Ngày Ngày Cảm Hóa Crush Phản Diện

Chương 1



Lần thứ năm bố mẹ phản diện tới cô nhi viện để nhận nuôi trẻ.

Tôi đẩy nữ chính ra, chủ động bước lên tự giới thiệu.

“Cháu chào cô chú ạ, cháu là đứa trẻ ngoan nhất viện mình đó ạ~”

Bình luận bay đầy màn hình, cười muốn điên luôn.

【Há há há, con yêu tinh nhỏ này sao lại nhảy ra thế?】

【Hôm kia mới đánh hội đồng tiểu bá vương trong viện, hôm qua lại treo tóc giả của viện trưởng lên cột cờ.】

【7 tuổi đánh không chừa một ai trong viện, đến chó đi ngang còn phải cúi đầu tránh.】

【Nếu con yêu tinh này được nhận nuôi thì nhà phản diện chẳng bay thẳng lên trời mất?】

【Cười chết mất, nhưng mà... chắc đây là lần nữ chính mở khóa lần cảm hóa thứ năm rồi nhỉ?】

Phải, bốn lần trước đều thất bại.

Tên nhóc phản diện đó vẫn hủy diệt cả thế giới.

Tôi bị nổ tan xác, không còn mảnh xương.

Tái sinh lần thứ năm, tôi thật sự hết chịu nổi rồi.

Nếu cảm hóa không được, chi bằng để tôi ra tay.

Dù sao tôi cũng biết tí đấm đá mà.

1

Lần thứ năm rồi.

Đây là lần thứ năm rồi đó.

Mở mắt ra cái là biết ngay, má ơi, lại quay về cô nhi viện nghịch tổ kiến nữa rồi.

Tôi biết mà, lần cảm hóa thứ năm lại bắt đầu rồi.

2

11 giờ 35 phút, không lệch một giây.

Chiếc xe hơi màu đen quen thuộc trượt đến trước cổng cô nhi viện.

Cửa xe mở ra.

Bố mẹ phản diện bước xuống.

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề.

Người phụ nữ dịu dàng tao nhã.

Viện trưởng bước tới, cười tươi như hoa.

“Ôi chào, anh chị Chu lại đến rồi.”

Bà Chu gật đầu, cười nói.

“Trẻ đâu rồi?”

Dưới hành lang, Giản Thanh - nữ chính - xuất hiện.

Mang theo nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn bước ra sân khấu.

Nhưng lần này, chưa kịp chạy đến gần bố mẹ phản diện.

Tôi đã vứt cành cây trong tay, xông ra trước một bước, chắn ngay trước mặt họ.

“Cháu chào cô chú ạ, cháu là đứa trẻ ngoan nhất viện mình đó ạ~”

Viện trưởng bên cạnh trông như thể vừa nuốt phải cục gì đó rất khó nói.

Tôi cười tít mắt, kéo váy bà Chu.

“Cháu biết pha trà rót nước, còn biết hát với kể chuyện nữa.”

“Nếu hai người muốn nhận nuôi con gái thì chọn cháu nhé?”

“Cháu ngoan lắm ạ.”

Bình luận mà chỉ mình tôi thấy lại hiện lên.

【Há há há, con yêu tinh nhỏ này lại nhảy ra nữa rồi!】

【Hôm kia mới đánh hội đồng tiểu bá vương trong viện, hôm qua còn treo tóc giả của viện trưởng lên cột cờ.】

【7 tuổi đánh bại toàn bộ trẻ con trong viện, đến chó đi ngang cũng phải cúi đầu.】

【Viện trưởng: Nghe lời? Nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói lại lần nữa xem? Nói lại lần nữa đi?】

【Nữ chính: exm? Cướp thoại của tôi là sao?】

【Nếu con yêu tinh này bị nhà phản diện nhận nuôi thật, nhà họ chắc phải bay lên trời mất!】

【Bắt đầu hóng rồi đó.】

Bà Chu cúi người, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

“Đương nhiên là được rồi~”

“Nhưng trong nhà còn có một cậu em trai nữa đấy~”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ:

“Con sẽ chăm sóc em trai thật tốt, mẹ ơi.”

