Khi Ta Giả Nam Trang
Chương 1
Thái tử là bạn cùng phòng của ta.
Hắn thích ôm ta ngủ.
Trong mộng, hắn thì thầm rằng ta mềm mại, lại thơm tho.
Hắn thổ lộ với ta, nói bản thân là kẻ đoạn tụ.
Nhưng, nhưng mà… ta vốn là nữ nhi kia mà!
1
Ta sinh ra trong một gia tộc thư hương, phụ mẫu ân ái, gia cảnh sung túc, lẽ ra có thể vô ưu vô lo, an ổn cả đời.
Nào ngờ lại có một ca ca khiến người ta bận lòng.
Ca ca ta từ nhỏ đã ngâm mình trong Tứ Thư Ngũ Kinh, mới trưởng thành đôi chút liền hùng hồn thốt ra một câu, muốn đi theo quân doanh.
Chưa qua được hai năm, hắn lại gào khóc thảm thiết, nói vẫn muốn thi Trạng Nguyên, làm một văn quan.
Phụ thân ta cầm chổi đuổi đánh hắn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải dày mặt đưa tiền tạ lễ khắp nơi mới vất vả đẩy được hắn vào Quốc Tử Giám.
Thế nhưng ngay ngày đầu nhập học, hắn lại gãy chân.
Đêm đó, hắn vừa khóc vừa gào, quỳ xuống cầu xin ta cải nam trang, tạm thay hắn nhập học.
Huynh muội chúng ta dung mạo như một, nếu mặc cùng một thân y phục đứng cạnh nhau, đến phụ mẫu cũng khó phân biệt ngay.
Chủ ý quả thật không tồi, nhưng phí xuất tràng của ta chẳng hề rẻ.
Sau khi thẳng tay chém chác hắn một phen, ta mới dùng ngọc quan búi gọn mái tóc đen, lấy bạch bố buộc chặt ngực, ngẩng cao đầu, đường hoàng bước vào Quốc Tử Giám.
Quốc Tử Giám là hai người một phòng.
Mang theo lòng mong ngóng với bạn cùng phòng, ta đẩy cửa bước vào.
Xuân quang bất ngờ hiển lộ.
Bạn cùng phòng của ta đang thay y phục.
Thân trên đã trút sạch, để lộ bờ vai rộng, eo hẹp, vóc dáng cao lớn, da ngăm màu đồng ánh lên sắc khỏe mạnh, dẫu có vô số vết sẹo cũ, lại càng thêm phần anh tuấn.
Mặt ta đỏ bừng, vội đưa tay che mắt, nhưng qua kẽ ngón vẫn lén lút ngó trộm.
Oa! Có cơ bụng!
Một khối, hai khối, ba khối… tổng cộng tám khối!
Đích thực là cực phẩm mỹ nam!
“Thích chăng? Có muốn lại đây thử một lần?”
Nam nhân dung mạo yêu diễm, khí chất cao quý, đôi mắt ngập sóng thu, tựa như tuyết sơn cùng minh nguyệt, câu hồn nhiếp phách.
Ta nhìn hắn đến ngẩn ngơ, lòng tim đập loạn, muốn động cũng chẳng dám.
Chợt bên ngoài vang lên một tiếng gọi: “Thái tử điện hạ.”
Là các học tử ngang qua hành lễ.
Ta sững người.
Thái tử Tiêu Dục, mười ba tuổi vì phản hôn mà ra chiến trường, hai mươi mốt tuổi khải hoàn trở về, dựa vào công lao chinh chiến mà ngồi vững ngôi vị Trữ Quân, không ai có thể lay chuyển.
Nghe đồn hắn sát phạt quyết đoán, ưa nhất là chém đầu địch nhân.
Nếu thấy cái đầu nào thuận mắt, hắn liền dùng thương nhấc lên, treo ngoài doanh trại bảy ngày, đến khi thịt rữa, chỉ còn trơ lại bạch cốt.
…
Bất chợt, ta thấy tính mạng khó giữ.
“Hửm?” Tiêu Dục thấy ta đờ người, lại cất giọng mời: “Có thử không?”
Thử thử thử! Dẫu chết cũng phải thử!
Ta run run nhưng vẫn kích động chạy tới, đưa ngón tay ngọc khẽ chạm.
Ai ngờ lại bị hắn nắm chặt.
Trên đầu vang lên tiếng cười nhẹ: “Ngươi chính là trưởng tôn của Trần các lão - Trần Vân Dịch công tử? Quả thật yếu đuối, da trắng eo thon, hệt như một tiểu cô nương.”
Vâng, điện hạ minh giám, ta quả thật là cô nương đây!
Cơ bụng trước mắt lắc lư, ta không cam lòng, lại muốn tiến thêm bước nữa.
Nhưng Tiêu Dục xoay người, tay áo vung ra, chỉ trong chớp mắt đã chỉnh tề y phục.
“Nếu Trần công tử ưa thích thân hình của ta, mai hãy dậy sớm, cùng ta luyện công.”
Ta mếu máo.
Luyện, luyện, luyện cái gì chứ?
Sáng sớm có thể khiến mông cong, ngực nảy sao?
Ta bất mãn dời mắt, chợt nhìn thấy phía sau bình phong liền sáng rực đôi mắt.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Một chiếc gối dài.
Một tấm chăn mỏng.
Điều này có nghĩa là, ban đêm Tiêu Dục chỉ có thể cùng ta đầu kề đầu, vai kề vai mà ngủ chung!
