Hận Gả
Chương 1
Khi ta bị Thái tử từ hôn, đã mười tám tuổi.
Để gả được bản thân đi, ta đã gõ cửa phủ của Trấn Bắc tướng quân.
"Tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, trong nhà ắt hẳn thiếu một người quán xuyến."
"Ngài thấy ta có hợp không?"
Đôi mắt sáng rực của Giang Trấn Bắc nhìn ta chằm chằm một hồi lâu.
Ngày hôm sau, ta nhận được thánh chỉ ban hôn.
Ngay đêm trước đại hôn, một tờ lệnh điều động, Giang Trấn Bắc bị Thái tử điều đến biên quan.
Ta nắm chặt lấy tay Giang Trấn Bắc:
"Chỉ còn nửa canh giờ nữa, chúng ta bái đường được không?"
01
Ta bị Giang Trấn Bắc nhìn đến có chút không thoải mái.
Hắn sẽ nghĩ về ta thế nào đây?
Tự mình dâng đến cửa?
Cưới hỏi đàng hoàng là chính thê, không mai mối mà theo là thiếp?
Nhưng ta không thể nghĩ nhiều được nữa.
Ở kinh thành này, người duy nhất ta có thể nghĩ đến chính là hắn.
"Nếu tướng quân thấy khó xử, vậy thì..."
Hai chữ "thôi vậy" còn chưa kịp nói ra, trong tay bỗng thấy ấm lên.
Nhìn lại, mới phát hiện được nhét vào một miếng ngọc bội, trên đó khắc một chữ "Giang".
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, nghe thấy hắn cất lời: "Về nhà chờ tin tức."
Cuối cùng, hắn lại nhìn xuống đôi hài và tất đã ướt sũng của ta.
"Ta cho người đưa ngươi về."
Kiệu của phủ Tướng quân tuy thô sơ, nhưng bên trong cũng được lót bằng vải vóc mềm mại.
Lại tổng quản kia cười đến mắt híp lại thành một đường:
"Tướng quân nhà chúng ta đã đặc biệt dặn dò, phải để Vân tiểu thư trở về một cách thoải mái nhất."
Ta mỉm cười đáp lễ.
Nắm chặt miếng ngọc ấm áp trong tay, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Kiệu vừa dừng ở cửa, đã thấy đệ đệ Vân Lãng hớt hải chạy ra.
"Tỷ tỷ mau đi đi, mẫu thân muốn bắt tỷ đến am ni cô."
02
Ta thoáng sững sờ.
Mẫu thân ta đã qua đời, người làm chủ bây giờ là biểu muội của mẫu thân ta.
Cũng phải, bà ta trước nay vẫn luôn ghét bỏ ta.
"Không sao đâu."
Ta vỗ nhẹ lên tay đệ đệ, dắt nó cùng vào nhà.
Vừa đến hoa sảnh, đã thấy kế mẫu dắt theo thứ muội Vân Tri Vận cùng đi tới.
"Thân là nữ nhi lại đi đâu lêu lổng thế?"
"Hôn ước của con và Thái tử đã hủy, để tránh liên lụy đến các tỷ muội khác trong nhà, con vẫn nên ra ngoài lánh mặt một thời gian đi."
"Ở Dương Thành có một ni viện tên Minh Nguyên Am, năm xưa Trưởng công chúa cũng từng ở đó một thời gian, ta thấy rất hợp với con."
Ta hành lễ, không kiêu không hèn đáp lại:
"Nữ nhi tự sẽ không làm lỡ dở hôn sự của các tỷ muội."
"Con còn nói là không làm lỡ dở?"
Bà ta nổi giận, nhưng thấy xung quanh đều là hạ nhân, đành phải nén giận xuống.
"Mẫu thân cũng là vì tốt cho con."
"Bị Thái tử từ hôn, đám công tử kinh thành này còn ai dám lấy con nữa?"