Giản Thanh ở phía sau đứng hình, biểu cảm kiểu: ??

Tôi lấy cớ thu dọn vài bộ quần áo cũ rồi quay về ký túc xá.

Giản Thanh đuổi theo.

Cô ta khoanh tay trước ngực, quan sát tôi từ đầu tới chân.

“Cậu là ai?”

Tôi quay đầu lại, giọng điệu bình thản:

“Tôi là nhân vật phụ mà cậu đã lặp lại 4 lần vòng lặp cũng không cảm hóa được phản diện, cuối cùng bị nổ tan xác không còn mảnh xương.”

Cô ấy có chút sững sờ.

“Cậu… có ký ức?”

Không chỉ có ký ức, tôi còn thấy được cả đống bình luận từ chiều không gian nào không rõ nữa kia.

“Tôi biết cậu là nữ chính.”

Tôi nghiêm túc nói.

“Nhưng cậu đã cảm hóa 4 lần vẫn thất bại, chứng minh phản diện không hề ăn kiểu đó.”

Giản Thanh: “Vậy cậu định làm gì?”

Tôi nở một nụ cười kiểu phản diện:

“Tôi à? Tôi biết chút đấm đá.”

Giản Thanh chỉ ngẫm nghĩ đúng ba giây.

Sau đó trịnh trọng vỗ vai tôi.

“Được, lúc đánh nhớ tính luôn phần của tôi, đừng nhẹ tay!”

Thế là, nhiệm vụ cảm hóa lần thứ năm do nữ chính khởi động...

Tôi tiếp quản rồi.

3

Biệt thự nhà họ Chu rất to, nhưng cũng rất trống trải.

Tôi được bà Chu – à không, giờ phải gọi là mẹ rồi – dắt tay đi vào phòng khách.

Một quả bóng từ tầng hai bay xuống, nhắm thẳng vào tôi.

Tôi nghiêng đầu né nhẹ.

Bóng trượt đi.

Một cậu bé xuất hiện ở đầu cầu thang.

Nhìn rất đẹp trai.

Mặc sơ mi nhỏ xinh, tóc xoăn nhẹ, trông cực kỳ chỉn chu.

Nó nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như đang xét xử.

Mẹ trợn mắt quát nó:

“Tiểu Cảnh! Sao lại lấy bóng ném người thế hả?!”

Tôi từ tốn nhặt bóng dưới đất lên.

Mỉm cười với mẹ:

“Không sao đâu mẹ, em trai thích chơi bóng, con có thể chơi cùng em.”

Mẹ thở dài.

“Đồng Đồng à, em trai con… có chút vấn đề về nhân cách phản xã hội.”

“Sau này con nhất định phải trông chừng nó kỹ nhé?”

Tôi gật đầu: “Vâng~”

Tôi lên lầu, đưa quả bóng lại cho Chu Cảnh Sinh.

Cúi sát bên tai nó thì thầm:

“Đã là em mở đầu, vậy tí nữa cũng đừng có khóc lóc đi méc nhé.”

Tới bữa tối.

Chu Cảnh Sinh cố tình đổ hết xương gặm rồi vào bát tôi.

Tôi không hề nhíu mày.

Dưới bàn, tôi giẫm mạnh vào ngón chân nó.

Chu Cảnh Sinh đau điếng, nhưng nhớ tới lời tôi vừa nói, đành cắn răng nhịn.

Tôi từ tốn gắp hết đống xương ra ngoài.

Nó lại đổ vào tiếp.

Tôi lại giẫm.

Lặp lại ba lần, nó đau tới mức môi trắng bệch.

Cuối cùng cũng chịu yên thân.

Tôi cười tít mắt, gắp cho nó một miếng thịt:

“Ăn nhiều vào, em trai.”

Tối đến, tôi vén chăn chuẩn bị ngủ.

Phát hiện có một con rắn hoa nằm trên giường.

