Lấy Nhầm Tướng Công, Hốt Luôn Một Bé Con
Chương 1
Đêm thành thân, phu quân ta nhận lệnh xuất chinh đến biên cương.
Lúc đi, hắn nâng mặt ta lên, hôn một cái rồi nói: “Đợi ta trở về.”
Sau đó liền để lại ta và một đứa bé còn bú sữa, trừng mắt nhìn nhau trong hầu phủ.
Nào ngờ, một lần đi là hai năm, khi Kỷ Phục Thành khải hoàn hồi kinh, lại dắt theo một nữ tử người Hồ.
Hảo hán à, đây chẳng phải là mô típ kinh điển trong thoại bản hay sao?
Vậy nên ta vui vẻ chấp nhận, tranh thủ lúc hắn còn chưa về đến phủ thì đã viết sẵn hưu thư, định dứt áo ra đi.
Thế nhưng đứa nhóc kia lại níu lấy tay áo ta, đôi mắt đáng thương nhìn ta hỏi: “Con có thể đi theo người không? Dù gì người cũng chẳng có con, thêm con cũng chẳng nhiều hơn là bao.”
Kết quả là, ta vừa mới trở về phủ quận chúa, Kỷ Phục Thành đã chạy đến trước ngự tiền cáo khổ.
Nói rằng ta dắt con hắn đi mất, còn không cần hắn nữa.
1
Hoàng đế cữu cữu của ta, vì muốn ban thưởng cho vị Trấn Bắc hầu thân yêu của người, đã đem đứa cháu gái như hoa như ngọc là ta gả cho hắn.
Lúc đầu ta vốn chẳng hề cam tâm. Bởi Trấn Bắc hầu – Kỷ Phục Thành ấy à – hắn là góa phu! Lại còn mang theo một đứa nhỏ!
Ta đây xuân sắc mơn mởn, dung mạo khuynh thành, sao có thể đi làm kế mẫu cho người ta chứ? Sao được chứ?
Vậy là ta xắn tay áo chạy đến trước mặt hoàng đế cữu cữu, giở trò ăn vạ lăn lộn. Kết quả, cữu cữu hào phóng đưa ra mấy bức họa chân dung cho ta lựa chọn.
Người thứ nhất: công tử con nhà thế gia, phong lưu thành tính, người hầu thông phòng trong phủ đếm không xuể trên hai bàn tay.
Người thứ hai: đại tướng quân tay cầm song đao, chính thất còn sống khỏe mạnh, mặt mũi dữ tợn, râu ria rậm rạp, trông chẳng khác nào mãnh thú.
… Về sau càng xem càng khiếp vía.
Ta hoảng quá, lập tức òa lên một tiếng, nước mắt lã chã.
Ôm lấy đùi Thái hậu khóc rống lên: “Hoàng tổ mẫu ơi! Tôn nhi khổ lắm! Mẫu thân mất sớm, không ai thương không ai xót~.”
Thái hậu chạm nhẹ vào mi tâm ta, mỉm cười rút ra thêm một bức họa nữa.
“Nè! Nhìn thử người này thế nào?”
Ta chăm chú nhìn người trong bức họa. Lông mày kiếm, mắt như sao, sống mũi cao thẳng, thật đúng là một lang quân tuấn tú khôi ngô!
Ta vô thức nuốt nước bọt.
“Cao bao nhiêu ạ?”
Hoàng đế cữu cữu liếc ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Hơn tám thước.”
Mắt ta sáng lên.
“Có tiền không? Nuôi nổi con chứ?”
“Xuất thân thế gia, công huân đầy mình, phẩm hạnh nghiêm cẩn, thanh bạch tự giữ.”
Tốt tốt tốt, rất chi là không tệ.
Ta nhìn bức họa này, càng nhìn càng hài lòng, đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ vào: “Vậy thì gả cho người này đi.”
Cữu cữu nhướng mày: “Xác định rồi? Không hối hận chứ?”
Ta kiêu ngạo hất cằm: “Tuyệt đối không hối hận, ai hối hận là chó con.”
Cữu cữu khẽ “ồ” một tiếng, bổ sung: “Hắn chính là Trấn Bắc hầu – Kỷ Phục Thành.”
Ta: “…”
“Cữu cữu, người nói xem, Tân Di có giống chó con không?” Ta cười gượng, chỉ tay vào chính mình.
Cữu cữu lạnh lùng liếc ta một cái, khẽ hừ: “Không giống. Hai mươi tám tháng sau, thành thân.” Nói rồi liền chắp tay sau lưng, bước chân ung dung rời đi.
Sắc dụ, đúng là sắc dụ chân chính. Ta thở dài một hơi.
Ai bảo ta là một kẻ háo sắc nhỏ chứ!
Trước khi thành thân, cữu cữu vung tay một cái, lệnh cho bộ Công tu sửa cho ta một phủ Quận chúa to thật to.
Cữu cữu bảo, tuy là xuất giá, nhưng cũng nên có một mái nhà của riêng mình. Câu này nói ra, khiến ta cảm động đến mức òa khóc nức nở.
Tất nhiên rồi, tuyệt đối không phải vì phủ Quận chúa quá mức xa hoa!
2
Ngày thành thân, ta xuất giá từ Từ Ninh cung của hoàng tổ mẫu.
Hoàng hậu đích thân chải tóc cho ta. Vừa chải, người vừa khóc. Hoàng hậu và mẫu thân ta từng là khuê trung chi hữu. Từ sau khi mẫu thân qua đời, người đối xử với ta như con ruột.
Bên ngoài đều nói, vị trí của Xương Ninh quận chúa của ta còn cao hơn cả công chúa, hoặc chí ít cũng là vượt trội hơn công chúa.
