Mẹ ơi! Trưởng thành đi
Chương 1
1.
Trước khi cưới, Mạnh Chiêu Viễn đã “phòng ngừa từ xa” cho tôi:
“Mẹ anh từ nhỏ đã được chiều chuộng, em ráng nhịn một chút nhé.”
Anh nắm tay tôi, ánh mắt chân thành:
“Cứ coi mẹ như một đứa trẻ chưa lớn.”
Tôi mỉm cười gật đầu, nghĩ bụng: Có thể khó chịu tới mức nào chứ?
Mãi đến ngày trước hôn lễ, tôi mới thật sự lĩnh giáo sự “lợi hại” của mẹ chồng – Giang Xuân Lan.
Hoàn toàn khác với mấy lần gặp mặt trước, hôm đó bà mặc một chiếc váy liền màu hồng,
Tóc tết hai bím như con gái đôi mươi, dù đã hơn năm mươi tuổi vẫn cứ cố tình hóa thân thành “công chúa nhỏ”.
“Giang Giang không thích cách trang trí hôn lễ này chút nào.”
Bà chu môi chỉ vào tông màu champagne mà tôi tỉ mỉ chọn lựa.
“Giang Giang muốn màu hồng! Phong cách công chúa cơ!”
Mạnh Chiêu Viễn lập tức nhìn tôi.
Người của công ty tổ chức tiệc cũng sững sờ – mai là đám cưới rồi, giờ đổi layout?
Tôi vẫn cười:
“Vậy thì đổi thôi. Mẹ thích là được.”
Giang Xuân Lan cười rạng rỡ, còn vỗ tay nhảy cẫng lên:
“Con dâu mới thật đáng yêu, Giang Giang thích con dâu mới nhất luôn!”
Mạnh Chiêu Viễn thở phào nhẹ nhõm, ghé tai tôi thì thầm:
“Cảm ơn em, Tri Ngư.”
Tôi không nói gì.
Về sau tôi mới biết, mấy lần gặp mặt trước, hai cha con họ phải hao tâm tổn trí lắm mới thuyết phục nổi bà ăn mặc “bình thường” một chút – là bình thường chứ không phải trang trọng.
Tới ngày cưới, cả sảnh tiệc biến thành biển màu hồng.
Tôi mặc váy cưới trắng đứng giữa không gian ấy, trông chẳng khác nào một du khách lạc vào khu vui chơi.
Khách mời thì thầm bàn tán, tôi còn nghe thấy ai đó nói:
“Tiệc sinh nhật của con nít hả?”
Giang Xuân Lan thì vui như tết, đi khắp nơi khoe khoang:
“Cái này là Giang Giang thiết kế đó nha, đẹp chưa?”
Tôi suýt không nhịn được mà giơ tay vỗ tay lắc đầu rồi nói:
“Tuyệt! Tuyệt đến không còn gì để nói!”
2.
Ngày đầu làm dâu, tôi dậy từ năm giờ sáng.
Nguyên liệu trong bếp đã chuẩn bị đủ cả: tôi nấu cháo kê, rán trứng ốp-la, chiên bánh quẩy, xay sữa đậu nành, còn trộn thêm ba món dưa nhỏ.
Đúng sáu giờ rưỡi, bàn ăn đã được bày biện đầy đủ, nóng hổi nghi ngút khói.
Tôi trở về phòng gọi Mạnh Chiêu Viễn dậy:
“Dậy ăn sáng thôi anh.”
Anh lầu bầu nửa tỉnh nửa mê:
“Sớm vậy?”
“Tối qua anh bảo mẹ anh phải ăn sáng lúc bảy giờ mà.”
Nghe vậy anh mới tỉnh hẳn, vội vàng rửa mặt đánh răng.
Lúc chúng tôi xuống lầu, bố chồng Mạnh Kiến Quốc đã ngồi vào bàn.
Ông nhìn bàn ăn phong phú, hài lòng gật gù:
“Tốt, có lòng đấy.”
Tôi múc cho ông một bát cháo:
“Chuyện nên làm thôi ạ.”
Bảy giờ đúng, Giang Xuân Lan xuống lầu đúng giờ.
Bà mặc váy ngủ vàng nhạt, tóc tai rối bù, trên mặt còn hằn rõ dấu gối.
Vừa thấy bánh quẩy và sữa đậu nành, bà lập tức sầm mặt:
“Sáng nay sao lại ăn mấy thứ này?”
Bà ngồi xuống, dùng đũa chọc vào bánh quẩy:
“Giang Giang xứng đáng được ăn ngon hơn chứ.”
Cả bàn ăn đột nhiên im lặng.
Mạnh Chiêu Viễn đặt đũa xuống:
“Mẹ à, Tri Ngư dậy từ năm giờ để nấu đấy.”
“Thì sao?”
Giang Xuân Lan hất cằm đầy lý lẽ:
“Giang Giang không thích bánh quẩy, ngán lắm! Giang Giang muốn ăn bánh mì nướng kiểu Pháp, uống cà phê xay tươi cơ.”
