Kết Hôn Rồi Tôi Mới Yêu

Chương 1



Kết hôn đã nửa năm, Thẩm Nghiễn Chu đối với tôi vẫn luôn lạnh nhạt, hờ hững.

Một ngày nọ, tôi vô tình bắt gặp nữ đồng nghiệp đang mập mờ dây dưa với anh ta trong văn phòng.

Tôi lặng nhìn vài giây, sau đó nhẹ giọng mở miệng:

“Đã có người mình thích rồi, vậy thì… chúng ta ly hôn đi!”

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên - là bà nội anh gọi bảo về nhà ăn cơm.

Tối hôm đó, anh ta uống đến mức say như bùn nhão.

Nắm lấy cổ chân tôi, từng chút từng chút áp sát lại gần.

Anh nghiến từng chữ: “Ly hôn?”

“Anh tốn bao công sức mới lôi được em vào hộ khẩu, chuyện ly hôn ấy à… Trừ khi anh chết.”

1

Tôi và Thẩm Nghiễn Chu đã kết hôn được nửa năm, ngoài việc biết anh là một chuyên gia nổi tiếng trong ngành tim mạch, thì những điều khác gần như tôi hoàn toàn không rõ.

Ngay cả việc gặp mặt cũng giống như một thủ tục hành chính, mỗi tháng ba lần.

Đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng.

Nhưng Thẩm Nghiễn Chu thực sự là một người rất phù hợp để kết hôn.

Có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, ngoại hình đẹp, lại được người lớn yêu quý.

Không có gì để chê.

Hôn nhân và tình yêu, suy cho cùng vẫn là hai chuyện khác nhau.

Nhìn thấu rồi thì cũng chỉ vậy thôi.

Cuối tháng đến rồi, tôi nhớ thuốc của bà nội chắc cũng sắp uống hết.

Thế nên tôi lái xe đến bệnh viện tìm Thẩm Nghiễn Chu.

Đấy, đây chính là kiểu gặp mặt theo đúng “lịch trình” mà tôi nói.

2

Tới nơi, tôi quen tay bấm lên tầng 5.

Tháng trước anh đi công tác, vừa mới trở về cách đây mấy hôm, chắc vẫn chưa biết tôi đã về.

Rèm sáo trong phòng không kéo, tôi thấy được bóng dáng quen thuộc bên trong.

Và cả một người phụ nữ với dáng người thướt tha, mái tóc xoăn sóng lớn buông xõa.

Thẩm Nghiễn Chu đang mệt mỏi day trán, người phụ nữ bên kia đột nhiên nghiêng người áp sát một cách thân mật.

Tôi lặng lẽ nhìn vài giây, rồi thản nhiên đẩy cửa phòng làm việc ra.

Thẩm Nghiễn Chu đang cau mày đứng dậy, thấy tôi thì rõ ràng sững lại.

Người phụ nữ kia cũng đứng lên, cầm bệnh án trên bàn, mỉm cười với tôi:

“Làm phiền sư huynh rồi, nhưng vẫn còn vài chỗ em chưa hiểu, hẹn lần sau nhé!”

“Y thuật của sư huynh đúng là cao minh, kỹ thuật cũng rất cao siêu.”

Cao siêu đến đâu tôi làm sao biết được.

Dù là phương diện nào, tôi cũng hoàn toàn không rõ.

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta lướt qua bên mình, cánh cửa khép lại.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Nghiễn Chu không hề phản ứng gì với lời mời của cô ta.

Mà ở chỗ tôi, không từ chối rõ ràng, chính là ngầm đồng ý.

“Em tới làm gì vậy?”

Thẩm Nghiễn Chu đóng nắp bút máy, ánh mắt sáng lên khi bước về phía tôi.

“Đưa túi cho anh nhé…”

Tôi cau mày, lùi lại một bước.

Không khí chững lại trong hai giây.

Thẩm Nghiễn Chu khựng lại, sau đó khóe môi khẽ cong.

Giây tiếp theo, hai câu nói vang lên cùng lúc:

“Em về từ khi nào thế…”

“Chúng ta ly hôn đi!”

Thẩm Nghiễn Chu ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu, đôi mắt đào hoa kia cười như không cười, có chút lạnh lùng.

Vài cuộc điện thoại gọi đến, anh bực bội tắt từng cuộc.

