Ghen Vì Cha Mẹ Mua Nhà Cho Tôi, Chị Dâu Phát Điên
Chương 1
Con gái sang năm vào mẫu giáo, tôi định vay tiền mua một căn nhà gần khu trường học.
Cha mẹ biết chuyện, xót xa vì vợ chồng tôi phải gánh áp lực vay mượn, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống.
Vì vậy, họ tặng tôi một căn nhà.
Ngày chồng và chị dâu biết tôi có nhà, chị dâu tức đến mức đánh cả con mình.
Trong buổi tiệc tân gia, chị dâu ghen tức, ép cha mẹ chồng phải mua cho họ một căn y hệt trong cùng khu.
Chỉ là, căn nhà tôi nhận đâu phải từ cha mẹ chồng, mà là từ cha mẹ ruột của tôi.
Tưởng chị dâu vì thế sẽ bớt gây chuyện, không ngờ chị ta lại hỏi tôi: “Chẳng lẽ cô không biết từ chối sao?”
1
【Thành công giành được nhà gần khu trường học của con.】
Tôi hí hửng đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè, khoe tấm sổ đỏ vừa nhận.
Vài giây sau, chị dâu Chu Đình bình luận dưới bài viết của tôi:【Haha, buồn cười thật đấy.】
Mua nhà thì có gì buồn cười? Đây đâu phải chuyện cười.
Dòng trạng thái mới của Chu Đình đã giải đáp nghi hoặc của tôi:【Có người đúng là biết đùa, P một tấm hình rồi định lừa thiên hạ, hôm nay đâu phải Halloween, mà sao vòng bạn bè lại có hề xuất hiện thế này.】
À, ra là cô ta không tin tôi mua được nhà.
Cho nên mới đá xéo như vậy.
Tôi bực mình, bấm like vào bài viết của cô ta.
Chu Đình là chị dâu của chồng tôi, Lưu Khải.
Người ta nói mười cặp chị em dâu thì hết chín cặp bất hòa.
Thật ra lúc đầu tôi và Chu Đình cũng khá hợp, thỉnh thoảng rủ nhau đi xem phim, mua sắm, tám chuyện cả chiều.
Cho đến một năm trước, trong ngày đính hôn của tôi, cô ta thấy số tiền sính lễ bên nhà chồng tôi đưa còn cao hơn của cô ta trước đó, trong lòng liền thấy bất mãn.
Nếu hôm ấy cha mẹ chồng không bù thêm ngay tại chỗ, chắc cô ta đã lật bàn rồi để tôi bẽ mặt trước họ hàng.
Ngày hôm sau, cô ta ung dung đến showroom 4S lấy xe, là một chiếc xe sang cả trăm vạn, còn mở một tài khoản mạng xã hội, chuyên kể lại hành trình “đấu trí” với cha mẹ chồng thiên vị và dạy họ một bài học.
【Các chị em à, số tiền đó tôi đã quyên góp hết cho từ thiện, chỉ để chứng minh rằng tôi giành lấy không phải vì tiền, mà vì cái khí thế.】
【Xe mới là tôi tự mua, chẳng liên quan một xu nào đến nhà họ cả. Nhớ kỹ, phụ nữ chỉ cần mạnh mẽ thì chẳng ai dám bắt nạt.】
Nhờ vào hình tượng “phu nhân nhà giàu bất khuất” và cốt truyện sảng văn ai cũng mê, Chu Đình từ một bà mẹ nội trợ lột xác thành hot mom được các bà mẹ khác tung hô như thần tượng.
Ngày nào cô ta cũng lên mạng kể chuyện cha mẹ chồng mù quáng, nói nếu không vì cô ta rộng lượng thì đã ly hôn lâu rồi, chồng cô ta lấy được cô ta đúng là phúc phận tu mấy kiếp.
Nhưng cô ta lại không nói thật một chuyện: cha mẹ chồng quả thực có thiên vị, mà người được thiên vị… lại chính là cô ta!
