Minh Nguyệt Nên Chiếu Rọi Ta

Chương 1



Ta vì có dung mạo khuynh thành mà bị bán vào kỹ viện lớn nhất kinh thành.

Đêm xuất các, kẻ vẫn luôn lãnh đạm và giữ mình như Lục Hoài Chi vậy mà lại gọi nước ba lần.

Vẻ mặt hắn thỏa mãn, tay vuốt ve làn da mềm nơi thắt lưng ta.

“Ngoan một chút, ta từ trước đến nay chưa từng dùng lại đồ người khác bỏ.”

“Hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ đón nàng vào phủ.”

Ta liên tục gật đầu, giả ngoan bán ngọt.

Đến khi lấy lại được khế bán thân, ta lập tức cuốn gói bỏ trốn.

Năm năm sau, hắn xách đao xông vào tân phòng của ta.

Hai mắt đỏ ngầu, bước từng bước tới gần.

“Kẻ lừa đảo.”

“Phu quân của nàng... chỉ có thể là ta.”

1

Năm thứ mười ta bị bán vào Bách Hoa Lâu.

Mụ tú bà vuốt ve mái tóc đen dài của ta, cười nói: “Đúng là ‘nhà có nữ nhi mới lớn’.”

“Diện mạo khuynh thành thế này, không biết lang quân nhà ai sẽ có phúc hưởng đây.”

Tay ta đang vẽ chân mày hơi khựng lại, đã hiểu rõ hàm ý của bà ta.

Nuôi ta bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến ngày đem ra bán lấy giá cao.

Từ khi bắt đầu hành kinh, ta đã âm thầm lật tung hết đám công tử quyền quý trong kinh thành để xem xét.

Cuối cùng ta nhắm trúng một đóa hoa cao lãnh – Lục Hoài Chi.

Ta mất một năm để dần tiếp cận hắn.

Rồi dùng ba tháng tiếp theo khiến hắn từ khinh thường ta đến sinh lòng thương xót.

Rốt cuộc cũng khiến hắn trong đêm ta “xuất các”, vung tiền như nước chỉ để mua ta về.

2

Mây mưa vừa dứt, mặt ta đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Hoài Chi tùy ý khoác chiếc chăn gấm ngang hông, tay lại không ngừng mơn trớn nơi eo ta.

“Nghĩ gì vậy?”

Hắn véo ta khiến ta ngứa ngáy, đầu óc vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị khi nãy...

Nghe hắn hỏi, ta mơ màng đáp, giọng run run: “Trước kia chỉ nghe người ta nói lang quân tài mạo song toàn, giờ mới biết... lời đồn quả nhiên không sai.”

Lục Hoài Chi bị lời ta chọc cười, ngực khẽ rung động: “Thích không?”

Ta nhớ lại những chiêu thức được dạy trong lầu, lấy hết can đảm kéo tay hắn đang làm loạn, khẽ cười: “Thích chứ, Lang quân xem, tim thiếp đập nhanh đến nhường nào.”

Bàn tay mang vết chai nhẹ lướt qua làn da mịn màng, ánh mắt hắn lập tức trở nên nguy hiểm.

Ta hiểu rõ ưu thế của bản thân, vờ ngây ngô lại càng chủ động nghiêng người áp sát: “Lang quân đang nghĩ gì vậy?”

Tay hắn đột nhiên siết chặt, ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, tiếng kinh hô bị đôi môi hắn chặn lại.

Lần này, hắn lại dịu dàng khác thường, không còn là cường hãn như khi nãy.

Đôi tay hắn nâng niu, chậm rãi, để ta có thời gian thích ứng và tiếp nhận.

Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, còn hắn thì nắm chặt lấy eo ta.

Chuông gió treo đầu giường rung leng keng suốt nửa đêm.

Đầu óc ta như có thứ gì đó nổ tung, chân quỳ bất giác run rẩy.

“Lục Hoài Chi…”

Ta thở dốc, yếu ớt gọi tên hắn, giọng mềm đến nhỏ như tiếng mèo con làm nũng, không cho hắn tiếp tục nữa.

Hắn lại siết chặt hơn, bất ngờ cúi đầu, cắn một cái ngay vào vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên vai ta.

“Đúng là một yêu tinh mà.”

3

Nửa đêm, khi Lục Hoài Chi tỉnh dậy, ta đang lén nhét túi hương vào trong áo hắn.

“Hử? Nàng đang làm gì đấy?”

Ta giật mình run tay, túi hương trong tay lập tức rơi xuống đất.

Hắn cúi người nhặt lên: “Uyên ương?”

Ta ấp úng không dám lên tiếng.

Hắn khẽ thở dài, kéo ta vào lòng: “Đêm qua còn gan lớn đến thế, hôm nay lại hóa thành mèo con câm rồi sao?”

Ta nước mắt ròng ròng, khóc như hoa lê gặp mưa: “Nô tì may mắn được hầu hạ lang quân một đêm, đã là phúc phận ba đời.

Vậy mà lòng lại sinh tà niệm, chỉ muốn âm thầm gửi gắm tấm chân tình.”

“Nô tỳ đáng tội.”

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai ta, dịu dàng gọi tên ta: “Minh Nguyệt.”

“Ta và nàng quen biết đã lâu, tâm ý của nàng, ta đều hiểu.”

“Đợi ta xoay xở được một đoạn thời gian, sẽ đón nàng vào phủ.”

Ta ngẩng đầu lên, không dám tin mà nhìn hắn.

Giọt lệ còn vương nơi đuôi mắt, long lanh như sắp rơi nữa.