“Tại sao?”

Tôi vẫn im lặng.

“Lê Lê, hôn nhân không phải trò đùa. Trước kia anh từng hỏi em, em nói sẵn sàng làm vợ anh.”

“Đối với anh, một khi đã đồng ý… thì là chuyện cả đời.”

“Nếu em vì chuyện vừa rồi mà không vui, anh có thể dỗ em…”

Tôi cắt ngang:

“Không cần đâu.”

“Ly hôn là được rồi.”

Anh ngừng lại hai giây, bật cười tự giễu:

“Lê Lê, em thật sự… chẳng bao giờ thay đổi.”

“Vẫn tàn nhẫn như xưa.”

Câu đó nghe chẳng ăn nhập gì, tôi thì lại không thấy mình tàn nhẫn gì cả.

Ngoài cái lần dứt khoát đá thằng bạn trai cũ ra, những lúc khác tôi đâu phải kiểu người không biết điều.

Tôi mở miệng:

“Thuốc em sẽ mang qua cho bà nội giúp anh.”

Rồi bước ra cửa, tôi quay lại nói thêm:

“Nếu anh có thời gian, cứ liên lạc với em.”

“Chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

Thẩm Nghiễn Chu không giữ tôi lại.

Tôi cứ thế rời đi.

Thôi vậy, một cuộc hôn nhân chỉ còn cái vỏ sớm muộn gì cũng tan vỡ thôi.

3

Về đến nhà, tôi thay áo choàng ngủ rồi vào bồn tắm ngâm mình.

Mới ngâm được vài phút thì… mất điện.

Điện thoại tôi lại đang sạc ở ngoài.

Tôi sợ bóng tối, từ nhỏ đã thế rồi.

Vì vậy tôi run rẩy đứng dậy mò tìm quần áo, nhưng chưa đi được mấy bước đã dẫm trúng bọt xà phòng dưới đất.

Giây sau, cả căn nhà vang lên tiếng hét thê lương của tôi.

Tôi trật eo, ngồi bệt xuống đất, nhịn đau lần mò lấy khăn tắm.

Vừa định quấn lên thì…bỗng nhiên có tiếng mở cửa vang lên.

Tôi nín thở không dám động đậy, sợ gặp phải tên trộm đột nhập.

“Lê Lê?”

Nghe thấy giọng của Thẩm Nghiễn Chu, tôi chẳng còn tâm trạng xấu hổ nữa:

“Em ở trong phòng tắm, a... đau quá…”

“Em đừng…” Giây tiếp theo, Thẩm Nghiễn Chu đẩy cửa xông vào.

Anh cầm đèn pin, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

“Không sao chứ?”

Tôi chẳng mặc gì, đứng bên cạnh bồn tắm.

Anh là sợ tôi chưa đủ nổi bật sao?

Chợt nhận ra tình huống hiện tại, tôi quýnh quáng cúi xuống nhặt khăn tắm dưới đất.

Ngay sau đó lại hét lên như bị chọc tiết:

“Cái eo của em!!!”

Thẩm Nghiễn Chu vứt điện thoại sang một bên, dùng khăn quấn lấy tôi rồi bế ngang lên.

Tôi quấn khăn lỏng lẻo trên người, hơi thở của hai người lập tức bị phóng đại trong không gian tối om.

Không có dấu hiệu nào báo trước, nhưng hơi thở ấm nóng kia như mạng nhện dày đặc quấn lấy tôi.

Trong tĩnh lặng ấy, mỗi lần chạm da chạm thịt đều như có lửa.

Tôi ngượng ngùng đẩy anh ra:

“Anh… anh tránh ra một chút…”

Giây tiếp theo, điện sáng trở lại, ánh đèn vàng dịu phủ xuống, tôi và anh bốn mắt nhìn nhau.

Chiếc khăn quấn lỏng lẻo bây giờ đang…tụt dần xuống theo đùi tôi.

“Bịch” một tiếng.

Cả thế giới lặng ngắt.

Đôi mắt đen của Thẩm Nghiễn Chu càng trở nên u tối.

Giọng anh khàn khàn vang lên:

“Lê Lê, em nói muốn ly hôn, đúng không?”

Tôi ngơ ngác gật đầu.

“Giờ thì sao?”

Tôi vẫn gật.