"Nói bậy! Tỷ tỷ của con dung mạo diễm lệ, tinh thông gia sự, là đệ nhất quý nữ ở kinh thành, sao lại không có người muốn cưới chứ?"
Đệ đệ cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Kế mẫu lập tức đỏ hoe mắt, chỉ vào nó mà run rẩy toàn thân.
"Hầu gia, cái nhà này thiếp không quản nổi nữa rồi!"
Bà ta khóc rống lên một tiếng, phụ thân liền bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể bà ta.
"Có chuyện gì vậy?"
Kế mẫu giành nói trước:
"Lãng nhi tuy không phải do thiếp sinh ra, nhưng cũng là đích tử mà tỷ tỷ để lại."
"Thiếp tốt bụng lo liệu cho tỷ tỷ nó, thế mà nó lại trút giận lên thiếp."
"Thiếp sớm đã biết kế mẫu khó làm, rốt cuộc là thiếp đã trả giá sai lầm."
"Con không có!"
Đệ đệ vừa mở miệng, kế mẫu liền trợn mắt, mềm nhũn người.
Phụ thân hoảng hốt, lập tức đá một cước vào đầu gối nó.
"Thứ hỗn xược, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!"
Nói xong liền ôm bà ta rời đi.
"Tỷ tỷ..."
Đệ đệ mắt đỏ hoe nhìn ta, vô cùng tủi thân.
Ta cười an ủi: "Chúng ta ngày sau còn dài, không sợ."
03
Khi thánh chỉ ban hôn của ta và Giang Trấn Bắc được truyền đến, cả Hầu phủ đều kinh ngạc.
Phụ thân xác nhận lại nhiều lần: "Thật sự là Vân Tri Niệm?"
"Chuyện này còn giả được sao, sáng nay Trấn Bắc tướng quân đã đích thân vào cung cầu xin thánh chỉ."
Nói rồi lại cười nhìn ta: "Chúc mừng Vân đại tiểu thư."
Ta ban thưởng, nói lời cảm tạ, rồi nhận chỉ.
Chờ vị công công tuyên chỉ vừa đi, kế mẫu liền không nhịn được nói:
"Trấn Bắc tướng quân mới về kinh được mấy ngày? Sao lại tự dưng cầu xin cưới Tri Niệm?"
"Tri Niệm, con đừng trách mẫu thân nghĩ nhiều, có phải là con đã tự mình đến cầu xin không?"
"Nếu con thật sự làm vậy..."
"Không phải."
Ta dứt khoát ngắt lời bà ta.
Tuy đúng là ta đã làm chuyện đó, nhưng ta không thể thừa nhận.
"Hầu gia, Trấn Bắc tướng quân đến."
Nhưng lời ta vừa dứt, ngoài cửa đã sừng sững một bóng người, chính là Giang Trấn Bắc.
04
"Tướng quân đến thật đúng lúc, ngài mới về kinh, chắc không biết Tri Niệm vừa bị Thái tử từ hôn."
"Ta đang định để nó đến am ni cô lánh mặt một thời gian đây."
Kế mẫu sợ Giang Trấn Bắc không biết ta là nữ nhân bị trả về, vội vàng tiến lên.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của bà ta, Giang Trấn Bắc đi thẳng đến trước mặt ta.
"Đã nhận thánh chỉ rồi chứ?"
Thấy ta gật đầu, hắn mới nhìn sang kế mẫu.
"Nói vậy, Hầu phu nhân muốn kháng chỉ bất tuân sao?"
Sắc mặt kế mẫu trắng bệch, vội vàng lắc đầu.
"Không phải ý đó, chỉ là..."
Nhưng Giang Trấn Bắc hoàn toàn không cho bà ta cơ hội nói, ánh mắt lại quay về phía ta.
Hắn từ trong lòng lấy ra một cây trâm ngọc đưa tới.
"Vừa rồi tình cờ thấy được, cảm thấy rất hợp với nàng."
Trâm ngọc tự nhiên, trong suốt vô ngần.
