Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nhất Định Phải Trở Về
Chương 4
14
Vài phút sau, tôi bị bạn thân kéo ra khỏi phòng phát thanh.
Tôi cười như bị thần kinh.
“Cmn…… Ha ha, tại sao làng du lịch lại có phòng phát thanh…… Cậu có bệnh, nửa đêm không ngủ gọi mình đến phòng phát thanh……”
“Câm miệng đi!”
Tôi cũng không biết cô ấy đưa tôi đi đâu, chỉ biết cuối cùng cũng dừng lại.
Trước mắt hình ảnh lưu chuyển, rực rỡ mê ly.
Đợi tôi thấy rõ người đàn ông phía trước đi tới, thiếu chút nữa sợ tới hồn phi phách tán.
Trên mặt Phó Cận Niên không có ý cười, đôi mắt u ám kia nhìn chằm chằm khiến người tôi hoảng hốt.
Đột nhiên có một người đàn ông kéo bạn thân qua một bên, nụ cười rầu rĩ, “Bảo bối, bài hát sinh nhật của anh để ở đâu rồi?”
Bạn thân không thể luyến tiếc bị người khiêng đi.
Để lại tôi lẻ loi đứng tại chỗ.
Giống như bị điểm huyệt.
“Chú……”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hiện trường đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Phòng tiệc lớn như vậy, chỉ còn lại có tôi và chú ấy.
Người vây quanh Phó Cận Niên bốn phía, tôi chắp cánh khó thoát.
“Nhiễm Nhiễm, chạy cái gì?”
Phó Cận Niên âm sắc từ trầm, không nhanh không chậm mở miệng.
Tôi sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, còn mạnh miệng, “Không chạy… Cháu chỉ đi xa một chuyến, sắp không kịp lên máy bay rồi.”
“Đi xa làm gì?”
“A…… tưởng niệm chồng cũ.”
Cmn, tôi đang nói cái gì vậy.
“Ha” Phó Cận Niên cười cười: “Tưởng niệm chồng cũ.”
Sắc mặt tôi lại trắng bệch, môi run rẩy, nói không nên lời.
“Đúng vậy…… Dù sao kết hôn, kết hôn rồi……”
Tay Phó Cận Niên nhẹ nhàng giữ lấy cổ tôi, cười đến bình tĩnh lại tự nhiên, “Cho nên, cháu ôm con của chú, kết hôn với người khác?”
Chú ấy thật sự đã biết toàn bộ!
Hai chân tôi mềm nhũn, cơ hồ treo ở trên người chú ấy.
“Không, không – -”
Phó Cận Niên chậm rãi nói: “Để con của chú mang họ người khác, lá gan của cháu đủ lớn rồi. Cháu đoán xem, chú có thể giết chết cháu không?”
Đầu óc hỗn độn đang cố gắng chuyển động, tôi ôm lấy cánh tay chú ấy, nhỏ giọng nức nở, “Làm ơn… Thả cháu đi đi.”
“Cháu uống say nói bậy… Ba Đoàn Tử đã chết… Không tin cháu cho chú xem video ba Đoàn Tử…”
Phó Cận Niên đột nhiên kéo tôi lại gần, khóe môi cười lạnh:
“Tiếp tục tự biên tự diễn đi, Nhiễm Nhiễm.”
Tôi đã quá say.
Lần này càng sợ tới mức đi không nổi nửa bước, đâm đầu vào ngực Phó Cận Niên.
“Chú…… Cháu bị choáng váng đầu.”
Phó Cận Niên bị tôi chọc cười, “Không sao, chú có rất nhiều thời gian dành cho cháu.”
Đây là nhất định phải cho chú ấy một lời giải thích.
Tôi ôm chú ấy, trì hoãn một hồi, đột nhiên nhanh chân chạy ra ngoài.
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ của Phó Cận Niên.
Tựa hồ một chút cũng không lo lắng.
Tôi giống như một con thiêu thân, chạy tán loạn khắp nơi.
Phó Cận Niên đi theo sau tôi.
Người ở cửa ngăn tôi lại, “Hạ tiểu thư, đường này không thông.”
Tôi cúi đầu, chạy lên lầu.
Một đường đi qua các cánh cửa, tôi rốt cuộc đi tới một tầng nào đó.
Cửa phòng phía trước mở rộng, chỉ có một gian này.
Là phòng tổng thống của khách sạn.
Tôi rối rắm nhìn ra xa, chặn Phó Cận Niên ở cửa thang máy, ngoài mạnh trong yếu: “Chú không được đi theo cháu…”
Phó Cận Niên ừ một tiếng, hứng thú đồng ý, “Không đi theo.”
Khi tôi quay đầu chạy về phía cửa, thiếu chút nữa đã vấp phải tấm thảm dày.
Phó Cận Niên nhanh tay lẹ mắt, túm lấy tôi.
Hương gỗ nhàn nhạt trải qua nhiệt độ cơ thể, càng nồng nặc.
“Mắt cháu đặt trên đỉnh đầu rồi à?”
Tôi giãy dụa một lát, phát hiện giãy dụa không được, lỗ tai đỏ ửng nói: “Chú… chú buông cháu ra, cháu tự đi.”
“Ha…… cháu còn đi vững chứ.”
Chú ấy nhẹ giọng cười, “Chú còn tưởng rằng cháu uống say rồi.”
Nói xong, chú ấy buông tôi ra, nhìn tôi hoảng hốt chạy vào bên trong.
