Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hạnh Phúc Chợt Đến
Chương 2
3
Đó là buổi tối sau khi thi tốt nghiệp cấp ba.
Chúng tôi tụ tập cùng nhau, uống rượu, trò chuyện, mơ mộng về tương lai.
Hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi uống rượu.
Thứ chất lỏng nồng nàn thơm ngát lướt qua đầu lưỡi, vị cay thấm vào cổ họng.
Mới uống một chút, cả người tôi đã bắt đầu lảo đảo.
Chắc là do say quá, nhìn bạn bè bên cạnh đều thấy có bóng đôi.
Tống Tri Dao uống khá hơn tôi, tôi được cô ấy dìu ra ngoài.
Lúc vừa ra ngoài thì chúng tôi bắt gặp Tống Tri Hành.
Tôi lờ mờ nhớ rằng hình như anh đã mắng chúng tôi.
Tống Tri Dao không muốn nghe anh lải nhải, liền đẩy tôi cho Tống Tri Hành, còn mình thì tự leo lên xe trước.
Tôi bị ép ngã vào lòng anh, vô thức ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.
Một mùi bạc hà thoang thoảng tỏa ra từ người anh, vừa tươi mát lại sảng khoái, dường như có thể xua tan không khí ngột ngạt xung quanh.
Cũng xua tan sự hỗn loạn trong đầu tôi, tôi tỉnh táo cảm nhận được anh đã bế tôi lên.
Tối hôm đó, tôi ngủ lại phòng Tống Tri Dao.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm trên giường của Tống Tri Hành.
Tôi vội vàng muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi hoàn toàn không có ký ức nào về việc bước vào phòng Tống Tri Hành.
Tôi căng thẳng đứng trước mặt anh, chờ bị mắng.
Nhưng anh chỉ ngồi trên ghế bình thản ăn nốt miếng cơm cuối cùng, chẳng hề để tâm.
“Hôm qua em mộng du, nên anh nhường giường cho em ngủ.”
4
Nhưng bây giờ, tôi dùng lại lý do này liệu có qua mặt được không?
Thôi thì, liều một phen xem sao.
Biết đâu Tống Tri Hành lại tin thì sao?
Sửa soạn xong xuôi, tôi lén mở hé cửa phòng, thấy anh đang ngồi trên sofa.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, ưỡn ngực, hiên ngang đi ra ngồi vào bàn ăn.
Tống Tri Hành ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại, cánh tay thon dài rắn rỏi, từng đường cơ rõ nét. Những ngón tay thon dài gõ phím nhẹ nhàng, khớp xương nổi bật càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vốn có.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh đứng dậy đi về phía tôi, kéo ghế ngồi đối diện.
Tôi vội cúi đầu, giả vờ tập trung ăn, nhưng tim trong lồng ngực lại đập thình thịch.
Anh đặt điện thoại xuống, chăm chú nhìn tôi: “Thế nào?”
Tôi lắp bắp trả lời: “Ừm, rất, rất ngon.”
Anh khẽ cười: “Rồi sao nữa? Ngoài đồ ăn ra, không có gì khác muốn nói với anh à?”
“Ừm…”
“Giường của anh ngủ có thoải mái không?”
“Khụ khụ khụ!”
Khoan đã, lần này sao lại thẳng thắn thế?
“Hửm?”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tống Tri Hành.
Thôi thì mắt nhắm mắt mở, cãi chày cãi cối luôn.
“Ừm… cũng tàm tạm, ngủ cũng giống lần mộng du trước thôi.”
Tống Tri Hành cười như không cười: “Ồ~ ra là lại mộng du à!”
Tôi cũng chẳng quan tâm anh có tin hay không, vội vàng giải quyết nốt miếng cơm cuối cùng rồi kiếm cớ chuồn thẳng.
5
Tại trung tâm thương mại, Tống Tri Dao khoanh tay, người hơi rướn về phía trước, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị nhìn đến mức hơi khó chịu, không nhịn được hỏi cô ấy: “Này, cậu, cậu cứ nhìn tớ chằm chằm làm gì vậy.”
“Cậu có biết chúng ta đang làm gì không?”
Tôi không hiểu: “Không phải đang mua quà sinh nhật cho dì sao?”
Tống Tri Dao liếc nhìn món đồ trong tay tôi, mày nhíu chặt.
“Thế nên, cậu định mua cà vạt cho mẹ tớ à???”
“Ờ…”
Tôi im lặng vì xấu hổ, chỉ biết lẳng lặng đặt chiếc cà vạt về chỗ cũ.
Lặng lẽ quay người, cúi đầu bước ra ngoài.
Tống Tri Dao vội vàng đuổi theo chất vấn tôi: “Nói, cậu định mua cho thằng nào?”
Xin trời cao chứng giám, tôi chỉ thấy chiếc cà vạt đó khá đẹp, chứ không hề nghĩ đến việc mua cho Tống Tri Hành.
