Mang thai con của người yêu cũ

Chương 1



Chia tay ba năm, bạn trai cũ lại bất ngờ trở thành cấp trên của tôi.

Ngày tôi phát hiện mình mang thai, tôi nói: “Con là của anh, cho tôi duyệt đơn nghỉ thai sản nhé.”

Anh ta bật cười, giọng châm chọc: “Ba năm trước em bỏ trốn, giờ quay lại bắt tôi nuôi con người khác? Đùa à?”

Tôi vẫn không từ bỏ: “Thế tiền sữa... không cho một đồng nào à?”

“Liên quan gì đến tôi?”

Tôi tiếc nuối nộp đơn xin nghỉ việc.

Sau đó, anh ta quỳ thẳng lên bàn phím: “Vợ à, tiền bạc và công ty đều giao cho em, cho anh vào phòng đi mà.”

1.

Kinh nguyệt trễ hai tuần, que thử hai vạch đỏ rõ rành rành.

Tôi dính rồi.

Mà bố đứa bé… không ai khác chính là người yêu cũ đã chia tay ba năm – giờ là sếp của tôi.

Công ty đang tổ chức team building chào đón sếp mới thì người đàn ông ấy xuất hiện, trở thành sếp lớn của tôi.

Chắc để lấy lòng nhân viên, người vốn chẳng hay uống rượu như Lục An lại uống đến say mèm với đồng nghiệp.

Cuối cùng còn chỉ đích danh bảo tôi đưa anh ta về nhà.

Đùa chắc?!

Chúng tôi đã chia tay ba năm rồi, tôi đâu biết anh ta sống ở đâu.

Thế nên tôi ném anh ta vào khách sạn.

Nhưng tên đàn ông này say xỉn vô liêm sỉ!!!

Hại tôi đến mức bây giờ không sạch sẽ nữa rồi, hu hu hu.

Tôi ôm bụng, càng nghĩ càng tức, gõ bàn phím lạch cạch như trút giận.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi xông thẳng vào phòng làm việc của Lục An.

Đàn ông đúng là chẳng tên nào ra hồn!

Lúc tỉnh táo nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, khinh khỉnh.

Tôi nghiến răng: “Tôi muốn xin nghỉ phép.”

Anh ta liếc tôi một cái: “Chia tay bao lâu rồi mà vẫn chưa biết quy củ?”

“Lần sau muốn vào thì gõ cửa trước đã.”

??

Lúc anh uống rượu mất kiểm soát sao không nghĩ đến quy củ đi?!

Tôi mặt lạnh như tiền, đặt đơn xin nghỉ phép lên bàn.

“Xin nghỉ.”

Lục An tiện tay cầm lên, lúc đầu vẫn bình thản, nhưng ngay sau đó mắt anh ta nheo lại, sắc mặt thay đổi.

Tôi hừ lạnh.

Xem ra vẫn chưa quên việc tốt mình đã làm.

“Con là của anh, cho tôi duyệt nghỉ thai sản.”

Tờ giấy bị anh ta bóp nhăn.

Lục An bật cười đầy tức giận: “Ba năm trước em bỏ trốn khỏi hôn lễ, giờ quay lại bắt tôi gánh trách nhiệm? Đùa tôi à?”

??

Tôi nghi ngờ Lục An đang thử tôi.

“Tôi hỏi thật, tiền sữa con anh không định bỏ ra một xu nào à?”

Lục An ngước lên, ánh mắt đen sâu hun hút.

Người ta nói môi mỏng là bạc tình, mà miệng của Lục An đúng là có thể làm người khác tức chết.

“Liên quan gì đến tôi?”

… Hay lắm!

Rất hay!!

“Vậy tôi cứ coi như bố đứa nhỏ chết rồi.”

Tôi quay người bỏ đi, lập tức viết đơn xin nghỉ việc.

Lý do nghỉ: “Thế giới rộng lớn, tôi muốn đi tìm người chịu làm ba dượng.”

2.

Lục An là nam thần được cả trường đại học công nhận.

Là cục cưng trong mắt các giáo sư, ai cũng biết anh ta tiền đồ vô lượng.

Trong trường, người theo đuổi Lục An nhiều không đếm xuể.

Còn tôi… chắc là người kiên trì nhất trong số những người “vô danh tiểu tốt”.