Bước chân dài, không nhanh không chậm đi theo phía sau tôi, “Chậm một chút, chú có thể ăn cháu đấy?”
Tôi vất vả lắm mới vào được cửa.
Đột nhiên hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.
Cảnh sắc trước mắt đảo ngược.
Tôi bị ném lên giường.
Quả nhiên quỷ say nên đi chậm, chờ đến tôi cũng không có chút nhẫn nại.
Phó Cận Niên chậm rãi tháo đồng hồ ra.
“Chú……”
Thanh âm tôi run rẩy, “Tha cho cháu đi… Đừng giết chết cháu.”
Giọng Phó Cận Niên hàm chứa nụ cười, “Bảo chú chia tay, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với chú, đều phải nghe lời cháu sao?”
Tôi ngây người, lòng bàn tay Phó Cận Niên đặt trên lưng tôi, đè tôi vào trong ngực chú ấy.
Tôi cảm nhận được thân thể nóng bỏng bị mùi thơm nhàn nhạt bao quanh, giống như bị nhốt vào mê hồn trận.
Trốn không thoát.
“Nhiễm Nhiễm, nghe nói qua “vong phu” đòi mạng chưa?”
Giọng nói ấm áp làm cho cả người tôi đều run rẩy.
Tôi giãy dụa lùi về sau, bị Phó Cận Niên chậm rãi kéo về.
“Tha mạng…… Không cần lấy mạng của cháu……”
Tôi bị cuốn vào một cơn nóng bừng, và men rượu khiến tôi bắt đầu lảm nhảm.
Thậm chí bắt đầu nhảy lời thoại trong phim truyền hình.
Tâm tình Phó Cận Niên có chút tốt, “Hư, cháu cầu xin chú đi.”
Cầu xin chú ấy.
Đầu ngón tay theo cổ của tôi trượt một cái, cả người tôi đều mềm nhũn thành nước.
Phó Cận Niên cười lạnh, “Cầu cũng vô dụng.”
“Không phải muốn ngủ với chú sao?”
“Ngủ cũng không rõ, đêm nay đừng hòng nhắm mắt.”
15
Phó Cận Niên không uống say, hiển nhiên khó đối phó hơn năm năm trước.
Không giống như năm năm trước.
Tối nay Phó Cận Niên có vẻ như mang theo ý trừng phạt, hôn vừa nặng vừa tàn nhẫn.
Rất nhanh giữa răng môi bắt đầu tràn ngập mùi máu tanh.
“Nói đi, ba của Đoàn Tử là ai?”
“Không phải chú…… Không phải……”
Phó Cận Niên cười vỗ tôi một cái, “Thả lỏng, có biết khi cháu nói dối cả người đều căng thẳng không?”
“Chú…… chú……”
“Gọi chú cũng vô dụng, phải ăn ngay nói thật mới được.”
Cuối cùng tôi bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, run rẩy khai.
Phó Cận Niên lúc này mới bỏ qua, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, “Được rồi, ngủ đi…”
……
Cảnh tượng năm năm trước cùng mộng cảnh tối nay đan xen.
Quấy đến cả người tôi nóng bừng.
Tôi từ trong mộng bừng tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Phó Cận Niên đang gọi điện thoại.
Điện thoại mở loa ngoài, xuyên qua tiếng nước ào ào, vô cùng rõ ràng.
“…… Tôi còn tưởng rằng, anh muốn cắt đứt chân cho tiểu nha đầu.”
Tôi sửng sốt, ý thức được nha đầu là chỉ tôi.
Thanh âm không nóng không lạnh của Phó Cận Niên truyền đến, “Nếu là bình thường, thì nên như vậy.”
“Lần này sao lại không được?”
Phó Cận Niên trầm mặc một lúc lâu, “Nhìn thật đáng thương, không mắng nữa.”
Tôi chậm rãi trở mình.
Phó Cận Niên mới từ phòng tắm đi ra, tôi theo bản năng trốn vào trong chăn.
Chú ấy đi tới, ngồi ở bên giường sờ sờ đầu của tôi.
“Tật xấu lá gan nhỏ, khi nào thì mới có thể bỏ?”
“Lần trước mắng anh không phải rất oai sao?”
Tôi lộ ra hai mắt, không nói gì.
Phó Cận Niên nhìn tôi chằm chằm một hồi, khe khẽ thở dài, “Vẫn còn quá nhỏ.”
“Lúc trước nên trực tiếp mang em từ nước ngoài về, anh đáng sợ như vậy sao? Loại chuyện này cũng không nói.”
Ban đầu, tôi giấu rất tốt.
Mỗi tuần đúng giờ báo cáo hành tung của mình.
Ngay cả lúc vào phòng sinh, cũng sắp xếp đúng giờ gửi đi.
Đề phòng Phó Cận Niên nghi ngờ, tần suất của tôi thậm chí còn nhanh đến mức mỗi ngày một phát.
Không phân lớn nhỏ.
Mục đích chính là để cho chú ấy chán ghét tin tức của tôi.
Nghĩ vậy, tôi đột nhiên cầm lấy di động Phó Cận Niên đặt ở đầu giường, mở wechat.
Ngoài ý muốn phát hiện mình dĩ nhiên là luôn ở đầu.
Phó Cận Niên không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của tôi, vỗ vỗ mông tôi, “Rời giường, hôm nay về nhà.”