Thôi được rồi, thực ra cũng có nghĩ đến anh một chút, nhưng chắc chắn chỉ một chút xíu thôi!
Tôi chỉ thấy chiếc cà vạt đó hơi hợp với anh thôi mà.
Khóe miệng Tống Tri Dao nhếch lên, cười đầy ẩn ý: “Cậu có người yêu rồi phải không, nói mau, là ai?”
Tôi liền xua tay: “Cậu nghĩ nhiều rồi, nếu tớ có người yêu, chắc chắn sẽ nói cho cậu biết đầu tiên.”
“Thật không?”
Tôi vỗ ngực, thề thốt đảm bảo: “Chắc chắn rồi, vị trí bạn thân cốt cán của cậu không ai có thể thay thế!”
Ánh mắt kiên định, giọng điệu chắc nịch.
Tống Tri Dao hài lòng gật đầu.
Sau khi cùng Tống Tri Dao mua xong quà, tôi lại lén lút quay lại mua chiếc cà vạt đó.
Tôi nghĩ kỹ rồi, chiếc cà vạt đó thực sự rất hợp với Tống Tri Hành.
Coi như là để xin lỗi cho chuyện tối qua vậy.
6
Tối hôm đó, Tống Tri Dao bên kia vừa xong việc liền hẹn tôi đến quán bar chúng tôi thường lui tới.
Nói là có chuyện muốn nói với tôi, nghe giọng điệu của cô ấy có vẻ rất nghiêm trọng.
Tôi đến đó với tốc độ nhanh nhất.
Trong quán bar đèn đuốc sáng trưng, nhạc điếc tai nhức óc, không khí tràn ngập mùi rượu và nước hoa quả hỗn hợp.
Tôi nhanh chóng tìm thấy Tống Tri Dao.
Lúc này cô ấy đang ngồi trên sofa, bên cạnh có hai người đàn ông vây quanh.
Thấy tôi đi tới, cô ấy gạt hai người đàn ông ra, kéo tôi ngồi xuống, đưa cho tôi một ly rượu tôi thích nhất.
Tôi nhận lấy: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì mà đáng để cậu gọi tớ ra đây ngay lúc này?”
Tống Tri Dao chậm rãi nhấp một ngụm rượu: “Không phải tớ tìm cậu.”
“Kìa, người tìm cậu ở đằng kia.”
Cô ấy hơi ngẩng đầu ra hiệu cho tôi nhìn về phía trước bên phải.
Tống Tri Hành đang ngồi trước quầy bar, bên cạnh là một cô gái mặc váy đỏ, mái tóc dài như mực, xõa sau lưng.
Tôi giả vờ không quan tâm hỏi Tống Tri Dao: “Đó là ai vậy?”
“Anh trai tớ, Tống Tri Hành, cậu không nhận ra à?”
“…”
“Tớ nói là người bên cạnh anh trai cậu cơ, cái cô mặc váy đỏ ấy!”
“Ồ, đó là chị dâu tớ.”
Đầu óc tôi “bùm” một tiếng, trống rỗng.
Tôi cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy: “Thật sao? Từ khi nào vậy? Sao không nghe cậu nói gì?”
Tống Tri Dao thản nhiên trả lời: “Tháng trước thôi, có gì đáng nói đâu.”
Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, cười khan.
Hốc mắt bắt đầu cay xè.
Tôi uống hết ly này đến ly khác, muốn dùng rượu để xoa dịu nỗi chua xót trong lòng.
Uống hơi vội, tôi bị sặc ho không ngừng, nước mắt cũng bắt đầu không kiểm soát được mà tuôn rơi.
Bỗng nhiên, chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, một bàn tay đặt sau lưng tôi vỗ về.
Giọng nói lạnh lùng trầm ổn vang lên từ bên cạnh: “Chậm thôi, sao đến cả uống rượu cũng không biết nữa rồi.”
Tôi nghiêng người sang trái, thuận tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt: “Xin lỗi, uống nhanh quá.”
Ngẩng đầu lên, cô gái mặc váy đỏ đứng trước mặt tôi đưa tay ra: “Em là An Tình phải không, rất vui được gặp em.”
Tôi đứng dậy bắt tay lại: “Em cũng vậy.”
Chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ấy, tôi đè nén nỗi chua xót trong lòng.
“Trăm năm hạnh phúc!”
“Cảm ơn em!”
Tôi quay sang nhìn Tống Tri Dao: “Tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc, tớ về trước đây.”
Lại lịch sự gật đầu với cô gái váy đỏ: “Hẹn gặp lại lần sau.”
Khi cúi xuống lấy túi, một bàn tay đã nhanh hơn tôi một bước: “Anh đưa em về.”
Tôi cứng rắn giật lại: “Không cần đâu, em tự về được.”