Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Giang Giang Bạch Cốt
Chương 5
“A Bội?”
A Bội dừng ngựa gấp, giọng kiên quyết: “Giang Giang cô nương, ta đi cùng cô.”
Ta nhìn vào mắt A Bội, thấy ánh lên tia quyết liệt.
“Ta không tin Tướng quân chết.” Hắn nói rành rọt từng chữ.
Cũng tốt. Thêm một người tìm, thêm một tia hy vọng. Ta và A Bội cứ thế một mạch đi về phương Bắc, không dám ngừng nghỉ.
Dọc đường A Bội mấy lần khuyên: “Giang Giang cô nương, nghỉ chút đi, đừng chưa tìm thấy Tướng quân thì cô đã gục trước.”
Ta thở dốc, kiên quyết lắc đầu.
“Không được nghỉ. Ta nghỉ một khắc, sinh tử của Dự Hoan sẽ thêm một khắc treo trên lưỡi dao.”
A Bội hết cách, chỉ đành theo sát ta. Đi dọc đường, chúng ta thấy vô số thi thể. Có dân chạy nạn, có binh lính.
Mỗi lần nhìn thấy dáng người hao hao Tống Dự Hoan, tim ta lại như bị bóp chặt. Chỉ khi nhìn rõ mặt mới dám buông hơi thở.
Chúng ta cứ đi, cứ tìm. Chưa thấy xác hắn, ta chưa tin hắn chết.
Không biết đã đi bao lâu, đến dưới một vách núi. Dòng suối róc rách chảy, bình nước cạn đáy. Khát đến chịu không nổi, ta khom xuống múc nước. Vừa cúi người đã thấy có thứ gì mắc giữa kẽ đá.
Tim ta thót lên, tay run bần bật.
Ai?
Ta vội gọi A Bội.
Hai chúng ta gắng sức lôi người đó lên. Trên người đầy vết cắt sâu, mặt mũi sưng phù đến nhận không ra.
Nhưng ta biết đó không phải Tống Dự Hoan.
A Bội nhìn kĩ, sắc mặt nặng nề: “Là Ô Nhật Lặc.”
Xung quanh toàn vách núi hiểm trở. A Bội nhìn quanh rồi đoán: “Chắc là giao chiến xong bị đẩy xuống đây.”
Tim ta đang hạ xuống lại lập tức nhảy lên cổ họng.
“Người đó… sẽ là Dự Hoan sao?” Ta run run nghĩ tới.
Tống Dự Hoan không đến Mộc Tháp Lĩnh. Hắn chắc chắn đuổi theo tìm Ô Nhật Lặc. Nếu tìm thấy Ô Nhật Lặc ở đây, vậy Dự Hoan cũng phải ở gần.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta bỗng run lên vì kích động.
Ta gào: “Tống Dự Hoan! Ngươi ở đâu!”
Ta chạy dọc sườn núi mà gào gọi. A Bội đuổi theo cũng cất tiếng gọi khàn cả cổ. Tiếng vang vọng khắp vách đá.
Ta gào đến khản tiếng, chẳng có ai trả lời. Mệt mỏi quỵ xuống, nước mắt không kìm được tuôn lã chã.
Vị mặn chát cứ thế chảy vào miệng, nghẹn đắng ở cổ họng. Tống Dự Hoan, ngươi ở đâu? Ngươi nói sẽ liều mạng mà sống vì ta mà. Ngươi hứa sẽ không bao giờ bỏ ta mà. Ngươi lại gạt ta.
Ta lảo đảo đứng lên, định đi tìm hướng khác. Gió rít qua đồng cỏ, bỗng sau lưng vang lên tiếng động khe khẽ.
Tim ta như ngừng đập.
“…Giang Giang…” Giọng khàn khàn khô nứt, yếu ớt đến gần như không nghe nổi.
Nhưng ta nghe rất rõ. Ta phát điên quay đầu chạy. Giữa bụi cỏ rậm, ta thấy Tống Dự Hoan, máu me be bét, thân thể không còn chỗ lành.
Cánh tay phải bị xuyên thủng, máu khô lại thành vảy. Chân dưới gãy cong quái dị.
Ta ôm chầm lấy hắn, tay run run rạch vết trên người để dâng máu. Tống Dự Hoan yếu ớt muốn tránh nhưng vô lực, chỉ có thể tùy ta đút máu.
A Bội nghe tiếng chạy đến, vừa thấy hắn cũng sững sờ gần như không đứng vững.
“...A Bội! Mau đi chuẩn bị ngựa!”
11
Chúng ta tìm tạm một y quán gần đó để sơ cứu vết thương cho Tống Dự Hoan. Trong cơn mê man, hắn luôn lẩm bẩm nói mớ.
