Gả cho người nâng niu ta như trân bảo
Chương 1
Đêm thành thân, biểu muội của phu quân tìm đến ta.
Nàng ta với đôi mắt ửng đỏ, khẩn cầu: “Thiếp đã mang thai cốt nhục của biểu ca, cầu xin tẩu tẩu cứu mang.”
Phu quân ta giận đến mức muốn rút đao, muốn chém nàng ta tại chỗ. “Mắt mở mà nói lời điêu ngoa, không biết xấu hổ, đầu óc cũng không dùng được, vậy thì giữ làm gì nữa!”
01
“Tẩu tẩu, thiếp đã có cốt nhục của biểu ca, cầu xin tẩu tẩu cứu mang. Thiếp không cầu tranh giành biểu ca với tẩu tẩu, chỉ mong tẩu tẩu cho thiếp một con đường sống.” Dương Tú quỳ rạp dưới chân ta, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương không kể xiết.
Còn ta, mặc hỉ phục đỏ tươi, đầu còn phủ hỷ trù, nghe xong lời nàng ta nói, chỉ cảm thấy đầu ong ong như sắp vỡ.
Ta và Hứa Kính Thâm là do Hoàng thượng ban hôn, vốn không có bao nhiêu tình cảm. Nhưng thật không ngờ, ngay trong đêm thành thân, đào hoa nợ nần của hắn đã tìm đến tận cửa.
Ta vừa bực mình vừa phiền não. Song chuyện này, vẫn phải giải quyết.
Ta vừa hé miệng, chưa kịp nói gì thì cửa tân phòng đã bị người từ bên ngoài đạp mạnh mở ra.
Theo bản năng, ta vén một góc hỷ trù lên để nhìn tình hình.
Chỉ thấy Hứa Kính Thâm xách đao xông thẳng vào. Hai mắt hắn đỏ rực, còn dữ hơn cả Dương Tú.
Hắn vung đao chém về phía Dương Tú, gầm lên: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Gia khi nào thì động vào ngươi hả? Dựa vào cái dáng dấp xấu xí của ngươi, nhìn gương chưa? Gia có mù cũng không bỏ phu nhân của mình mà lên giường với ngươi!”
Ta khiếp sợ. Khiếp sợ không phải vì hành động, mà là vì lời lẽ hắn nói quá thẳng thừng. Đây là lời mà một khuê tú nhà danh gia vọng tộc như ta có thể nghe sao?
Dương Tú cũng bị dọa ngây người. Ban đầu còn đỏ mắt rưng rưng, giờ thì bật khóc thành tiếng.
Khóc cũng rất có nghệ thuật, nước mắt đọng trên má, bộ dạng đáng thương đến mức khiến người ta mềm lòng.
“Biểu ca… thiếp không muốn phá hoại hạnh phúc của huynh và biểu tẩu, chỉ là thiếp thật sự cùng đường rồi… biểu ca, đừng bỏ rơi thiếp.” Vừa nói, Dương Tú còn muốn nhào tới ôm chân Hứa Kính Thâm.
Hứa Kính Thâm giận đến phát điên.
“Tốt, rất tốt. Nói dối trắng trợn, không biết xấu hổ, đầu óc cũng có vấn đề. Vậy thì đừng giữ gì nữa, đừng chướng mắt thê tử của ta!”
Ban nãy còn chỉ hù dọa người, lần này thì thực sự muốn động đao.
Cửa phòng đã tụ tập không ít người, thấy Hứa Kính Thâm nổi giận, mọi người vội xông vào can ngăn.
Dương Tú cũng không ngờ hắn thực sự ra tay, sợ đến mức né tránh, lúc này đã hoảng loạn đến mức không diễn nổi trò nữa.
“Hứa thiếu gia, hôm nay là ngày vui của ngài và quận chúa, không thể thấy máu được.” Bà mối ở bên cạnh khuyên can.
Ta cứ tưởng Hứa Kính Thâm sẽ không nghe, không ngờ hắn thật sự dừng tay. Hắn để mặc người khác đoạt lấy thanh đao trong tay mình, sau đó quay sang nhìn ta.
Ta lập tức buông tay, lại trở về dáng vẻ tân nương ngồi đoan trang dưới lớp hỷ trù.
Dù không nhìn rõ qua lớp vải, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hứa Kính Thâm đang dừng lại trên người ta.
“Khương Yên, ta và ả ta không hề thân thiết, cũng chưa từng động vào ả ta.” Hứa Kính Thâm nói.
Ta nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi hắn giận đến sắp phát điên… Thực sự không giống như là từng tư tình với Dương Tú. Huống hồ, đại hôn của ta, sao có thể để lan truyền ra loại trò cười thế này?
Cho nên, ta mỉm cười ôn hòa: “Ta đương nhiên tin tưởng phu quân rồi.”
Ta đội hỷ trù, không nhìn rõ sắc mặt mọi người, cũng chẳng biết phản ứng ra sao.
Nhưng sau khi ta lên tiếng, Hứa Kính Thâm cũng bắt đầu xử lý chuyện Dương Tú.
“Người đâu, đi mời đại phu.” Hứa Kính Thâm nói.
Ta cảm thấy cách làm này không ổn. Dương Tú dám mở miệng, chắc chắn là đã có thai. Nếu quả thật là vậy, mời đại phu đến chẳng khác gì chứng thực điều đó. Dù đứa bé có phải của Hứa Kính Thâm hay không, chỉ cần chuyện Dương Tú mang thai bị lộ ra, người ngoài cũng sẽ cho rằng họ từng có tư tình.