Bố chồng cau mày:
“Xuân Lan, đừng làm quá lên nữa.”
“Giang Giang không làm quá!”
Bà gào lên the thé:
“Giang Giang chỉ muốn ăn sáng ngon hơn một chút, có gì sai?”
Tôi đứng dậy, bước đến cạnh bà.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ xin lỗi.
Ai ngờ tôi cầm ngay một chiếc bánh quẩy, nhét thẳng vào miệng bà đang há hốc kia.
3.
Chiếc bánh quẩy bị nhét sâu vào miệng, mắt Giang Xuân Lan trợn tròn, ú ớ không nói thành lời.
Tôi vỗ tay phủi phủi:
“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Đừng đói rồi lại đi rình mò kiếm đồ như ăn mày.”
Mạnh Chiêu Viễn sợ đến rơi cả đũa.
Bố chồng đang cầm bát cháo cũng đứng hình, tay cầm bát còn đang lơ lửng.
Giang Xuân Lan cuối cùng cũng nuốt trôi, lập tức rơi nước mắt:
“Cô... cô bắt nạt Giang Giang!”
Bà giậm chân khóc rống:
“Giang Giang sẽ kể với tất cả mọi người, cô bắt nạt Giang Giang!”
“Tùy.”
Tôi thản nhiên ngồi xuống ăn tiếp trứng ốp-la:
“Nhớ tiện thể nói với họ, tôi với mẹ ruột tôi cũng đối xử như vậy đó.”
Lúc này Mạnh Chiêu Viễn mới kịp phản ứng:
“Tri Ngư, em làm gì vậy?”
“Chẳng phải anh bảo em xem bà ấy như mẹ ruột à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nói rõ từng chữ:
“Nếu mẹ ruột tôi mà dám nói với tôi như vậy, tôi cũng sẽ đối xử y chang.”
Tôi không nói ngoa.
Mẹ tôi – Thẩm Uyển Thu – hồi trẻ cũng được ông bà ngoại cưng chiều hết mực, suốt ngày đòi hỏi này nọ.
Sau này ba tôi mất sớm, trong nhà chỉ còn tôi và mẹ.
Lần đầu bà chê bai bữa cơm tôi nấu, tôi thẳng tay đổ hết đồ ăn vào thùng rác:
“Không ăn thì nhịn. Nhịn một bữa rồi sẽ biết quý.”
Từ đó trở đi, mẹ tôi không bao giờ dám làm mình làm mẩy vì chuyện ăn uống nữa.
Giang Xuân Lan khóc càng dữ dội hơn:
“Mạnh Kiến Quốc, ông nghe xem! Con dâu nói gì kìa! Dám đối xử với Giang Giang như vậy đó!”
Bố chồng nhìn tôi, lại nhìn vợ đang khóc nức nở, mở miệng mấy lần mà không thốt nên lời.
Mạnh Chiêu Viễn cuống quýt:
“Ba, ba nói gì đi chứ!”
“Ăn cơm.”
Bố chồng cúi đầu húp cháo:
“Mọi người ăn cơm đi.”
4.
Bữa sáng đầu tiên kết thúc trong tiếng khóc rấm rứt của Giang Xuân Lan.
Bà vừa khóc vừa chạy lên lầu, khóa trái cửa phòng lại.
Trước khi đi, tôi không quên “chốt hạ” một câu:
“Khóc cái gì mà khóc?”
“Bà họ Giang, lấy chồng họ Mạnh, tự coi mình là Mạnh Giang Nữ hả? Khóc vài tiếng định khóc sập cả Vạn Lý Trường Thành à?”
Mạnh Chiêu Viễn đuổi theo đến trước cửa, gõ cửa liên tục:
“Mẹ, mẹ đừng giận, để con nói với Tri Ngư.”
“Tôi không nghe! Giang Giang muốn bỏ nhà đi bụi!”
Tôi vừa dọn dẹp bát đĩa vừa nghe hai mẹ con diễn kịch, bỗng bố chồng lên tiếng:
“Mẹ con… thật sự cũng thế à?”
“Còn tệ hơn thế nữa.”
Tôi bỏ bát vào máy rửa chén:
“Năm con mười lăm tuổi, bà ấy chê món con nấu dở, cầm cả đĩa đổ thẳng lên đầu con.”
Bố chồng im lặng.
“Con cũng chẳng chiều theo.”
Tôi đóng máy rửa bát lại:
“Thu dọn hành lý rồi dọn thẳng lên trường nội trú, một tháng không về nhà.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bà ấy nhịn đói ba ngày, cuối cùng phải gọi điện cầu xin con về nhà.”
Tôi lau tay khô ráo:
“Từ đó trở đi, bà ấy không bao giờ dám chê bai đồ con nấu nữa.”
Bố chồng bưng tách trà lên, ánh mắt lặng lẽ suy nghĩ.
Trên lầu lại vang lên tiếng Mạnh Chiêu Viễn:
“Mẹ, mẹ mở cửa đi, mình ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
“Không mở! Giang Giang giận muốn ch//ết rồi! Giang Giang muốn để cả thế giới biết, cái nhà này không cần Giang Giang nữa!”