Đôi mắt xưa nay luôn lạnh nhạt của hắn nay lại phủ đầy ý cười: “Sao lại hóa thành tiểu khóc nhè rồi hả?”

Ta vội lau nước mắt nơi khóe mắt: “Nô tì không phải người hay khóc.”

“Chỉ là… chỉ là… vui mừng quá thôi.”

Hắn lập tức ném ta vào đống chăn gấm, cả người đè lên.

Cổ chân ta bị tay hắn siết chặt, bàn tay ấy nóng rực như mang theo lửa.

Chuông đầu giường lại nhẹ nhàng rung lên từng tiếng.

Khi tình ý dâng cao nhất, môi Lục Hoài Chi khẽ đặt lên vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên vai ta, gọi ta một tiếng, rất nhẹ: “Kiều Kiều.”

“Giờ thì… được khóc rồi.”

4

Lục Hoài Chi dùng số tiền lớn bao ta trong nửa năm.

Trong nửa năm ấy, hắn thường xuyên lui tới Bách Hoa Lâu.

Mỗi đêm đều triền miên, mây mưa chưa từng gián đoạn.

Đến kỳ kinh nguyệt của ta, hắn lại ngồi dạy ta đọc sách.

Hắn muốn cùng ta đốt đèn đọc sách, tay áo vờn hương - tình ý nhàn nhã.

Nhưng ta lại cố ý làm trò, nói muốn đàn cầm.

Cuối cùng bị hắn nắm tay, đàn… “cây đàn kia” suốt cả một đêm.

Những gì ta học trong kỹ viện đều mang ra dùng cả lên người hắn.

Hiệu quả rõ rệt.

Ta có thể cảm nhận được ánh mắt Lục Hoài Chi nhìn ta, ngoài sự thương hại ban đầu, dần dần đã ngập tràn yêu thích.

Khắp kinh thành đều truyền nhau lời đồn rằng, trưởng tử dòng chính nhà họ Lục bị một kỹ nữ làm mê muội tâm hồn.

Thậm chí có người còn nói ta là yêu tinh chuyển thế, chuyên đi hút dương khí đàn ông.

Lúc nghe được lời đồn này, Lục Hoài Chi đang nằm trong phòng ta, cùng ta rung chuông đầu giường.

“Họ cũng đâu có nói sai, đúng là một con yêu tinh.”

Lời đồn lan truyền dữ dội, đến nỗi dù Lục Hoài Chi có là thiên tài đi nữa thì cũng bị trưởng bối trong nhà làm cho khốn đốn đầu óc.

Nhưng Bách Hoa Lâu đâu phải từ đường, mà là nơi đốt bạc không chớp mắt.

Mụ tú bà thấy Lục Hoài Chi nhiều ngày không tới, nửa năm hẹn đã hết, liền rục rịch treo bảng tiếp khách trở lại cho ta.

Ta cầu xin bà cho thêm vài ngày: “Lang quân nhà họ Lục đã nói sẽ đón ta vào phủ.”

Bà ta bật cười đến rơi cả nước mắt, dùng khăn liên tục lau lệ: “Minh Nguyệt à, lớn tướng rồi mà đầu óc vẫn chưa lớn theo hả?”

Ta đành vội vàng sai người đến tìm Lục Hoài Chi.

Nào ngờ kẻ kia trở về với gương mặt bầm tím, mũi máu đầy mặt: “Cô nương, vừa nghe nói tiểu nhân đến từ Bách Hoa Lâu, gã giữ cổng liền đánh cho một trận rồi ném thẳng ra ngoài.”

Lòng ta trầm hẳn xuống, biết ngay... Lục Hoài Chi, e là... không đến nữa rồi.

Nhưng ta biết rõ hắn vốn ưa sạch sẽ, nếu hôm nay ta chịu để người khác chạm vào, về sau hắn nhất định sẽ không còn ý định chuộc ta nữa.

Trong lòng ta cân nhắc một lượt, tiền chuộc thân vẫn chưa gom đủ, dù hôm nay không thể lấy lại khế ước bán mình thì cũng phải tìm cách thoát khỏi nơi quỷ quái này trước đã.

Lợi dụng lúc người trông coi sơ ý, ta nhảy qua cửa sổ, chui vào đống củi chất sau viện để trốn.

Trời dần sẩm tối, khách khứa trong lầu bắt đầu đông lên.

Không ít kẻ nghe danh “người trong lòng của Lục Hoài Chi” mà tìm tới xem trò vui.

Vì vậy, mụ tú bà sốt ruột đến phát điên nhưng cũng không dám cho người lục tung lên, nếu chẳng may đồn ra ngoài sẽ làm mất mặt Bách Hoa Lâu, bà ta e là sẽ phải vội vã đưa một cô nương chưa từng xuất các lên thay thế.

Ta chỉ cần chờ bà ta tưởng lầm ta đã trốn ra ngoài, sai người tỏa ra khắp các ngả đường tìm kiếm.

Lúc ấy, ta có thể nhân cơ hội lẫn theo xe thu nước thừa buổi sáng mà rời khỏi nơi này.

Mơ mơ hồ hồ chờ suốt một đêm, sự ồn ào náo nhiệt của Bách Hoa Lâu cuối cùng cũng rơi vào tĩnh lặng.

Ta lặng lẽ lần về phía xe thu nước thừa.

“Minh Nguyệt.”

Ánh đèn lồng chập chờn soi lên mặt ta, giọng nói kia lạnh đến thấu tim: “Nàng đúng là gan to bằng trời.”

Chương tiếp
Loading...