Tôi bật cười.

Sáng hôm sau, tôi lật ngược tình thế, thả một con rắn hổ mang lên giường của Chu Cảnh Sinh.

Đêm đó, tôi nghe thấy từ phòng bên cạnh vang lên một tiếng hét rất ngắn.

Tôi đẩy cửa phòng nó ra.

“Ồ, cần chị giúp gì không, em trai~?”

Nó trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“CÚT!”

Cậu bảo tôi cút là tôi cút? Vậy chẳng phải mất mặt tôi sao?

Tôi chậm rãi bước tới bên giường nó.

Tóm lấy con rắn hổ mang, nhanh gọn kẹp đúng bảy tấc.

Vặn gãy.

Tôi lắc đầu: “Vô dụng.”

Chu Cảnh Sinh nghiến chặt răng.

Không rõ tôi đang nói con rắn hay là nó nữa.

【Rắn: Không ai bênh vực cho tôi sao?】

【Rắn: Tôi là gì cơ? Một công cụ để nó thị uy thôi à?】

4

Chu Cảnh Sinh rõ ràng không phải dạng dễ chịu thua.

Ngày thứ ba, nó ném con búp bê vải của tôi xuống hồ sau biệt thự.

Nhìn tôi với ánh mắt thách thức.

Thật ra ban đầu tôi cũng khá thích con búp bê đó.

Nhưng tôi đã trải qua 4 vòng lặp.

Tâm lý bây giờ là một người trưởng thành 23 tuổi.

Nên cái búp bê đó, tôi cũng chẳng quý nữa.

Nhưng kêu tôi nhịn? Không đời nào.

Tôi lên lầu, dựa vào bình luận dẫn đường.

Tìm được mô hình xe đua mà Chu Cảnh Sinh quý nhất.

Sắc mặt nó lập tức thay đổi.

“Cậu dám?!”

Tôi ngoái đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.

Thả tay.

“Bõm.”

Chu Cảnh Sinh nghiến răng xông tới.

Tôi nghiêng người né, thuận thế đá một phát, đạp thẳng cậu ta xuống hồ.

“Nhặt lên!”

Nước trong hồ không sâu, chỉ tới vai.

Chu Cảnh Sinh hậm hực mò mẫm cả buổi mới lần ra được mô hình xe đua.

Vừa định trèo lên bờ, tôi nâng chân lên làm động tác như muốn đá tiếp.

“Còn con búp bê của tôi nữa.”

Cậu ta tức đến phát điên.

Nhưng bố mẹ không có nhà, người làm thì đã bị tôi sai đi chỗ khác.

Thế là, cậu ta chỉ còn cách ngậm ngùi quay lại mò tiếp.

Tới lúc bố mẹ về.

Chu Cảnh Sinh vừa tắm xong.

Tôi đang giúp cậu ta sấy tóc.

Mẹ nhìn chúng tôi, mặt đầy cảm động:

“Hai đứa càng lúc càng thân thiết rồi nhỉ~”

Mẹ không biết.

Chu Cảnh Sinh đang bóp chặt thịt bắp chân tôi tới trắng bệch.

Còn tay tôi thì túm một nắm tóc của cậu ta.

Cả hai không ai chịu nhường ai.

Ngoài mặt thì ngoan ngoãn, sau lưng thì âm thầm đánh nhau.

Nhưng thường thì, người bị ăn đòn… là cậu ta.

Sau vài lần giao chiến đều bị lép vế.

Cuối cùng Chu Cảnh Sinh cũng chịu tạm thời im hơi lặng tiếng.

Cuối tuần, mẹ dẫn tôi đi mua quần áo, cậu ta cũng đòi đi theo.

Tôi biết ngay mà, tên nhóc này chắc chắn đang có ý đồ xấu.

Quả nhiên, vừa lúc mẹ đi vệ sinh, Chu Cảnh Sinh liền lẻn lại gần.

“Chị ơi, em muốn uống trà sữa~”

Chương tiếp
Loading...