Mãn Đình Mười Hai Mùa Xuân

Chương 1



Ngày đầu ta gả vào phủ Lương Quốc Công.

Con gái riêng không cung kính, vừa dâng trà nhận kế mẫu liền hất đổ xuống đất.

Con trai riêng hung hăng trừng mắt nhìn ta. “Chỉ là con gái của một quan lục phẩm hèn kém, cũng xứng quản chúng ta sao?”

Ta nhấc ấm trà lên, thuận tay hắt cả lên người con gái riêng. Sau đó cầm thước phạt đánh cho tay đứa con trai sưng vù.

Giữa khung cảnh im phăng phắc trong đại sảnh, trượng phu bước vào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đứa con gái đang định nhào tới cáo trạng, ta đã lên tiếng trước: “Không có gì lớn, chỉ là dạy dỗ bọn trẻ quy củ trong phủ Quốc Công.”

Ánh mắt chàng đảo qua ta và cây thước trên tay, cuối cùng chỉ xoay người rời đi.

Thiên hạ đều nói, làm kế mẫu là việc khó.

Nhưng ta lại muốn cả phủ Lương Quốc Công từ nay về sau, chỉ nhận một nữ chủ nhân, là ta.

01

Việc đầu tiên ta làm sau khi gả vào phủ Lương Quốc Công, chính là lập quy củ.

Đối tượng, không ai khác, chính là đôi huynh muội nổi danh hỗn hào khắp Kinh thành.

Ở chính đường.

Đứa con gái tám tuổi, trưởng nữ Lương Nguyệt Nghi, hung hăng hắt bát trà nhận kế mẫu xuống đất.

“Nữ nhi của một tiểu quan lục phẩm mà cũng xứng đáng uống trà do ta dâng sao?” Nó ngẩng cao cằm, trong mắt tràn đầy ngạo mạn.

Con trai mười tuổi, Lương Tịnh Du lập tức chắn trước muội muội, hung hăng trừng mắt với ta.

“Dựa vào đâu mà ngươi dám ra cái vẻ chủ mẫu trong phủ Quốc Công? Đợi phụ thân trở về, ta nhất định bảo người bỏ ngươi, đuổi ngươi vào am ni cô!”

Khắp đại sảnh, bọn hạ nhân đều nín thở, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ hóng chuyện.

Ta chậm rãi đứng dậy, cầm lấy bình trà trên bàn.

“Cho mấy đứa cơ hội, mấy đứa lại không biết trân quý. Vậy thì chén thứ hai này, xem như là bài học của mấy đứa.”

Lời chưa dứt, cả bình trà ào ào hắt thẳng vào mặt.

Lương Nguyệt Nghi hét lên, nhảy dựng dậy, xiêm y ướt sũng, búi tóc tán loạn.

“Tiện phụ! Ngươi dám ra tay với ta? Ta sẽ méc phụ thân!”

Giọng ta bình thản: “Người đâu, dâng thêm một bình. Chén trà nhận kế mẫu hôm nay, không uống cũng phải uống.”

Lương Tịnh Du tức giận tột độ, dang tay chắn trước muội muội.

Ta trở tay rút ra thước gỗ tử đàn, “bốp” một tiếng quất lên mu bàn tay nó.

“Thân là trưởng tử, nuông chiều muội muội vô lễ, là vô tâm. Trước mặt đích mẫu mà buông lời hỗn xược, là bất hiếu. Đưa tay ra.”

Nó cứng cổ: “Ngươi dám!”

Thước vung lên theo tiếng gió. Ba cái liên tiếp, mu bàn tay đỏ rực sưng vù.

“Trong phủ Lương Quốc Công, chưa từng có chuyện gì mà ta không dám làm.”

Nó đau đến nỗi rít một hơi, nước mắt lập tức trào ra. Nhưng vẫn cố nén, không rơi một giọt.

Giọng ta lạnh lùng.

“Quỳ trong từ đường, chép ‘Hiếu Kinh’ một trăm lần. Nếu không xong, thì đêm nay cứ ở trước bài vị tổ tông mà suy nghĩ cho kỹ, thế nào là quy củ, thế nào là lễ nghĩa!”