Đây nào phải Quốc Tử Giám!
Rõ ràng là thiên đường!
2
Mong ngày mong đêm, rốt cuộc cũng đợi được đến buổi tối.
Ta ngồi bên mép giường, giả bộ đoan trang mà mời vị khách vừa bước vào: “Thái tử điện hạ, không biết ngài muốn ngủ ngoài, hay là ngủ trong?”
Ánh mắt phượng dài hẹp của Tiêu Dục đảo qua chăn đệm mà ta ôm chặt trong ngực: “Ta trải đệm dưới đất, ngủ dưới đó.”
Ta trợn tròn mắt: “Điện hạ thân phận kim chi ngọc diệp, để ngài ngủ dưới đất chẳng phải là bớt đi thọ mệnh của vi thần sao?”
Ngủ gì dưới đất, mau lại đây ngủ cùng giường với ta chứ!
Ta còn muốn chờ ngài say giấc rồi len lén thử cảm giác của cơ bụng kia mà!
“Ta không quen cùng người khác chung gối.”
“Hay Trần công tử muốn tự mình thử ngủ dưới đất?”
He he, ngài nói đùa thật khéo.
Giường êm chăn ấm cùng cơ bụng rắn chắc, ta đều muốn cả!
Tiêu Dục rốt cuộc là Thái tử, giàu có vô cùng, chỉ phất tay một cái đã có người bưng giường nệm mới tới, chỉnh chu trải sẵn.
Ta liền mỉm cười, chăm chú nhìn hắn cởi ngoại sam, nhìn hắn thổi tắt nến.
Trong bóng tối, ta lắng nghe tiếng hô hấp của hắn.
Đợi nhịp thở trở nên đều đặn, ta khẽ gọi: “Thái tử điện hạ?”
“Điện hạ?”
Tốt lắm, không một hồi đáp.
Ta hưng phấn vén chăn, nhón chân chạy tới bên hắn, cúi xuống thổi nhẹ một hơi bên tai: “Tiêu Dục!”
Vẫn không động tĩnh.
Thật sự ngủ say rồi.
Quả nhiên bà mụ ở Tụy Hồng Lâu không lừa ta, mê hồn tán mười lượng một gói quả nhiên thần hiệu!
Ngày mai nhất định phải mua thêm trăm gói cất sẵn mới được!
Ta khoái trá cúi người, vươn “bàn tay sói” về phía hắn…
Ai ngờ bị giữ chặt.
Tiêu Dục chẳng biết xui rủi thế nào lại xoay người, vừa khéo áp tay ta dưới thân.
Ta không nhúc nhích được nữa!
3
Hôm sau, ta thấy nóng mà tỉnh dậy.
Trước ngực tựa như có một lò than, nướng ta mồ hôi nhễ nhại.
Ta bất mãn mở mắt, trong ánh bình minh, khuôn mặt trước mắt đẹp đến động lòng.
Là Thái tử Tiêu Dục.
Tay hắn gắt gao siết lấy eo ta, còn tay ta lại không cam lòng yếu thế, đang ôm chặt lấy cánh tay hắn…
Đây là cái tư thế sói hổ gì vậy!
Không đúng, sao ta lại ngủ dưới đất!
Hình như là vì ta không chịu an phận, cứ vùng vẫy mãi… rồi ngủ quên mất?
Hại ta mà, sắc tâm hại ta!
Vừa tự trách được một khắc, lòng ta lại ngứa ngáy.
Dẫu sao cơ bụng hoàn mỹ kia ngay trước mắt, mà ta chưa từng chạm qua, nghĩ thôi đã thấy thiệt thòi!
Hơn nữa hắn còn đang say ngủ, lúc này không động thủ thì còn chờ khi nào?
Ta nhích tay, khẽ đưa về phía trước, thì trên đầu vang xuống một câu: “Trần công tử, ngươi đang làm gì?”
“Ta đang kiểm hàng.”
Theo bản năng thốt xong, ta mới giật mình.
Ngẩng lên, quả nhiên Tiêu Dục đã mở mắt.
Đôi mắt phượng híp lại, lười nhác như hồ ly tinh muốn hút dương khí.
Hắn cong môi cười: “Kiểm hàng gì?”
Là kiểm hàng của ngài đó!
Không dám nói thật, ta đành mạnh miệng chống chế: “Điện hạ chẳng phải có hôn ước với tiểu muội ta sao?”
Đúng thế.
Ta chính là vị hôn thê oan nghiệt của Tiêu Dục.
Chỉ vì không muốn cưới ta, hắn từ bỏ giàu sang, lao vào chiến trường, tám năm mới hồi kinh.
Về rồi liền đòi hủy hôn.
Ban đầu ta vốn chẳng bận tâm, nhưng giờ thì…
Trừ phi hắn bồi cho ta một nam tử tuấn mỹ hơn, cơ bụng nhiều hơn.
Bằng không, cho dù là trời sập cũng không ngăn được ta chiếm lấy thân thể này!
“Thì đã sao?” - Giọng hắn thản nhiên.
Hầy! Quả thật chẳng coi trọng ta ư?
Thật tiếc, ta lại coi trọng ngài rồi!
“Tiểu muội là bảo bối trong lòng cả nhà ta, đã có hôn ước với điện hạ thì ta nhất định phải thay nàng xác minh, điện hạ liệu có… giữ mình trong sạch!”
Vừa nói, tay ta đột ngột hạ xuống, vươn tới…