Năm đó của hồi môn cô ta chỉ có ba cái chăn bông, cha mẹ chồng chẳng những không để bụng, còn đưa hẳn 18 vạn tiền sính lễ!
Nếu không phải sau đó cha mẹ chồng lén đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm để xin lỗi, thì tôi cũng chẳng nuốt nổi cục tức đó.
Từ đó về sau, Chu Đình hoàn toàn thay đổi, lời nói ngụ ý mỉa mai, thường xuyên khiến tôi bẽ mặt.
2
Vừa bấm like xong, điện thoại của tôi lập tức reo lên - là Chu Đình gọi tới.
Cô ta giả vờ tử tế: “Em dâu à, chị chỉ đùa thôi mà, em đừng để bụng nha.”
Tôi giả ngu: “Đùa gì cơ? Chị nói gì em không hiểu.”
“Ha ha.”
Chu Đình không có ý bỏ qua: “À phải rồi, tấm hình sổ đỏ đó em nhờ ai P vậy? P khéo thật đấy.”
Tôi thấy khó hiểu, dù tôi và Lưu Khải chỉ là công chức lĩnh lương nhà nước, nhưng cũng có khoản tích lũy và tiền quỹ nhà ở, không đến nỗi không trả nổi tiền cọc mua nhà chứ?
Sao Chu Đình lại khăng khăng nghĩ tôi đang bịa chuyện?
Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đầu dây bên kia đã nói giọng hằn học: “Chị nói thật này, không mua nổi thì không mua nổi, bày đặt P hình làm gì.”
“Chị biết là em ghen vì chị vừa mới mua biệt thự, nhưng em đâu có bản lĩnh kiếm tiền như chị, thì chịu thôi.”
Tôi tức đến bật cười, chỉ muốn cầm sổ đỏ mới tinh tát vào mặt cô ta cho tỉnh.
Chu Đình vẫn tiếp tục mỉa mai: “Xóa cái bài kia đi, chị còn thấy xấu hổ giùm em đấy.”
“Tôi nghĩ biệt thự chị mua hơi nhỏ rồi đấy, mấy trăm mét vuông còn chẳng chứa nổi chị nhiều chuyện như vậy.”
Nói xong, tôi mặc kệ tiếng gào lên của đầu dây bên kia, lạnh lùng cúp máy.
Tôi quay sang hỏi chồng đang ngồi ghế phụ: “Nghe rồi chứ? Cái bài đăng đó rõ ràng nói tôi, tôi đâu có vu oan cho chị ta đúng không?”
Lưu Khải ậm ừ không nói được lời nào.
Lúc tôi phát hiện Chu Đình đăng bài mỉa mai trên mạng xã hội, tôi đã lập tức gọi anh ta tới xem cùng.
Trước đây gặp chuyện tương tự, anh ta thường viện cớ “không thấy”, đến khi tôi phát hiện Chu Đình cài đặt bài viết chỉ mình tôi xem, rồi xóa sau vài tiếng.
Tôi gửi ảnh chụp màn hình cho Lưu Khải xem, anh ta lại bảo tôi nhạy cảm quá.
“Sao em cứ tự nhận là bị nói thế nhỉ?” - anh ta không hiểu.
Cho nên hôm nay tôi cố tình thả like, chính là để chị ta tự lộ bộ mặt thật.
Không ngờ Lưu Khải vẫn không đứng về phía tôi.
“Chị ấy là người lớn mà, em tính toán làm gì.”
“Với lại anh trai anh mới nhắn, nói chị ấy khóc sau khi gọi điện với em, bảo em sang xin lỗi một tiếng, đừng để không khí trong nhà căng thẳng.”
Đáng lẽ hôm nay là ngày vui vì nhận sổ đỏ, tôi còn định đưa cả nhà ra ngoài ăn mừng.
Chu Đình thì không phá được tâm trạng của tôi, nhưng đến lượt Lưu Khải thiên vị lại khiến lòng tôi nguội lạnh một nửa.