Ta đang định mở miệng ngăn cản, lại nghe giọng nói âm trầm của Hứa Kính Thâm vang lên: “Nếu không có thai, tức là vu khống ta, chia rẽ tình cảm vợ chồng ta, tội đáng muôn chết. Nếu quả có thai, ả ta chưa chồng mà hoài thai, phẩm hạnh bại hoại, bôi nhọ môn phong nhà họ Hứa. Dù thế nào đi nữa, nhà họ Hứa cũng không thể dung túng ả ta.”
02
Trước đây ta và Hứa Kính Thâm vốn không có qua lại. Nhưng một câu vừa rồi của hắn, lại khiến ta sinh lòng hiếu kỳ.
Đáng tiếc, chuyện này Hứa Kính Thâm lại chẳng giải quyết được như ý. Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một trận bước chân vội vã.
Ngay sau đó là tiếng nói của một phụ nhân trung niên: “Sao lại thế này? Tú nhi, sao con lại quỳ dưới đất? Mau đứng dậy.”
Ta nhận ra giọng nói ấy. Chính là thế tử phu nhân của Trấn Quốc hầu, cũng là mẫu thân của Hứa Kính Thâm.
“Mẫu thân, chuyện này không cần người xen vào…” Hứa Kính Thâm vừa mở miệng, thế tử phu nhân đã bật cười cắt lời: “Con nói vậy là sao, con là con ta, chuyện của con, sao ta có thể không quản?”
Ta khẽ nhíu mày, lời này của bà, ta nghe vào lại thấy có phần không thuận tai. Nhưng chuyện khiến ta thật sự không vui… còn ở phía sau.
“Hôm nay để mọi người chê cười rồi. Thực ra là tính vài hôm nữa mới nói, nhưng đã ầm ĩ đến thế thì thôi, nói rõ ra vậy. Tú nhi à, vốn là do nhà ta định sẵn làm quý thiếp cho Kính Thâm.”
“Mẫu thân, người đang nói linh tinh gì vậy?!” Giọng Hứa Kính Thâm đã mang theo cơn giận khó kiềm chế.
Còn ta thì sững sờ. Thật không ngờ mẫu thân của hắn… lại hồ đồ đến mức này.
Thế tử phu nhân vẫn tiếp tục: “Được rồi, Kính Thâm, chuyện này là ý của ta và tổ mẫu con. Sớm đã nói qua với Tú nhi rồi. Nay nó có thai, là chuyện tốt.”
Một câu này, coi như trực tiếp chứng thực lời Dương Tú vừa nói.
Hứa Kính Thâm giận đến suýt phun máu: “Tốt cái rắm ấy! Liên quan cái quỷ gì đến lão tử!”
“Kính Thâm, dù con là con ruột của ta, nhưng lần này ta cũng không giúp con được. Con đã cùng Tú nhi làm chuyện đó, sao có thể phụ bạc nó chứ?” Thế tử phu nhân nói đầy lý lẽ.
Dường như bên trong có tiếng chén sứ bị đập vỡ.
Hứa Kính Thâm gầm lên: “Lão tử hơn hai mươi năm giữ thân như ngọc, là để dành cho nương tử ta phá, đến lượt người lắm mồm à? Ai dám hại ta, dù là mẫu thân ruột, ta cũng không tha!”
Ta lại một lần nữa chấn động. Những lời này… thực sự là ta có thể nghe sao?
Hứa Kính Thâm dường như chẳng buồn để ý đến thế tử phu nhân nữa, quay đầu nhìn ta, trịnh trọng nói: “Khương Yên, chuyện này ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích. Ta và ả ta, hoàn toàn không hề liên quan.”
Thế tử phu nhân cười tủm tỉm: “Kính Thâm, con sợ Khương Yên giận phải không? Vậy để mẫu thân làm chủ.”
Nói rồi, bà ta quay sang ta, nói thản nhiên: “Khương Yên à, sự đã rồi, chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác, cứ xem như là song hỷ lâm môn đi. Nghĩ mà xem, con sắp là đương gia chủ mẫu nhà họ Hứa, chẳng lẽ lại chấp nhặt mấy chuyện vụn vặt thế này sao? Sau này, con càng phải có lòng bao dung.”
Tiếng Hứa Kính Thâm lạnh lẽo vang lên cùng lúc: “Chuyện giết mẫu thân, không phải ta không dám làm.”
Ta tức quá hóa buồn cười. Cái nhà họ Hứa này, thật sự là thứ gì vậy?
Dù thái độ Hứa Kính Thâm nghiêng hẳn về phía ta, nhưng hiện tại ta đã hoàn toàn không còn coi trọng hắn nữa.
Ta thẳng tay vén lớp hỷ trù trên đầu lên. “Thi Lân, thu dọn đồ đạc, hồi phủ công chúa.” Ta chẳng muốn phí lời với đám người này, chỉ thể hiện rõ thái độ của mình.
Thế tử phu nhân kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Con đã gả vào nhà họ Hứa, sao có lý lẽ nào vừa thành thân đã đòi về nhà mẹ đẻ?”
Ta mỉm cười: “Bổn quận chúa cũng chưa từng thấy bà mẫu thân chồng nào có tác phong như bà.”
Ánh mắt Hứa Kính Thâm sâu thẳm nhìn ta.
Ta lại nhìn hắn: “Sao? Ngươi cũng muốn ngăn ta?”
Hứa Kính Thâm lắc đầu, rồi nói với Thi Lân: “Đem theo cả đồ của ta.”
Ta: “?”
“Ta theo nàng về phủ công chúa làm rể ở rể.” Hứa Kính Thâm đáp.
Cái… gì cơ?
Hắn lại nhìn ta, chân thành nói: “Khương Yên, ta và nàng đã bái đường, nàng không thể không nhận ta.”
Ta: “?”