Tôi bước lên lầu, đi thẳng đến trước cửa phòng.
Mạnh Chiêu Viễn thấy tôi, định nói gì đó lại thôi.
Tôi gõ cửa:
“Giang Xuân Lan, bà mà thực sự muốn bỏ nhà đi, tôi thu dọn hành lý giúp ngay lập tức.”
Bên trong im bặt một lúc.
“Cô… cô dám hung dữ với Giang Giang!”
“Cô còn dám gọi tên tôi, không gọi là mẹ chồng nữa!”
“Đúng, tôi chính là đang hung dữ với bà.”
“Tới khi bà còn tiếp tục làm trò, thì khỏi gọi mẹ chồng gì nữa, tôi sẽ gọi bà là chị Giang.”
Tôi tựa người lên cửa, giọng lạnh tanh:
“Nếu bà thấy ấm ức, vậy thì đi ngay đi, tôi tuyệt đối không giữ lại.”
Mạnh Chiêu Viễn kéo tay áo tôi:
“Tri Ngư, đừng như vậy mà.”
Tôi hất tay anh ta ra:
“Mẹ anh năm mươi mấy tuổi đầu rồi, còn Giang Giang cái gì? Anh không thấy ghê à?”
Lời này nặng nề thật.
Sắc mặt Mạnh Chiêu Viễn tối sầm:
“Bà ấy là mẹ tôi!”
“Tôi biết chứ.”
Tôi nhìn anh:
“Nhưng bà ấy cũng là một người trưởng thành, đâu phải đứa con nít ba tuổi.”
Trong phòng chợt vang lên tiếng đồ đạc bị ném xuống đất.
5.
Cửa phòng bị giật mạnh ra.
Giang Xuân Lan đứng ngay đó, tóc tai rối như tổ quạ, mắt sưng đỏ.
“Cô nói Giang Giang ghê tởm hả?”
Bà chỉ thẳng vào tôi, tay run bần bật:
“Cô dám nói Giang Giang ghê tởm?”
“Tôi nói cái cách bà tự xưng Giang Giang ấy mới ghê tởm.”
Tôi chỉnh lại lời, “Còn con người bà, tôi còn chưa buồn đánh giá.”
Bà vung tay định tát tôi.
Tôi nắm lấy cổ tay bà:
“Muốn động tay động chân à? Vậy thì nói cho rõ ràng luôn.”
Mạnh Chiêu Viễn định can, nhưng bị tôi trừng mắt một cái, anh ta lùi lại.
“Từ nhỏ bà được nuông chiều, cả nhà nhường nhịn, tôi hiểu.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Giang Xuân Lan:
“Nhưng tôi không phải người nhà bà, tôi không có nghĩa vụ phải nhịn.”
“Cô… cô…”
“Cô cái gì mà cô?”
Tôi ngắt lời:
“Bà năm mươi ba tuổi rồi đúng không? Con trai bà ba mươi tuổi rồi, mà suốt ngày ‘Giang Giang Giang Giang’, bà không thấy trẻ con à?”
Giang Xuân Lan lại tuôn nước mắt.
“Với lại, tôi dậy từ năm giờ sáng nấu bữa sáng cho cả nhà, bà không cảm ơn thì thôi, còn soi tới soi lui.”
Tôi buông cổ tay bà:
“Bà tưởng bà là ai? Từ Hy Thái hậu chắc?”
“Tri Ngư!”
Mạnh Chiêu Viễn rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, “Sao em có thể nói mẹ như vậy?!”
“Vậy anh muốn tôi nói sao?”
Tôi quay lại nhìn anh, “Muốn tôi quỳ xuống cầu bà ăn à? Hay ra ngoài mua ngay bánh mì Pháp với cà phê xay tươi?”
Mạnh Chiêu Viễn nghẹn lời.
Giang Xuân Lan lại khóc lớn hơn:
“Mạnh Kiến Quốc! Ông lên đây! Con dâu ông bắ//t nạ//t tôi!”
Bố chồng từ tốn đi lên, nhìn cả khung cảnh rối ren.
“Xuân Lan.”
Ông lên tiếng, “Tri Ngư nói đúng.”
Giang Xuân Lan trợn tròn mắt:
“Ông… ông cũng bênh nó?”
“Tôi không bênh ai cả.”
Bố chồng thở dài:
“Tôi chỉ thấy, bà đúng là nên thay đổi rồi.”
Lời này như một quả bo//m hạng nặng, nổ tung giữa hành lang.
Giang Xuân Lan sững sờ, Mạnh Chiêu Viễn cũng choáng váng.
Chỉ có tôi là chẳng ngạc nhiên gì — lúc ăn sáng, tôi đã nhìn ra rồi.
Bố chồng đã chịu đựng đủ cái kiểu “làm màu” của vợ, chỉ là xưa giờ không ai dám nói.
Giờ tôi nói ra, ông thuận theo nước đẩy thuyền.