“Ta không thể chết, ta phải sống trở về. Ta đã hứa với nàng, tuyệt không bỏ nàng lại. Ta không thể chết…Giang Giang…”
Chúng ta mời vị lang y giỏi nhất, lại thêm việc ta mỗi ngày dâng máu tinh khiết nuôi dưỡng, cuối cùng cũng kéo hắn về từ tay Diêm Vương.
Chỉ là cánh tay phải của hắn vĩnh viễn không thể cầm kiếm nữa. Với một vị Hộ quốc Tướng quân, đây là đòn đau chí mạng.
Dù hắn chưa từng thổ lộ trước mặt ta, ta vẫn cảm nhận được nỗi đau đó trong mắt hắn.
Ta ngồi cạnh, cẩn thận bôi thuốc: “Giờ thì hay rồi, chỉ còn tay trái cầm kiếm thôi. Còn tay phải à… chỉ để nắm tay ta thôi.”
Ánh mắt vốn u tối của hắn bỗng sáng bừng lên.
Hắn khẽ vòng cánh tay phải ôm ta, giọng nói êm như nước: “Được. Sau này chỉ dùng tay này để nắm tay muội.”
Ta giả bộ kéo vạt áo che mặt, hờn dỗi mắng: “Ngươi vì sao lại tự ý hành động? Không phải đã nói sau khi đẩy lùi Ô Nhật Lặc sẽ hội hợp với A Bội sao?”
Hắn nghiêm túc đáp: “Chỉ khi giết được Ô Nhật Lặc, quân Bắc cương mới không dám dễ dàng xâm phạm, triều đình mới yên ổn được thêm mấy năm. Hơn nữa…” Giọng hắn chùng xuống: “Gã dám chĩa tên vào nàng.”
Thì ra còn mang theo thù riêng.
Dù trong lòng ngọt lịm, ta vẫn nghiêm mặt dặn dò: “Nhưng dù thế nào, sau này không được lén giấu mọi người tự ý hành động nữa.”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Được. Đều nghe theo nàng hết.”
Ta thoáng nhớ ra chuyện khác, hỏi luôn: “Phải rồi, Tần Chiêu ngươi định tính sao?”
Tống Dự Hoan nhìn ta đầy ý cười nhưng giọng lại rất bình tĩnh: “Nghe muội.”
Hắn đúng là cáo già.
Ta cố ý làm mặt ác: “Giết Tần Chiêu, vứt ra ngoài!”
Hắn cười nhẹ: “Được.”
Ta bực mình xua tay: “Thôi thôi. Ô Nhật Lặc lấy mạng em trai Tần Chiêu ra uy hiếp, nay gã chết rồi, Tần Chiêu cũng chẳng biết gì, cứ cho nàng ta rời phủ, tự sinh tự diệt đi.”
Hắn chỉ khẽ đáp: “Được. Nghe nàng hết.”
Ta nheo mắt lườm hắn: “Ta là gì của ngươi mà ngươi cái gì cũng nghe ta?”
Trong phòng bỗng lặng hẳn. Tiếng gió thổi ngoài cửa lùa qua, lá cây xào xạc. Hương thuốc phảng phất trong không gian.
Ta thấy đôi môi Tống Dự Hoan mấp máy. Bàn tay hắn đặt lên cổ ta, giọng khàn khàn, ánh mắt rực nóng như thiêu đốt.
Ngay khi hắn cúi xuống gần hẳn, bất chợt hắn liếc sang một bên. Ánh mắt sắc lạnh như đao. A Bội nãy giờ im thin thít bên góc phòng sợ run lên.
A Bội lập tức líu ríu lui ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Ta… ta cũng định đi sớm rồi…”
A Bội rốt cuộc cũng biến mất. Tống Dự Hoan chẳng buồn nhẫn nhịn thêm. Hắn xông tới hôn ta, đôi môi nóng bỏng, tham lam, bá đạo. Hơi thở giao hòa, không cách nào tách rời. Nỗi nhớ nhung như lũ tràn bờ đê, cuốn sạch lý trí.
Hắn dịu dàng cắn môi ta, giọng khàn khàn khẩn cầu như trẻ con đòi kẹo: “Giang Giang, gả cho ta đi.”
Mặt ta đỏ bừng, ngập ngừng đáp khẽ.
Thấy ta đồng ý, nụ cười trên môi hắn càng sâu, hôn càng mãnh liệt.
Nhưng rồi ta chợt nhận ra điều gì, lắp bắp: “Ngươi… chạm vào ta rồi.”
Tống Dự Hoan đã không còn vẻ ngượng ngùng như xưa, xoay người đè chặt ta xuống giường.
Hắn cười khẽ, đôi mắt ánh lên niềm vui và khao khát: “Ngày thành thân, nàng sẽ biết hết.”
Hết.