Anh cởi khuy tay áo vest, lỏng cà vạt.

Rồi nắm lấy cổ chân tôi, từng bước áp sát.

Hơi thở nóng hổi chạm nhẹ lên sống mũi tôi.

Đến khi tôi kịp phản ứng thì…nụ hôn của anh đã như mưa rào rơi kín lên làn da vừa tắm xong của tôi.

Đột nhiên bụng dưới đau quặn.

Tôi đẩy anh đang hăng say:

“Thẩm Nghiễn Chu! Em tới tháng rồi!”

Anh ngẩng đầu, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

Thở dài thật dài, vẻ mặt như chấp nhận số phận, anh giúp tôi quấn lại khăn tắm.

Sau đó bế tôi lên.

Trên giường quả nhiên có vết máu đỏ.

Anh mất kiên nhẫn:

“Lê Lê, em định chơi chết anh à?”

Hôm nay người đàn ông này thật kỳ lạ.

Anh bế tôi vào phòng tắm:

“Rửa sạch rồi gọi anh.”

“Hoặc anh chờ em tắm xong ở đây cũng được.”

Tôi lắc đầu như điên:

“Thẩm Nghiễn Chu, anh tỉnh lại đi! Chúng ta sắp ly hôn rồi!”

Anh ngồi xuống chiếc ghế nơi tôi đặt quần áo, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Vậy trước khi ly hôn, anh phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng chứ.”

“Em nói xem có đúng không?”

Đúng cái đầu anh á!

Tối đến, lúc ngủ anh chẳng thèm hỏi han gì, cứ thế ôm chặt tôi vào lòng, thế nào cũng không chịu buông.

Tôi còn đang định giãy ra, thì bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau ở eo tôi.

Ấm nóng, thô ráp.

Cảm giác... lại còn khá dễ chịu.

Thôi thì… tạm để yên cho anh vậy.

4

Liên tiếp mấy ngày liền, tôi xin nghỉ phép vì chấn thương ở eo.

Thẩm Nghiễn Chu cũng hiếm hoi có thời gian rảnh, buổi trưa còn về nhà nấu cơm cho tôi.

Hôm đó, tôi đã chuẩn bị sẵn giấy đăng ký kết hôn.

Lặng lẽ đặt lên bàn ăn, coi như thể hiện rõ quyết tâm ly hôn của mình.

Thẩm Nghiễn Chu về nhà, liếc qua hai tờ giấy đỏ, sau đó xách túi đồ vào bếp như không có chuyện gì.

Bốn mươi phút sau, anh gọi tôi:

“Ra ăn cơm đi.”

Tôi vùng vằng ba giây, rồi đáp lại:

“Ra liền!”

Trên bàn ăn, hai cuốn sổ hôn thú bị anh đem ra… kê dưới nồi lẩu làm miếng lót cách nhiệt.

Anh tự nhiên gắp thức ăn bỏ vào chén tôi, không ngừng tay.

Đến mức tôi không còn chỗ nào để gắp thêm.

Tôi cúi đầu ăn, không thèm để ý đến anh.

Thẩm Nghiễn Chu nhẹ giọng mở lời:

“Lê Lê …”

Tôi vùi đầu ăn tiếp, không nhìn anh.

“Anh biết em còn đang giận, cô hôm qua là sư muội của anh, vừa từ nước ngoài về.”

“Ba cô ấy từng là thầy của anh, chính ông ấy nhờ anh dẫn dắt, giúp cô ấy rèn luyện thêm.”

“Đừng giận nữa, được không?”

Giọng anh thành khẩn, nhưng trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc.

“Tương lai hai người sẽ còn gặp nhau thường xuyên, anh đảm bảo thế nào được là giữa hai người sẽ không nảy sinh tình cảm?”

Anh bỗng nhìn tôi, ngữ khí kiên định:

“Lê Lê, giữa anh và cô ấy… không thể nào.”

“Chuyện hôm qua là anh xử lý không khéo, khiến em phải chịu ấm ức.”

“Từ nay về sau, anh sẽ sửa.”

“Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Tôi nhìn anh rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.

Thẩm Nghiễn Chu thật lòng muốn sống tử tế với tôi.

Vậy thì… cùng nhau sống tử tế, tôi chẳng thiệt gì cả.

Chương tiếp
Loading...