “Miên Miên, em không yêu anh phải không?”

“Sao anh nghĩ vậy?”

“Vì mỗi lần gặp nhau đều chỉ làm chuyện đó. Em như thể… chỉ xem anh như món đồ chơi thôi vậy.” Doãn Bách Duật nhíu mày, thoáng buồn, “Anh sẵn sàng làm vậy… nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Anh cũng muốn… một danh phận.”

Tôi chớp mắt nhìn anh.

Cảnh tượng này… sao giống hồi đó thế?

Hồi đó, sau một đêm hoang dã, tôi vừa mặc áo khoác anh vừa nói: “Em muốn có danh phận.”

Giờ anh lại dùng chính chiêu đó với tôi.

Thấy tôi không đáp, Doãn Bách Duật tưởng tôi không muốn nói tiếp, liền lật người, cúi đầu, bắt đầu dùng cách của anh để khiến tôi mềm lòng.

Phải nói rằng anh hiểu quá rõ điểm yếu của tôi.

Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, khiến tôi như nghẹt thở.

Tôi ghì tay vào tóc anh, anh lại tưởng là khích lệ nên càng cuồng nhiệt hơn, phải liên tục nói “đủ rồi”, cầu xin đủ đường, anh mới chịu dừng lại.

“Miên Miên, nếu em không muốn, sau này anh sẽ không nhắc nữa.”

Rõ ràng vừa uống nước,... mà sao giọng anh vẫn khàn đặc thế này.

Tôi bật cười: “Để em cho anh xem thứ này.”

“Gì vậy?”

Tôi lấy từ túi ra một tấm thẻ ngân hàng: “Thấy quen không? Chính là cái thẻ anh đưa em khi ly hôn đó. Cái thẻ này, em chưa tiêu một đồng nào.”

Doãn Bách Duật sững người.

“Dù có lúc khó khăn, hay những ngày gần như không cứu vãn nổi, em cũng không động vào số tiền ấy. Vì em muốn có một ngày, em có thể nhìn thẳng vào anh, và nói… Doãn Bách Duật, thứ em muốn, là chính con người anh.”

“Miên Miên…”

“Giờ anh còn nghĩ… em không yêu anh không?”

Mi mắt Doãn Bách Duật khẽ run, anh ôm chặt tôi, nồng nhiệt hơn lúc nãy, như thể muốn dốc cạn tất cả nhiệt huyết suốt đời này.

“Miên Miên, anh cũng yêu em, nhiều lắm.”

Tôi biết.

Tôi biết chứ.

Giờ tôi mới hiểu lời Doãn Vãn từng nói: Nếu Doãn Bách Duật đã không muốn, thì không ai ép được anh. Nhưng nếu đã muốn rồi, thì chắc chắn không ai ngăn nổi.

Lần đầu tiên của chúng tôi… thực ra là anh chủ động.

Vì anh cũng khao khát tôi, nên mới để tôi chiếm lấy.

Vì anh cũng khao khát tương lai, nên mới chấp nhận cưới vội.

Bị lừa cũng được, miễn là còn ở bên tôi, anh sẵn sàng bất chấp tất cả.

Chỉ là…

Khi anh nhận ra điều đó, chúng tôi đã chia xa rồi.

Sau khi gặp lại tôi ở thành phố A này, anh phát hiện… khao khát ấy còn mãnh liệt hơn. Dù luôn cố gắng kiềm chế, nhưng không cách nào dập tắt những suy nghĩ điên rồ ấy. Chính anh… mới là người chấp nhận bị lừa, chấp nhận bị tổn thương, chấp nhận bị bỏ rơi. Nhưng vẫn cố giữ thể diện và khoảng cách, vì không muốn lộ ra sự thảm hại của bản thân.

Nhưng khi tôi gọi anh: “Tiểu cữu…”

Chỉ một tiếng gọi ấy, liền khiến anh nhận ra — Tôi có thể thật sự sẽ lấy người khác.

Khi ấy, tham vọng trong lòng anh, lập tức phá tan mọi rào cản.

Dù màn đêm buông xuống, sự cuồng nhiệt của chúng tôi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

“Miên Miên, anh vẫn còn nhớ như in lần đầu khi anh gặp em.” Doãn Bách Duật thấp giọng nói, không cẩn thận làm rơi giọt mồ hôi thấm ướt gối, “Hôm đó trời mưa, em thì che ô đứng bên đường. Anh trước giờ không biết thế nào là tiếng sét ái tình. Nhưng khi ấy, đứng trên tầng hai nhìn xuống em — anh bỗng thấy bản thân đầy ham muốn.”

Trùng hợp làm sao, khi tôi lúc đó cũng có thể khơi dậy khát vọng yêu – dục – si trong anh, vô tình khiến anh không thể buông.

Doãn Bách Duật ghé vào tai tôi: “Ta tái hôn nhé?”

“Ừm.”

“Sáng mai đi đăng ký luôn.”

“Được.”

Ánh trăng rọi vào khung cửa sổ, như thể đang chứng kiến khoảnh khắc này.

Và sẽ ở đó chứng kiến mãi, cho đến khi không thể.

(Toàn văn hoàn)

 

Chương trước
Loading...