Tôi theo đuổi Lục An ba năm, đến tận kỳ học cuối cùng mới chính thức trở thành bạn gái anh.

Bạn cùng phòng còn trêu tôi: “Châu Bạch Bạch, phần mộ tổ tiên nhà cậu xây ở đâu vậy, cho tôi xin địa chỉ, tôi về bàn với ba tôi chuyển mộ sang đó!”

“Bạch Bạch, lần trước cậu đi Vân Nam có học nuôi cổ không đấy?”

“Cậu mở lớp đi, tôi quỳ nghe giảng luôn!”

Tôi chỉ cười cợt: “Lên lớp một lần 2 triệu, bao học bao đậu nhé!”

Nhưng không ai biết, ba năm đó tôi theo Lục An chạy khắp cả nước.

Anh học ngành tài chính, cộng thêm việc có doanh nghiệp gia đình, nên thời còn đi học đã thường xuyên bay đi bay về giữa các thành phố.

Có lần để mua được vé cạnh anh, tôi phải bỏ thêm 2 triệu mua vé chợ đen.

Ngồi cạnh Lục An, tôi cố giữ bình tĩnh.

Lông mày anh sắc lạnh, sống mũi cao thẳng có nốt ruồi nhỏ.

Lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người toát lên khí chất "người lạ miễn lại gần".

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ.

Cho đến khi ánh mắt đen sâu ấy bất ngờ nhìn thẳng về phía tôi, tim tôi nhảy vọt lên tận cổ họng.

“Châu Bạch Bạch, càng lúc em càng to gan đấy.”

“Theo tôi tám lần rồi, giờ còn ngồi sát bên?”

Tôi chớp mắt, không dám lên tiếng.

Tám lần trước tôi đều ngồi cách xa.

Anh đến công ty, tôi thì đi chơi mấy điểm du lịch gần đó.

Chỉ là vô tình cùng chuyến bay khứ hồi thôi mà… sao lại bị phát hiện?!

Nhưng sau này... tôi càng ngày càng bạo hơn.

Ba năm trời, tôi gần như đã đi khắp giang sơn tươi đẹp của tổ quốc.

Cuối cùng, tảng đá lạnh như băng mang tên Lục An cũng bị tôi làm tan chảy.

Anh xử lý xong công việc vẫn rảnh rỗi theo tôi trèo đèo lội suối.

Ở bên hồ Nhĩ Hải, Lục An nhận lời tỏ tình của tôi.

Bạn bè ghen tỵ, ba mẹ ủng hộ, sau khi tốt nghiệp chúng tôi định ngày cưới.

Nhưng đến sát ngày cưới, tôi bỏ trốn.

Đám cưới không cô dâu ấy, có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong đời Lục An.

Từ đó về sau, đám cưới ấy trở thành điều cấm kỵ với tất cả mọi người.

Nghe nói, mỗi khi có ai nhắc đến, sắc mặt anh ta lạnh đến mức dọa người.

4

Tôi đến bệnh viện khám thai, chỉ số mọi thứ đều ổn khiến bác sĩ cũng phải khen ngợi không ngớt.

Trước khi ra về, bác sĩ còn nhắc tôi đỏ mặt: “Nhớ nhé, ba tháng đầu tuyệt đối không được quan hệ.”

Tôi cười gượng.

Bác sĩ nghĩ nhiều rồi.

Tôi ghé siêu thị một vòng rồi về nhà.

Nhưng vừa mở cửa thấy đôi giày bày bừa ở lối vào, sắc mặt tôi tối sầm.

“Sao cô lại đến nữa?”

Nhìn khuôn mặt giống tôi như đúc, tôi âm thầm siết chặt nắm tay.

Châu Lộc – em gái sinh đôi của tôi.

Nói ra cũng lạ, tuy là chị em song sinh cùng mẹ sinh ra, nhưng từ lúc chào đời, cuộc sống của chúng tôi đã cách nhau cả trời cả vực.

Châu Lộc là bảo bối trong tay bố mẹ, đến cái tên cũng được đặt trân trọng hơn tôi.

Lúc mẹ tôi còn sống, bà ôm Châu Lộc mà thủ thỉ: “Hy vọng con gái mẹ sẽ luôn hồn nhiên hoạt bát như chú nai nhỏ, mẹ sẽ dành tất cả mọi thứ cho con.”