“Ta không đi!”

“Không đến lượt con từ chối.”

Ta nhìn sang bọn ma ma bên cạnh.

“Dẫn thiếu gia đến từ đường. Nếu nó không chịu cầm bút, các ngươi chịu tội theo.”

Sắc mặt các ma ma biến hẳn, vội vàng dạ một tiếng.

Nửa mời nửa đỡ, áp giải Lương Tịnh Du đang gào thét rời khỏi chính sảnh.

Thấy ca ca bị đưa đi, Lương Nguyệt Nghi sợ đến mức mặt mày tái mét, không ngừng lùi lại.

Ta nhận lấy bình trà mới hạ nhân dâng lên, đưa đến trước mặt nó.

“Còn muốn đổ không?”

Nó nhìn cây thước, lại nhìn ta. Cuối cùng run run đưa tay ra, giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Mẫu thân… mời dùng trà.”

Vừa mới nhận lấy chén trà, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy Lương Hành vận triều phục tím thẫm bước vào đại sảnh.

Ánh mắt đảo qua dấu vết dưới đất, cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lương Nguyệt Nghi như thấy cứu tinh, lập tức muốn nhào tới khóc lóc mách tội.

Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, lên tiếng trước.

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là ta đang dạy cho bọn trẻ trong phủ biết thế nào là quy củ.”

Không gian lặng ngắt như tờ, Lương Hành im lặng thật lâu.

Cuối cùng quay sang nhìn nữ nhi đang cố nhịn uất ức.

“Đã vậy, thì con phải nghe lời cho tốt.” Dứt lời, xoay người rời bước vào thư phòng.

Lương Nguyệt Nghi thấy phụ thân không đứng về phía mình, lập tức ỉu xìu hẳn.

Ta đặt chén trà xuống, đứng dậy bước đến trước mặt nó.

“Dẫn tiểu thư về phòng thay y phục. Từ nay về sau, ai dám nói bậy nửa lời trước mặt thiếu gia và tiểu thư, đánh ba mươi trượng, bán cả nhà đến chợ nô lệ!”

02

Hai ma ma vội vã đáp lời, rón rén bước đến đỡ Lương Nguyệt Nghi.

Tiểu cô nương lần này không còn giãy giụa nữa. Chỉ là trước khi rời khỏi, vẫn hung hăng liếc ta một cái, trong mắt đầy căm hận.

Tiểu Hạ lo lắng hỏi: “Phu nhân, còn thiếu gia thì sao ạ…”

Ta thản nhiên đáp: “Bảo người trông nom cẩn thận, đừng để nó làm thương tay. Nhưng một trăm lần, không được thiếu một chữ.”

Trong thư phòng.

Ánh nến lay động, ta bưng một chén lê chưng đường phèn mới nấu bước vào.

Lương Hành ngẩng đầu.

“Bọn trẻ đã ngủ cả rồi chứ?”

“Nguyệt Nghi khóc mệt, đã ngủ. Tịnh Du vẫn đang chép sách trong từ đường, vừa xong ba mươi lượt.”

Tay cầm bút của chàng khựng lại, vết mực loang ra trên giấy tuyên thành một mảng.

“Nó mới mười tuổi.”

Là phụ thân, rốt cuộc vẫn là không nỡ.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng, không né tránh.

“Mười tuổi, đã biết lấy chuyện bỏ vợ, đày vào am ni cô ra để uy hiếp mẫu thân. Chàng muốn con trở thành thiếu niên nho nhã lễ nghĩa, hay là kẻ ngông cuồng chỉ biết mạnh miệng như phường công tử bột?”

Ánh lửa nến nhảy nhót trong đáy mắt chàng, rất lâu sau mới lên tiếng.

“Dạy dỗ con cái, là trách nhiệm của chủ mẫu. Đã giao cho nàng, ta sẽ không can dự. Chỉ là… đừng quá nặng tay.”

Ta cúi người hành lễ.

“Ta hiểu. Xin Quốc công gia yên tâm, chúng là huyết mạch của chàng, cũng là chỗ dựa của ta sau này ở phủ này. Ta biết chừng mực.”