Tôi không nói lời nào, đạp ga chạy thẳng đến khu nhà trọ của Chu Đình.
Biệt thự của cô ta chưa bàn giao, nên hiện tại vẫn thuê nhà sống.
“Em à, xin lỗi thôi thì nhắn tin là được, cần gì phải đến tận nơi.”
Lưu Khải nhìn đồng hồ, “Mình còn phải đi đón con nữa, rồi đi ăn sushi, đến muộn là hết bàn đấy.”
Tôi mở cửa xuống xe, kéo anh ta ra khỏi ghế phụ.
“Xin lỗi thì để anh ở lại mà xin, bữa sushi khỏi đi, tôi cho anh thời gian mà xin lỗi người chị dâu tốt của anh.”
Nói xong, tôi lên xe, không buồn quay đầu lại.
Lưu Khải sững người, vội kéo tay nắm cửa - phát hiện cửa đã khóa, liền đập cửa sổ: “Sao em cứ làm hỏng không khí thế nhỉ? Có phải anh gây ra đâu mà bắt anh xin lỗi? Em mở cửa đi, mình còn…”
Xe tôi nổ máy, phần sau tôi chẳng buồn nghe.
3
Vừa ngồi xuống nhà hàng, tôi đã nhận được điện thoại của Lưu Khải.
Tôi đoán ngay, Chu Đình biết chắc tôi thật sự mua được nhà, thể nào cũng làm ầm lên.
Chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.
“Em à, mau qua đây, chị dâu đánh Tử Huyền rồi!”
Tiếng thằng bé khóc thảm thiết vang lên trong điện thoại, nghe là biết bị đánh không nhẹ.
Tôi ngẩn người vài giây rồi hỏi: “Cô ta đánh con mình thì liên quan gì đến tôi? Hai anh đàn ông còn không can nổi à?”
Lưu Khải sốt ruột: “Tất cả là tại cái nhà em mua phong thủy không tốt, chị ấy vốn dịu dàng, vừa nghe đến tên khu nhà và số phòng là như bị nhập, tự dưng phát điên đánh con!”
Ngay lập tức tôi hiểu ra.
Đâu phải bị nhập, là tức quá hóa điên thì có.
Cô ta bị công kích trúng chỗ đau, nên mới liều mạng đổ bẩn lên căn nhà của tôi.
“Đừng nói nhảm nữa, mau đến đi.”
Lưu Khải cúp máy luôn.
Tôi liền chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Trời đất bao la, không bằng bữa ăn đang chờ.
Vừa về đến nhà đã thấy Lưu Khải mặt mày u ám ngồi trên ghế sô pha, rõ ràng định lên lớp tôi.
Người còn nồng nặc mùi rượu.
Tôi giành thế chủ động: “Sao thế hả anh? Em gọi cho anh bao nhiêu cuộc mà không nghe, em lâu quá không đến nhà anh trai anh, đến nơi không biết đường, chạy vòng vòng hết dầu, còn bị mấy bà hàng xóm tưởng là ăn trộm, suýt bị báo công an!”
Lưu Khải ngớ người: “Em gọi cho anh thật à?”
Tôi giơ màn hình điện thoại cho anh ta xem cuộc gọi nhỡ.
“Uống say đến mức không nghe chuông luôn hả?” - tôi gắt - “Làm em phải chạy vòng vòng, lại bị hiểu nhầm, xui hết cả ngày!”
Ngay lập tức, Lưu Khải trở thành kẻ không có lý, cúi xuống gãi đầu nhìn điện thoại.
Thấy anh ta bị quê, lòng tôi hả hê cực độ.
Thật ra, tôi đã đổi tên danh bạ sim phụ thành số điện thoại của Lưu Khải.
Tôi gọi bằng sim phụ, dĩ nhiên anh ta không thể nhận được.
“Thôi, chuyện này em bỏ qua.” - anh ta nói ỉu xìu.
Tôi liếc anh ta một cái.
Phải là tôi không thèm chấp mới đúng.