Phải rồi.

Mẹ thật sự đã bảo vệ đứa con gái thứ hai rất tốt.

Còn tôi, vì thế mà phải trả giá đắt.

Châu Lộc đánh giá căn hộ mới tôi vừa mua, ánh mắt cứ như đang ngắm tài sản của chính mình.

“Bao giờ dẫn tôi đi làm thủ tục sang tên vậy?”

Tôi cười.

Chưa dứt, Châu Lộc lắc lắc thứ trong tay cô ta.

“Không nhìn ra đấy, mẹ mất rồi mà cô càng ngày càng mặt dày?”

“Chửa hoang hả? Nếu để bố biết thì...”

Tôi nhíu mày – là thứ cô ta lục được trong thùng rác?!

Nếu là trước kia, chắc tôi đã sợ đến phát hoảng.

Nhưng giờ đây, Châu Lộc vẫn nghĩ tôi là con bé dễ bắt nạt như xưa sao?

Tôi lẳng lặng vào bếp nấu ăn.

Thấy tôi mặc kệ, Châu Lộc lại lẽo đẽo đến gây sự.

“Tôi về nhà nói với bố đấy!!”

Tôi mở gas: “Nói đi.”

“Báo với ông là sắp được lên chức ông ngoại rồi, bảo ông chuẩn bị lì xì to cho cháu tôi.”

“Cửa ở đấy, tiễn không đưa.”

Châu Lộc bực mình ném vài câu dằn mặt rồi hậm hực bỏ đi.

Tôi thong thả ăn bánh trôi, lòng bình thản không gợn sóng.

Cả cái nhà này đều thần kinh hết cả.

Vì tôi và Châu Lộc giống nhau như hai giọt nước, lúc thi đại học cô ta suýt chút nữa đã dùng tên tôi để đi thi hộ.

3.

Tôi đã nghỉ việc rồi, nhưng vẫn còn một đứa bé phải nuôi.

Hai hôm nay tôi chạy đôn chạy đáo tìm việc mới.

Tuy mức lương không bằng chỗ cũ, nhưng cũng tạm ổn.

Thế mà ngay ngày đầu đợi kết quả phỏng vấn, tôi lại nhận được điện thoại từ công ty cũ.

“Ai đấy?”

Tôi lơ mơ áp điện thoại lên mặt, ngái ngủ hỏi.

Hai giây sau, đầu dây bên kia im lặng.

Tôi nổi cáu vì cơn ngái ngủ vừa tan: “Ai đấy!”

“Sáng sớm gọi mà không nói, tôi trù anh…”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nghiến răng nghiến lợi: “Châu Bạch Bạch, chín giờ rồi còn chưa dậy?”

Tôi sững người, liếc nhìn màn hình.

Dù chưa lưu số, nhưng tôi thuộc làu làu.

“Cô chỉ xin nghỉ nửa ngày. Giờ đang vô cớ vắng mặt. Trước mười giờ có mặt ở công ty!”

??

Tôi bật dậy: “Tôi rõ ràng đã nghỉ việc…”

Chưa kịp nói hết, điện thoại đã cúp.

Tôi nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi.

Lục An!

Anh mà rơi vào tay tôi thì đời anh xác định!!!

Tôi rửa mặt qua loa rồi xông thẳng đến công ty.

Nhìn đống tài liệu chất cao trên bàn làm việc, tôi cắn răng.

Hẹn hò thì sai vặt, ba năm sau kỹ năng bóc lột càng cao tay!

Tôi hít sâu, lao thẳng đến phòng Lục An.

“Lục An, anh cố tình tư thù công việc đúng không?!”

Vừa nói xong, tôi đờ người.

“Cháu chào chú, chào cô…”

Bố mẹ Lục An cũng có mặt.

Chỉ có anh ta vẫn bình thản như không.

Chú Lục và cô Lục trước giờ đối xử với tôi không tệ.

Nhưng sau chuyện năm xưa, ai mà không khó chịu trong lòng.

“Bạch Bạch? Cháu và Lục An…”

Cô Lục nhìn tôi, sắc mặt không mấy tốt, nhưng lời lẽ vẫn khá uyển chuyển.

Tôi nhìn Lục An, hơi gượng gạo.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng giờ tôi đúng là đang làm thuê cho anh ta.

Chương tiếp
Loading...