Nhưng nó cũng làm nổi bật lòng bàn tay thô ráp của hắn.
Ta chưa từng thấy qua bàn tay như vậy, nhất thời có chút ngây người.
Tay Giang Trấn Bắc cứng lại, vội muốn rụt về.
Lại bị ta nhanh hơn một bước cầm lấy cây trâm.
05
"Ta rất thích."
Nói rồi liền để hắn cài lên tóc cho ta.
Giang Trấn Bắc mím chặt môi, gương mặt căng thẳng.
Trâm ngọc trượt vào búi tóc.
Hắn vừa buông tay, lại không nhịn được mà sửa lại một chút.
Xác nhận sẽ không rơi xuống, hắn mới nhìn vào mắt ta.
"Rất hợp với nàng."
Nói xong, hắn quay sang phụ thân đang đứng bên cạnh:
"Ngày lành định vào ba tháng sau, làm phiền Hầu gia rồi."
Phụ thân từ trong ngỡ ngàng hoàn hồn lại, vội vàng gật đầu.
Rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
"Chẳng phải là sớm hơn..."
Ông ngơ ngác nhìn sang kế mẫu, đối phương đã lạnh mặt.
"Tri Vận sắp vào phủ Thái tử, cũng phải nửa năm sau."
"Hôn sự của Tri Niệm và Tướng quân có phải là quá gấp gáp rồi không?"
Giang Trấn Bắc chỉ liếc bà ta một cái:
"Hay là cần bản tướng quân vào cung cầu xin thêm một đạo thánh chỉ nữa?"
"Ngươi!"
Kế mẫu tức đến phất tay áo, nhưng không dám nói nhiều.
Giang Trấn Bắc lại một lần nữa nhìn về phía phụ thân.
"Tri Niệm là đại tiểu thư của Vân gia, gả cho bản tướng quân lại là chính thê, chắc hẳn Hầu phủ cũng là nơi coi trọng thể diện nhỉ."
Phụ thân lập tức hiểu được ý cảnh cáo trong lời nói của hắn.
Tuy có chút không vui, nhưng cũng đành nén xuống.
Ta tiễn Giang Trấn Bắc ra khỏi phủ, lại thấy Thái tử Cố Cảnh đi tới từ phía đối diện.
"Có cần ta ở lại không?"
Giang Trấn Bắc liếc nhìn Cố Cảnh, thấp giọng hỏi một câu.
Ta lắc đầu.
06
"Dù cô đã từ hôn, ngươi cũng không nên tùy tiện tìm một người để gả đi như vậy. Hôn nhân là đại sự, ngươi đừng có mà đùa giỡn."
Cố Cảnh đứng song song với ta, nhìn xe ngựa của Giang Trấn Bắc từ từ rời đi.
Ta cúi người hành lễ.
"Không thể so với sự đùa giỡn của Thái tử điện hạ."
Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, lời lẽ kích động.
"Ngươi quả nhiên là đang hờn dỗi với cô!
"Tri Niệm, chỉ cần ngươi chịu nhún nhường một chút, vị trí trắc phi của cô nhất định là của ngươi."
Ta dùng sức rút tay về, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
"Thánh chỉ ban hôn, không thể kháng lệnh."
"Nếu ngươi gật đầu, cô đi cầu xin phụ hoàng một chút thì đã sao?"
Ta cười lạnh một tiếng: "Không làm phiền điện hạ, thần nữ cảm thấy Tướng quân rất tốt."
Ta xoay người rời đi, nhưng không kìm được sống mũi cay cay.
"Ngươi thật sự nghĩ Giang Trấn Bắc sẽ đối xử tốt với ngươi sao?"
"Cả kinh thành này ai mà không biết chuyện của ta và ngươi? Hắn chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời với ngươi mà thôi."
Giọng nói của Cố Cảnh ở sau lưng không chút kiêng dè, tràn đầy sự ngạo mạn.