Mộng Khởi Hồng Trần
Chương 1
Ta là Thái tử phi.
Ngày Thái tử đăng cơ, Cửu hoàng tử thân mang tàn tật khởi loạn.
Trong cảnh hỗn loạn, một lưỡi đao xuyên thấu ngực ta.
Thái tử trúng mấy mũi tên, thế nhưng lại cười điên dại.
“Phế vật! Ngươi tưởng rằng ta chết rồi thì Thái tử phi sẽ thuộc về ngươi sao?”
Ý thức dần tan biến, ta nhìn thấy Cửu hoàng tử vốn lạnh lùng u ám ngã khỏi xe lăn.
Hắn kéo lê tàn thân, từng tấc một bò đến ôm chặt lấy ta, giọng run rẩy đến thấp hèn.
“Cầu xin nàng, đừng chết…”
1
Một lần nữa mở mắt, ta trở về ngày vừa mới nhập cung.
“Công chúa đã nghĩ kỹ chưa, sẽ chọn vị hoàng tử nào đây?”
Hoàng đế Đông Sở vuốt chòm râu, nụ cười hiền hòa, trong lời nói lộ ra mấy phần đắc ý.
Không lâu trước đó, Bắc Tề cùng Đông Sở ký kết hòa ước, dùng hôn nhân để tỏ ý giao hảo vĩnh cửu.
Mà ta chính là Nhị công chúa Bắc Tề, Dung Nhan, bị đưa sang làm công chúa hòa thân.
Lúc này, trước mặt ta là tất cả các hoàng tử Đông Sở đã đến tuổi thành thân.
Ánh mắt ta chậm rãi lướt qua từng gương mặt, khi chạm đến một gương mặt quen thuộc thì không khỏi khựng lại.
Người ấy tuấn mỹ phi phàm, giữa mày ẩn giấu vài phần đắc ý.
Hắn ta quả thực có vốn để kiêu ngạo, phong tư nhã nhặn, tài năng hơn người.
Dù ở Bắc Tề, cũng hiếm ai chưa từng nghe danh Nhị hoàng tử.
Hạ Cơ.
Hắn ta chính là phu quân của ta ở kiếp trước.
Thấy ánh mắt ta dừng lại trên mặt hắn ta, khóe môi Hạ Cơ khẽ cong lên.
Chỉ là giây tiếp theo, ta lập tức dời mắt đi không chút lưu luyến, nụ cười vừa nhen nhóm nơi khóe môi hắn ta lập tức tan biến.
Ta đang tìm một người khác.
Cuối cùng, ánh mắt ta dừng lại nơi thân ảnh cuối hàng.
Nam tử ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lạnh nhạt, chỉ thản nhiên nhìn tất cả, dường như chẳng có gì liên quan đến hắn.
Tim ta dâng lên một cơn xúc động, khẽ thốt ra hai chữ.
“Hạ Khởi.”
2
“Hoàng thượng, thần nữ chọn Cửu hoàng tử Hạ Khởi.”
Trong điện lập tức tĩnh lặng như tờ.
Hoàng đế ngẩn ra hồi lâu, mày nhíu lại khó thấy.
“Công chúa thật sự muốn chọn Cửu hoàng tử sao?”
Hạ Cơ bên cạnh biến sắc, không kìm được lên tiếng.
“Cửu đệ tuy giỏi giang, nhưng nay thân thể tàn khuyết, công chúa xin hãy nghĩ lại.”
Trong lòng ta khẽ cười nhạt.
Hạ Cơ khẩn trương đến vậy chẳng qua là coi trọng thế lực mà Bắc Tề mang đến.
Đáng tiếc, kiếp trước ta quá ngây thơ, còn tưởng hắn ta thật lòng với ta.
Ta lại cung kính hướng hoàng đế thi lễ.
“Lúc ở Bắc Tề, thần nữ đã sớm ngưỡng mộ Cửu hoàng tử. Nay có cơ hội, tự nhiên phải nắm lấy.”