Quả thực là như vậy. Khi còn nhỏ, hễ có món đồ gì quý giá, thú vị, đều là ta được chọn trước. Những thứ ta không cần nữa mới đưa xuống cho đám đệ đệ muội muội các cung.
Ta nhìn hoàng hậu trong gương đồng, nước mắt ròng ròng. Đau lòng, ta nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay người.
“Thưa nương nương~ Tân Di xuất giá là chuyện tốt, người đừng buồn nữa. Sau này nếu người nhớ con, cứ sai người đưa thư cho con. Con cũng sẽ thường xuyên trở về thăm người.”
Người nâng tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Đâu phải buồn… Nương nương là đang vui, là vui mừng đó. Tiểu nha đầu nghịch ngợm nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Nói tới đây, người liền rủ mắt, nhớ tới mẫu thân của ta.
“Nếu Bình Dương còn tại thế, chắc chắn còn khóc dữ hơn ta. Tân Di, phải nhớ, cho dù con đã xuất giá, nương nương và bệ hạ vẫn mãi là chỗ dựa của con, tuyệt đối không để ai khinh rẻ Tân Di của chúng ta.”
Ta nghẹn ngào gật đầu thật mạnh. Khoé mắt ta cũng đã đỏ hoe.
Lúc ta xuất giá, cữu cữu còn đặc biệt phái cấm quân hộ tống. Trên đường, đèn lồng đỏ rợp trời, tiếng trống chiêng rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Kiệu lớn tám người khiêng vững vàng đưa ta đến phủ Trấn Bắc hầu. Lúc bước xuống kiệu, suýt chút nữa ta bị bộ hỉ phục nặng trĩu làm vấp té. Làm ta hoảng đến mức suýt làm rơi cả khăn che mặt.
May thay, một đôi tay to vững chãi kịp thời đỡ lấy vai ta. Sau khi đứng vững, người trước mặt đưa tay về phía ta.
Trong tiếng ồn ào, giọng nói trầm ổn, trong trẻo ấy lập tức khiến ta thấy yên lòng: “Nắm tay ta, sẽ không ngã nữa.”
Ta cúi đầu nhìn qua khe hở của khăn che mặt, thấy rõ bàn tay trước mắt.
Tuy không trắng trẻo mịn màng như công tử thế gia trong kinh thành, nhưng bàn tay ấy có vết chai mỏng, ngón tay dài, to lớn mà rất đẹp mắt.
Bàn tay lớn nắm lấy tay nhỏ.
Hắn bóp nhẹ tay ta, khẽ ngạc nhiên: “Sao tay nàng lại nhỏ thế này.”
Chỉ là một câu cảm thán không đầu không đuôi, vậy mà khiến ta đỏ mặt. Ta luống cuống muốn rút tay về, lại bị hắn giữ chặt lấy.
Tiếng cười trầm thấp vang bên tai: “Đã nắm rồi thì không buông.”
Nói rồi liền nắm tay ta, từng bước tiến lên phía trước.
Trước cổng hầu phủ, lửa trong lò than cháy rừng rực. Ta có phần do dự, không dám bước qua.
Kỷ Phục Thành thấy được vẻ lúng túng của ta.
Không nói một lời. Hắn trực tiếp dùng một tay ôm eo ta, nhấc bổng ta qua bên kia lò than.
Ta còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị hắn nhẹ nhàng đặt xuống đất.
“Đi thôi, phu nhân.”
3
Bái thiên địa xong, Xương Ninh quận chúa Cao Tân Di ta liền trở thành thê tử của Trấn Bắc hầu Kỷ Phục Thành.
Trong phòng hỷ, ánh nến lay động mờ ảo.
Từ canh ba ta đã phải dậy.
Giờ trong tân phòng yên tĩnh đến mức khiến ta ngáp liền mấy cái, mí mắt sắp không mở nổi nữa rồi. Cúi đầu một cái, chiếc phượng quan nặng trịch suýt chút nữa làm gãy cổ ta. Ngáp một cái thôi mà tưởng chừng mất luôn cái mạng nhỏ.
Bỗng, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Kỷ Phục Thành sải bước chậm rãi, ổn trọng tiến về phía ta.
Hắn vén khăn hỉ của ta lên.
Ta ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông trước mặt mặc cùng kiểu hỷ bào đỏ rực như ta. Chân mày anh khí, sống mũi cao thẳng, dưới đó là đôi môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười. Dáng vẻ ấy… chẳng khác nào một yêu tinh nam.
Làm ta nhất thời sững người.
Trong tranh đã thấy đẹp rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy người thật, ta mới thực sự cảm nhận được—
Cữu cữu ta quả nhiên có mắt nhìn người, không lừa ta, quả là một tuyệt sắc giai nhân!
Kỷ Phục Thành hơi cúi người, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt ta.
“Phu nhân có vừa lòng với trượng phu của mình không?”
Ta vội vàng né tránh ánh mắt hắn, mặt đỏ lên, ấp a ấp úng: “Cũng… cũng được.”
Kỷ Phục Thành khẽ bật cười: “Vậy thì tốt.”
Hắn nhìn lên mớ trâm ngọc và phát quan rườm rà trên đầu ta. Ngữ khí ôn hòa: “Nặng lắm phải không?”
Ta gật đầu lia lịa, không quên phụng phịu than thở: “Ừm~ nặng muốn chết luôn ấy.”
Dáng vẻ của ta khiến hắn buồn cười, lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn đưa tay tháo phượng quan xuống. Lại tháo thêm cả trâm cài, mái tóc đen được búi cẩn thận lập tức buông xõa trước ngực.
Sau khi tháo xong, hắn quay người đi đến bàn, bưng ly rượu đưa cho ta.
“Rượu hợp cẩn.”