Không Cần Ai Cứu Rỗi
Chương 1
Khi tôi nghe thấy Phó Thâm nói:
“Chỉ cần nghĩ đến việc bàn tay Giang Vãn từng chạm qua bao nhiêu máu… tôi liền thấy… kinh tởm.”
Tôi đã hiểu, anh ta đã phải lòng cô thực tập sinh xinh đẹp mới vào công ty.
Tôi bình thản đưa đơn ly hôn.
Bởi vì đời tôi, chưa bao giờ chỉ xoay quanh mỗi mình anh ta.
Nhưng về sau…
1
“Hôm nay anh hơi mệt, không có tâm trạng.”
Phó Thâm gạt tay tôi ra, xoay người nằm quay lưng lại.
Hôm nay là ngày rụng trứng của tôi, cũng là ngày chúng tôi dự định bắt đầu kế hoạch có con.
Vậy mà giờ đây, anh lại thẳng thừng từ chối.
Có lẽ cũng cảm thấy hành động của mình quá lạnh nhạt, Phó Thâm quay người ôm tôi vào lòng.
Hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngoan, ngủ đi.”
Khi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, tôi biết… giữa chúng tôi đã có vấn đề.
Vì thế hôm sau, tôi cố ý tan làm sớm hơn mọi ngày.
Đặt trước một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, định bụng tạo cho Phó Thâm một bất ngờ.
Thế nhưng, khi vừa đến cửa nhà, tôi lại nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và người bạn thân – Lục Dật Phong.
“Trước đây đúng là rất yêu Giang Vãn, nhìn cô ấy là thấy quý không để đâu cho hết.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến bàn tay cô ấy từng chạm vào biết bao nhiêu máu… tôi liền thấy… kinh tởm.”
“Chẳng qua là chán rồi thôi.” - Lục Dật Phong thản nhiên nói.
Phó Thâm không phủ nhận.
“Vậy cậu ngủ với cô thư ký mới à? Cô đó tên gì nhỉ, Thẩm Tâm Nguyệt đúng không?”
Lần này, Phó Thâm im lặng rất lâu, không trả lời.
“Thật luôn hả? Cậu chơi thật à?”
Phó Thâm nói hờ hững:
“Thiếu chút nữa thôi.”
“Khuyên cậu nên biết điểm dừng. Trước đây cậu mê Giang Vãn tới mức sống chết cũng chẳng màng.
Đừng để chơi quá tay, đến lúc hối hận thì đã muộn. Truy thê lò thiêu không ai giúp nổi đâu.”
Phó Thâm dường như bật cười khẽ:
“Thanh xuân mười năm của phụ nữ, cậu nghĩ cô ấy nỡ vứt bỏ sao?”
2
Câu nói đó của Phó Thâm khiến tôi lạnh buốt từ đầu đến chân, như rơi vào hầm băng.
Tôi chợt nhớ lại những lần anh liên tục từ chối tôi gần đây.
Thì ra không phải vì mệt.
Mà vì… tôi khiến anh “ghê tởm”.
Hai chữ ấy như mũi kim xuyên thẳng vào tim, đau đến không thở nổi.
Anh biết rõ mười năm thanh xuân của phụ nữ quý giá đến nhường nào,
vậy mà lại đem nó ra làm cái cớ để tổn thương tôi.
Cái tên Thẩm Tâm Nguyệt, tôi không xa lạ.
Cô ta là thực tập sinh mới được tuyển vào công ty Phó Thâm.
Tôi còn nhớ lần đầu anh nhắc đến cô ta, ánh mắt tràn đầy tán thưởng không giấu nổi.
Anh nói Thẩm Tâm Nguyệt từng thua trong vòng phỏng vấn cuối, nhưng không cam lòng, liên tục cầu xin giám khảo cho thêm cơ hội, suýt nữa thì quỳ khóc tại chỗ.
Sự “quyết liệt không bỏ cuộc” ấy – theo lời anh – là điều hiếm thấy ở lớp trẻ bây giờ.
Cuối cùng, Phó Thâm vì “thấy tội nghiệp” mà gạt bỏ ứng viên xuất sắc hơn để nhận cô ta vào.
Khi đó tôi nghe xong, chỉ biết cau mày:
“Đó chẳng phải là đạo đức giả sao?
Phỏng vấn thì phải dựa vào năng lực, chứ không phải ai đáng thương hơn là được nhận.
Như vậy không công bằng với người khác.”
Phó Thâm hiếm khi nổi cáu, nhưng hôm ấy mặt anh tối sầm lại:
“Em làm bác sĩ kiểu gì mà lòng dạ lạnh như băng vậy?
Không có một chút đồng cảm nào hết.
Là anh sai, vì đã bảo bọc em quá kỹ.”
Tôi không vì câu trách móc đó mà nghi ngờ bản thân.
Ngược lại, tôi tiếp tục tranh luận với anh.
Vì chuyện đó mà cả hai chiến tranh lạnh suốt một đêm.
Sau này là anh xuống nước dỗ dành, chúng tôi mới làm lành.
Thế nhưng tôi vẫn nhớ rõ cái tên ấy.
Không ngờ bây giờ cô ta đã trở thành thư ký riêng của Phó Thâm.
Cũng từ đó, anh không còn chia sẻ chuyện công ty với tôi nữa.
Con người luôn có nhu cầu chia sẻ.
Nếu không chia sẻ với bạn, thì chắc chắn đang chia sẻ với người khác.
Hóa ra, mọi sự thay đổi đều có dấu hiệu từ sớm.
3
Tối hôm đó, tôi lên giường từ sớm.