Hạ Cơ thấy ta làm lơ hắn ta, trong mắt hiện rõ vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng.
Hoàng đế trầm mặc một lát, rồi mở miệng.
“Ý công chúa đã quyết, trẫm vốn không nên xen vào, chỉ là… tình trạng của Cửu hoàng tử quả thật đặc biệt.”
“Thế này đi, công chúa cứ ở lại trong cung ít lâu, làm quen cùng các hoàng tử. Ba tháng sau, nếu nàng đổi ý, trẫm cho nàng được chọn lại. Nếu nàng vẫn chọn Cửu hoàng tử, trẫm tất thành toàn.”
Hạ Cơ thở phào một hơi, các hoàng tử khác thần sắc muôn vẻ.
Chỉ có Hạ Khởi, vẻ mặt vẫn bình thản, chẳng vui chẳng buồn, tựa như mình chẳng liên quan gì.
3
Thực ra, ngoài danh tiếng của Nhị hoàng tử Hạ Cơ truyền đến tận Bắc Tề, thì còn có uy danh hiển hách của Cửu hoàng tử Hạ Khởi.
Ít nhất là cho đến hai năm trước, vẫn là như thế.
Hạ Khởi xuất thân tướng môn, mới mười bốn tuổi đã ra chiến trường.
Thiếu niên chiến thần, một thân giáp vàng oai hùng tung hoành sa trường, lập bao chiến công, khiến binh sĩ Bắc Tề nghe danh khiếp đảm.
Thế nhưng hai năm trước, Hạ Khởi bị trọng thương trong một trận chiến, hôn mê nhiều ngày. Đến khi tỉnh lại, đôi chân đã mất đi cảm giác, không còn đứng lên được nữa.
Hoàng đế tìm khắp đại phu giỏi trong Đông Sở, song đều vô phương cứu trị.
Ngôi sao sáng chói nhất triều đình, phút chốc lụi tàn.
Ở cuối kiếp trước, lời Hạ Cơ nói khiến ta bừng tỉnh.
Trước khi ta chết không lâu, hoàng đế bệnh nặng, Hạ Cơ nắm trọn quyền trong tay.
Hắn ta thừa cơ Bắc Tề vương thất nội loạn, xé bỏ hòa ước, đem đại quân thẳng tiến, khiến dòng tộc ta gặp họa diệt môn.
Hạ Cơ nói, đó là do áp lực triều thần, hắn ta bất đắc dĩ.
Nhưng khi quần thần muốn phế bỏ ta khỏi vị trí Thái tử phi, ta đã thấy rõ sự do dự trong mắt hắn ta.
Chỉ có một lần Hạ Khởi vào cung, hắn ta mới đổi ý.
Ngoài ra còn biết bao chuyện khác, đồng loạt hiện về.
Ta chợt bừng tỉnh, hóa ra người che chở ta, từ đầu đến cuối, đều là Hạ Khởi.
4
Ta nhập cung đã mấy ngày.
Những việc kiếp trước ta chẳng hề lưu tâm, nay bởi một lòng muốn giúp Hạ Khởi, mới hiểu được hắn hiện tại khó khăn đến nhường nào.
Thuở trước, Hạ Khởi từng là thiên chi kiêu tử, phong quang lẫy lừng còn hơn cả Hạ Cơ.
Nhưng từ khi đôi chân bị thương, mọi thứ thay đổi.
Dù sao thì ngôi vị Đông cung, tuyệt không thể rơi vào tay một kẻ tàn phế.
Mẫu thân của hắn — Mai phi, không chịu nổi đả kích, u uất mà bệnh chết trong mùa đông năm ấy.
Từ đó, tính tình Hạ Khởi trở nên quái lạ.
Theo lời hạ nhân trong phủ, Cửu hoàng tử thường nhốt mình trong phòng, nhiều ngày không ra. Có khi bên trong còn truyền ra tiếng hắn tự nói một mình, hoặc tiếng đồ vật vỡ nát.
Người ta đều nói, Cửu hoàng tử sa sút, tâm trí cũng chẳng còn minh mẫn.
