Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Em Là Ánh Sáng Duy Nhất Của Anh
Chương 2
04
Cả buổi sáng tôi cứ như người mất hồn, làm việc cũng chẳng tập trung.
Đồng nghiệp ngồi bàn bên chạm nhẹ vai tôi:
“Lâm Hoan, cậu không khỏe à?”
Tôi lắc đầu.
Nghĩ lại cảnh hôm dã ngoại, lòng tôi cứ thấy lấn cấn.
Không nhịn được, tôi kể lại với Đổng Linh.
Cô ấy nghe xong cũng như bừng tỉnh:
“Nghĩ lại thì đúng là có điểm kỳ lạ. Người đó… có khi nào thật sự là Thẩm Ngôn Vũ không? Nhưng mà giọng không giống chút nào!”
Không thể nào trùng hợp vậy được.
Chẳng bao lâu sau, suy đoán ấy bị phủ nhận.
Đổng Linh nhờ người trong giới hỏi thăm, xác nhận rằng gần đây Thