Hoán Hồn Yêu Sai Người
Chương 1
Yêu nam thần ba năm, sắp sửa tu thành chính quả thì tôi và em họ bỗng nhiên hoán đổi thân xác.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn em họ dùng thân thể của tôi, ôm ấp, hôn hít nam thần, thậm chí là...
Nửa đêm, nam thần lẽ ra phải ở bên em họ lại bất ngờ gõ cửa phòng tôi, ôm chặt lấy tôi rồi cúi đầu định hôn.
“Thanh Thanh…”
Anh thì thầm gọi, nhưng trong lòng tôi như có một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống, lập tức đẩy mạnh anh ra.
Lâm Thanh Thanh, là tên của em họ tôi.
1
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết mình không được yêu thích như Lâm Thanh Thanh.
Mẹ tôi thường hay tức giận chỉ trán tôi mắng:
“Lâm Nhu Nhu, con nói xem, dung mạo là do trời sinh, nhưng con có thể đừng ngốc như vậy không? Học theo Thanh Thanh nhiều vào, con bé lanh lợi biết bao nhiêu!”
Cô ấy xinh đẹp, hoạt bát, hướng ngoại, lại biết lấy lòng người lớn.
Mỗi dịp lễ Tết, ngay cả tiền lì xì cũng nhiều hơn tôi.
Còn tôi, gương mặt bình thường, tính cách nhút nhát, ngoài thành tích học tập ra thì chẳng có gì đáng nói.
Việc can đảm nhất đời này tôi từng làm, chính là chủ động theo đuổi nam thần Giang Chỉ.
Tôi theo đuổi anh suốt một học kỳ, viết cho anh mấy chục bức thư tình, vắt óc nghĩ cách tạo ra “vô tình gặp nhau”, tặng nước khi anh chơi bóng, cùng anh tự học.
Hôm đó, lúc ra khỏi thư viện, tôi vừa định đưa chiếc tai nghe Bluetooth đến gần tai Giang Chỉ, tay bất ngờ bị anh nắm lấy.
“Lâm Nhu Nhu, em rốt cuộc có biết theo đuổi người khác là thế nào không?”
Anh nhìn tôi, gương mặt tuấn tú dần tiến lại gần, hơi thở nóng hổi.
Tim tôi đập dồn dập, mặt đỏ bừng đến tận vành tai:
“Em... không biết.”
Giang Chỉ bật cười, cúi đầu hôn tôi:
“Vậy để anh dạy em.”
Sau khi yêu Giang Chỉ, bạn bè xung quanh tôi đều sững sờ, thậm chí có bạn cùng phòng vốn không hợp còn mỉa mai:
“Cô ta trông như thế, ăn mặc quê mùa, không biết dùng thủ đoạn gì mới quyến rũ được Giang Chỉ.”
Tôi từng hỏi Giang Chỉ, vì sao lại yêu tôi.
Hôm đó chúng tôi đang ở trên tàu điện ngầm, vì đông người nên anh ôm tôi vào lòng, trả lời một cách thản nhiên:
“Vì em dễ thương.”
Lâm Thanh Thanh từng nói với tôi, chỉ khi một người đàn ông không tìm ra được điểm tốt nào khác ở mình, thì mới khen mình “dễ thương”.
Hè năm đó, Lâm Thanh Thanh đến thành phố A chơi với tôi, Giang Chỉ đi cùng tôi ra sân bay đón.
Anh kéo vali đi trước, Lâm Thanh Thanh đi bên cạnh ghé tai tôi nói nhỏ:
“Chị, bạn trai chị là gu lý tưởng của em đó.”
Tim tôi trầm xuống.
Từ nhỏ, Lâm Thanh Thanh đã thích giành lấy những gì tôi có, người trong nhà cũng luôn bắt tôi phải nhường nhịn cô ấy.
Cô ấy là cái bóng ám ảnh lớn nhất trong đời tôi.
Nếu như Lâm Thanh Thanh cũng thích Giang Chỉ, thì so với cô ấy, tôi hoàn toàn không có cửa thắng.
Những ngày sau đó, tôi dẫn cô ấy đi chơi khắp nơi, vốn dĩ Giang Chỉ muốn đi cùng nhưng tôi đã từ chối.
Tôi cố gượng nở nụ cười:
“Không cần đâu, em đưa cô ấy đi là được rồi… Mấy ngày lễ đông người, chẳng phải anh không thích nơi ồn ào sao?”
Giang Chỉ nhìn tôi thật sâu, bất ngờ kéo tôi vào lòng, hôn một cái thật mạnh.
Giữa ban ngày, tôi theo phản xạ liếc quanh, rồi lúng túng đẩy anh ra.
Giang Chỉ u oán nói:
“Được thôi, mấy hôm nay anh sẽ vùi đầu trong phòng thí nghiệm, đợi vợ sủng ái.”
2
Tôi và Giang Chỉ quen nhau ba năm, cuối cùng vào kỳ nghỉ đông năm nay, tôi đã dẫn anh về nhà ra mắt.
Nhà Lâm Thanh Thanh ở gần, ba tôi lấy lý do “người trẻ chơi với nhau sẽ dễ hòa đồng” mà đặt một căn homestay suối nước nóng ở ngoại ô cho chúng tôi.
Không ngờ khi đến nơi, ngoài ba người chúng tôi ra, còn có một cậu con trai lạ mặt.
Cậu ta thấy chúng tôi thì tươi cười đưa tay:
“Tôi là Tống Thừa Huyền, hàng xóm của Thanh Thanh.”
Từ ánh mắt của Tống Thừa Huyền có thể thấy, cậu ta thích Lâm Thanh Thanh.
Tối hôm đó ăn cơm cùng nhau, cậu ấy còn ân cần nói với Lâm Thanh Thanh:
“Thanh Thanh, dạo này cậu bị dị ứng, đừng gọi hải sản nữa nhé.”
Lâm Thanh Thanh vui vẻ nhận lấy sự quan tâm của cậu ta, nhưng ánh mắt lại thường xuyên dừng lại trên người Giang Chỉ một cách vô thức.
Giang Chỉ chẳng thèm để tâm, chỉ gọi một phần tôm bướm rồi nói nhẹ:
“Nhu Nhu thích ăn tôm. Nếu cậu dị ứng thì tự biết mà đừng ăn.”
Đêm đó, tôi có uống chút rượu vang đỏ, nằm bên cạnh Giang Chỉ, trong cơn say hỏi anh:
“Giang Chỉ, rốt cuộc tại sao anh lại yêu em?”
Anh cũng uống rượu, nghiêng đầu hôn tôi, đáp qua loa:
“Vì em là vợ anh.”
Tôi đã do dự rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không dám hỏi câu ấy:
Nếu người anh gặp trước là Lâm Thanh Thanh thì sao?
Ngay khoảnh khắc anh sắp bước vào thời khắc quan trọng nhất, tôi lại đẩy anh ra, kéo chăn trùm kín người:
“Em buồn ngủ rồi.”
“…”
Giang Chỉ không tiếp tục nữa, giọng lạnh đi:
“Được thôi.”
Nhưng tôi không ngờ, vừa mở mắt tỉnh dậy, tôi đã biến thành Lâm Thanh Thanh.
Sáng sớm, có tiếng gõ cửa phòng, một người chen vào qua khe cửa đang khép hờ, đóng cửa lại, nhìn tôi mỉm cười:
“Chị.”
Nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ ấy, tôi phải dùng hết sức mới kìm được tiếng hét kinh hoàng.
“Lâm Thanh Thanh?!”
Cô ta mang thân xác tôi, ung dung bước đến ngồi bên giường, chưa kịp để tôi mở miệng đã lên tiếng trước:
“Em khuyên chị đừng nghĩ đến chuyện nói chuyện này với Giang Chỉ. Chuyện hoang đường thế này, anh ấy cũng chẳng tin đâu.”
Tôi lập tức như bị rút hết sức lực.
Cô ta nói đúng. Giang Chỉ không tin vào mấy thứ tâm linh ma mị, dù tôi có nói cũng chỉ bị cho là thần kinh.
Lâm Thanh Thanh nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười:
“Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, chẳng phải chị luôn ghen tị với em sao?”
“Đúng lúc, chị mượn thân xác em vài ngày, còn em thì… mượn Giang Chỉ của chị hai hôm nhé.”
3
Trong lúc ăn sáng, tôi trơ mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ngồi đối diện mình, ghé sát tai Giang Chỉ làm nũng:
“Chồng ơi, em muốn ăn tôm, anh bóc cho em nha.”
“Chồng ơi, em muốn ăn sandwich của anh nữa.”
“Chồng ơi, nghe nói chỗ này có bồn tắm đôi, chút nữa tụi mình thử nhé?”
Cảnh tượng đó khiến sống mũi tôi cay xè, cúi đầu im lặng, bới vài miếng đồ ăn trong bát một cách lơ đãng.
Lúc này, một bàn tay từ bên cạnh đưa tới, lặng lẽ đặt tờ khăn giấy trước mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn, thì ra là Tống Thừa Huyền.
Cậu ấy mím môi, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Tôi chợt nhớ ra, cậu ấy thích Lâm Thanh Thanh. Nhìn thấy tôi như thế này, có khi còn tưởng Lâm Thanh Thanh đang ghen vì Giang Chỉ, chắc chắn sẽ không vui.
Nghĩ tới đây, tôi hít hít mũi, gắng gượng nở một nụ cười, nhận khăn giấy từ tay cậu ấy:
“Cảm ơn.”
Thế nhưng, ngay lúc đó, Giang Chỉ ngồi đối diện bỗng gắp một cái cánh gà bỏ vào bát tôi.
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Chỉ khẽ ho một tiếng:
“Em không ăn được hải sản. Tối qua thấy em khá thích cánh gà nướng, nên anh gọi thêm một phần.”
Tim tôi như chùng hẳn xuống.
Tôi không quên rằng hiện giờ mình đang ở trong thân thể của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh gần đây bị dị ứng hải sản, chuyện này tối qua chỉ do Tống Thừa Huyền tiện miệng nhắc một câu, vậy mà Giang Chỉ đã ghi nhớ kỹ như vậy.
Thậm chí còn nhớ rõ tối qua cô ấy thích ăn cánh gà.
Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy:
“Em thấy hơi khó chịu, về phòng nghỉ chút.”
Tống Thừa Huyền ngồi ở phía ngoài, dường như không có ý tránh đường, tôi đành phải nhắc:
“Làm phiền cậu nhường một chút, được không?”
“Để tôi đưa cậu về.”
Tống Thừa Huyền đứng dậy, bước theo tôi.
Không hiểu sao, tôi quay đầu nhìn lại, và chạm đúng ánh mắt Giang Chỉ đang nhìn tôi.
Ánh mắt ấy, mang theo lo lắng không hề che giấu.
Trên đường về phòng, tôi im lặng suốt, không dám nói nhiều, sợ để lộ mình không phải là Lâm Thanh Thanh thật.
Tống Thừa Huyền lại chủ động lên tiếng:
“Cậu thấy khó chịu ở đâu? Có cần uống thuốc không?”
“…Không cần đâu, chắc do tối qua ngủ không ngon, hơi đau đầu, nghỉ tí sẽ ổn thôi.”
Tới cửa phòng, tôi nói lời tạm biệt. Thực ra, Tống Thừa Huyền cũng rất đẹp trai, còn cao hơn Lâm Thanh Thanh nửa cái đầu, đôi mắt đen sâu ấy khi nhìn tôi lại khiến tôi có cảm giác quen thuộc lạ thường.
“Chị cậu hôm nay… có vẻ hơi khác.”
Tim tôi khẽ run lên, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Có sao? Không mà. Chẳng phải cô ấy chỉ đang làm nũng bạn trai thôi sao, con gái yêu đương ai chẳng vậy.”
Trong lòng tôi thì lại chấn động.
Cậu ấy nhạy cảm như vậy sao?
Tống Thừa Huyền nhìn tôi đầy suy tư, trong mắt lộ ra một chút thâm trầm:
“Không phải cô gái nào cũng như vậy. Ít nhất — tôi thì không thích kiểu đó.”