“Công chúa, người đừng chọn hắn nữa…”
Nha hoàn hồi môn của ta nghe xong những chuyện cũ, sợ hãi rụt cổ.
“Thần thấy Nhị hoàng tử thật không tồi, mấy hôm nay còn sai người đưa lễ vật sang cho chúng ta.”
“Còn Cửu hoàng tử, rõ ràng biết công chúa chọn hắn, vậy mà vẫn chẳng buồn để tâm…”
Ta khẽ lắc đầu, tựa như nói với nàng, lại tựa như nói với chính mình.
“Lần này, ta sẽ không chọn sai nữa.”
Nếu Hạ Khởi trở thành quân vương Đông Sở, ít nhất cũng có thể bảo toàn an nguy cho gia tộc ta.
Huống chi, ở kiếp trước hắn đã có ân với ta, ta cũng nên hồi đáp.
Hạ Khởi không đến tìm ta, chẳng lẽ ta không thể chủ động tìm hắn sao?
5
Các hoàng tử khi trưởng thành đều có phủ riêng ngoài cung.
Phủ đệ của Hạ Khởi cách hoàng cung không xa, ra khỏi cung, rẽ vài vòng là tới.
Đó là phủ đệ hoàng thượng ban cho khi hắn vừa trưởng thành, biển đề bốn chữ “Ninh Thân Vương Phủ” khí thế hiên ngang, chỉ là nay đã phủ bụi dày.
Người hầu gác cổng tinh mắt, thấy ta đến liền vội vàng hành lễ, rồi nhanh nhẹn vào trong bẩm báo.
Chẳng bao lâu, hắn mang vẻ áy náy quay ra.
“Công chúa thứ lỗi, hôm nay điện hạ thân thể không khỏe, không tiện gặp khách.”
Ta thoáng sững lại, rồi mỉm cười, đem hộp bánh trong tay trao cho hắn.
“Không sao, đây là mấy chiếc bánh mai hoa, phiền ngươi chuyển cho Cửu hoàng tử.”
Người hầu vội gật đầu, bưng hộp bánh trở vào.
Với món này, ta vẫn có mấy phần tự tin.
Sinh thời, Mai phi tinh thông các loại điểm tâm, trong đó sở trường nhất chính là bánh mai hoa.
Kiếp trước, Hạ Cơ từng nhờ ta hỏi Hạ Khởi về vài chuyện quân vụ, ta đã dốc tâm tái hiện lại món bánh này.
Khi ấy, Hạ Khởi lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, trong mắt thoáng hiện một thần sắc ta chưa từng thấy.
…Nhưng mấy phần tự tin ấy, ngay khi thấy người hầu lại trở ra với vẻ bối rối, đã hoàn toàn tiêu tan.
Hắn toát mồ hôi lạnh, mỉm cười, trả lại hộp bánh cho ta.
“Điện hạ nói, bánh mai hoa hương quá nồng, hắn không thích ăn. Mong công chúa… ban cho người biết thưởng thức khác.”
“…”
Đời trước cũng thế, Hạ Khởi tâm phòng quá nặng, luôn khép mình, cự tuyệt mọi sự gần gũi.
Nhưng đó cũng là cách hắn tự bảo vệ chính mình thôi.
Ta nhận lại hộp bánh, khẽ cười.
“Ngày mai, ta sẽ lại đến.”
Không thích bánh mai hoa sao, cũng chẳng sao.
Ngày thứ hai, ta mang đến bánh bách hoa, hắn nói quá ngấy.
Ngày thứ ba, ta mang đến củ sen đường quế, hắn nói quá ngọt.
Ngày thứ tư, ta mang đến sữa đông hấp, hắn nói quá tanh.
…
Vài ngày tiếp đó, ta lần lượt mang nào bát trân cao, đăng trản cao, cát tường quả… nhưng ngay cả một sợi tóc của Hạ Khởi ta cũng chẳng được thấy.
Mãi cho đến ngày thứ mười, ta mới rốt cuộc gặp được hắn.