Cảm nhận được tấm đệm phía sau lún xuống, bàn tay lạnh như băng của người đàn ông vòng qua eo tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn đang dâng lên, nắm lấy bàn tay Phó Thâm đang luồn vào vạt áo mình.
Giọng tôi lạnh tanh:
“Em không khỏe.”
Động tác của Phó Thâm khựng lại.
Tôi biết anh đã có ham muốn, mà cố nhịn sẽ rất khó chịu.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không ép buộc tôi.
Chỉ nhẹ nhàng đắp lại chăn, rồi tự mình vào phòng tắm giải quyết.
Tiện thể… mang theo cả điện thoại.
Tôi không biết từ bao giờ, Phó Thâm đi vệ sinh cũng phải đem theo di động.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại tôi nhận được một lời mời kết bạn.
Nhìn ảnh đại diện… lại là Thẩm Tâm Nguyệt.
Tôi hít sâu một hơi, nhấn đồng ý.
Rất nhanh, cô ta gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình.
Là đoạn tin nhắn giữa cô ta và Phó Thâm.
Thời gian hiển thị… đúng lúc anh vừa bước vào phòng tắm.
Thẩm Tâm Nguyệt gửi tên khách sạn và số phòng cho anh:
[Em không yêu cầu anh ly hôn. Em chỉ muốn trao lần đầu tiên của mình cho người em yêu nhất.]
[Nếu anh không đến, em sẽ chọn một người đàn ông bất kỳ. Dù sao không phải anh, thì với em ai cũng giống nhau. Đừng để sau này hối hận.]
Phó Thâm chỉ trả lời hai chữ:
[Đợi anh.]
Vừa đọc xong đoạn chat, Phó Thâm đã bước ra khỏi phòng tắm.
“Vợ à, công ty có việc đột xuất, anh phải ra ngoài xử lý một chút.”
Trước đây anh hay lấy lý do công việc để rời nhà vào giữa đêm.
Vì tin tưởng, tôi chưa bao giờ truy hỏi.
Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ mỗi lần như vậy… đều là đi gặp Thẩm Tâm Nguyệt?
“Em đi cùng.”
Phó Thâm thoáng sững người, nhưng nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu tôi:
“Em đang không khỏe mà. Đừng cố gắng quá, hại sức khỏe anh sẽ đau lòng lắm.”
“Yên tâm, anh về nhanh thôi.”
Nói rồi anh không để tôi kịp nói gì thêm, lập tức quay người rời đi.
Tôi âm thầm lái xe bám theo sau.
Xe của Phó Thâm chạy rất nhanh, suýt chút nữa tôi bị cắt đuôi.
Thẩm Tâm Nguyệt đã đứng đợi sẵn trước cửa khách sạn.
Vừa gặp nhau, hai người đã ôm hôn cuồng nhiệt, giống hệt những kẻ yêu nhau điên cuồng vì bị kìm nén quá lâu.
4
Tôi nuốt xuống cơn chua xót dâng lên nơi cổ họng, lấy điện thoại ra chụp hình.
Thậm chí còn quay cả một đoạn video hơn mười giây.
Tận mắt nhìn thấy hai người bước vào khách sạn.
Tôi ngồi lại trong xe, cố gắng trấn tĩnh lại.
Sau đó, gọi điện cho thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh trước đây – Giáo sư Lý.
Hiện thầy đang ở nước ngoài, lúc này bên đó là buổi sáng.
Cuộc gọi kết nối.
“Thầy ơi, dự án bên nước ngoài của thầy còn cần người không ạ?”
Giáo sư Lý hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng vui mừng:
“Em suy nghĩ kỹ rồi sao? Nếu là em thì… lúc nào cũng cần.”
Trước kia khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Giáo sư Lý từng khuyên tôi theo thầy ra nước ngoài tham gia dự án.
Đó là một cơ hội vô cùng hiếm có đối với tôi.
Thế nhưng vì Phó Thâm, tôi đã chọn ở lại.
Những năm qua, Giáo sư Lý chưa từng từ bỏ ý định thuyết phục tôi.
Nhưng lần nào tôi cũng từ chối.
Thực ra trong lòng, tôi luôn muốn đi.
Và bây giờ, cuối cùng tôi đã có thể làm điều đó mà không còn vướng bận gì nữa.
Tôi không hối hận vì quyết định khi xưa.
Bởi vì Giang Vãn của thời điểm đó, là một cô gái khao khát tình yêu.
Còn Giang Vãn của hiện tại, là người phụ nữ muốn hoàn thành giấc mơ.
Cả hai lần… tôi đều đi theo tiếng gọi của chính mình.
5
Cuối cùng, tôi và Giáo sư Lý xác định, khoảng một tháng nữa tôi sẽ sang nước ngoài.
Về đến nhà, tôi lấy rượu trong tủ ra, từng ly, từng ly rót thẳng vào miệng.
Chỉ còn một tháng nữa thôi, là tôi có thể hoàn toàn rời khỏi nơi này.
Bạn thân Mạc Thư nhắn tin cho tôi:
[Sao rồi? Bữa tối dưới ánh nến có lãng mạn không?]
[Tớ đã nói rồi mà, Phó Thâm yêu cậu như vậy, cậu chỉ cần mềm mỏng một chút là chắc chắn giữ được anh ấy.]
Mọi người đều nói Phó Thâm yêu tôi.
Trước kia tôi cũng tin như thế.
Hóa ra, nếu một người đàn ông muốn giả vờ yêu, anh ta thật sự có thể lừa được tất cả mọi người.