Lời này nửa thật nửa giả, nhưng cũng đủ để khiến chàng yên lòng.

Sáng hôm sau.

Vừa mới chải tóc xong, Tiểu Hạ đã hốt hoảng chạy vào.

“Phu nhân, thiếu gia ngất xỉu rồi!”

Ta nhướng mày: “Sao lại thế?”

“Nghe nói là quỳ suốt đêm, lại đói mệt, gần sáng thì ngất trong từ đường. Đã mời đại phu tới xem qua, không nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”

Ta đứng dậy, đi thẳng đến viện của Lương Tịnh Du.

Trên giường, thiếu niên mặt mày tái nhợt nằm đó. Thoạt trông lại có vẻ ngoan ngoãn hơn vài phần. Nhưng vừa thấy ta bước vào, trong mắt lập tức bừng lên giận dữ.

“Độc… độc phụ, ngươi cút đi!”

Sắc mặt ta không đổi, ngồi xuống ghế đôn bên giường.

“Xem ra ‘Hiếu Kinh’ vẫn chưa dạy con cách nói chuyện với mẫu thân. Đã ngất rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt. Năm mươi lượt còn lại, dưỡng khỏe rồi viết tiếp.”

Nó trừng mắt nhìn ta như không tin nổi, ngực phập phồng vì tức giận.

“Bà… bà là đàn bà độc ác, cút… cút ra ngoài!”

“Còn mắng được, xem ra đại phu nói đúng, quả thật không sao.” Ta đứng dậy, quay sang dặn dò nha hoàn trong phòng: “Uống thuốc, ăn uống, phải hầu hạ cho thật cẩn thận. Hôm nay, không cần đến thư viện.”

Bước ra khỏi phòng, ta hạ giọng dặn Tiểu Hạ: “Đi tra xem, đêm qua là ai đã buông lời bịa đặt trước mặt công tử.”

Đến buổi trưa, bên Lương Nguyệt Nghi lại bắt đầu náo loạn. Tiểu nha đầu tính tình ương bướng, không chịu ăn cơm.

Tất cả mâm cơm nha hoàn dâng lên đều bị nó ném đổ, vừa khóc vừa gào gọi ca ca, gọi phụ thân.

Trong căn phòng hỗn loạn, nó ngồi trên giường, đôi mắt sưng vù như hạt hồ đào.

Ta liếc mắt nhìn những mảnh sứ vỡ vụn và đồ ăn đổ đầy đất.

“Không ăn? Vậy thì cứ để đói đi. Khi nào thật sự muốn ăn, khi ấy bếp mới được làm lại. Nhưng nhớ cho kỹ, mỗi lần ném bát đĩa, trừ một tháng tiền tiêu riêng của con. Đập đến năm mười lăm tuổi, xem con còn tiền mà mua trâm hoa ưa thích hay không.”

Nó sững sờ, tựa hồ không ngờ ta sẽ dùng đến cách này.

“Còn ca ca con, nó không sao, chỉ là mệt quá nên đang nghỉ ngơi. Nếu thật lòng lo cho nó, thì nên ngoan ngoãn ăn cơm, chứ chẳng phải ngồi đây khóc lóc om sòm, khiến phụ thân con thêm phiền lòng.” Lời vừa dứt, chẳng biết Lương Tịnh Du từ đâu nghe được tin tức.

Kéo lê thân thể bệnh hoạn xông vào, chắn trước mặt muội muội.

“Không cho bà bắt nạt muội muội của ta!”

“Huynh muội tình thâm sao?” Ta khẽ bật cười. “Vậy thì huynh trưởng thay muội muội yêu dấu bồi thường chỗ đồ sứ này, tám mươi lượng bạc, trừ thẳng vào tiền tiêu vặt của con nhé.”

“Dựa vào đâu chứ?!”

“Dựa vào việc ta là chủ mẫu của phủ Quốc Công.” Ta xoay người phân phó Tiểu Hạ: “Báo với bên sổ sách, tháng này tiền tiêu của công tử và tiểu thư đều bị giữ lại. Khi nào học được quy củ, khi ấy mới phát.”

Chương tiếp
Loading...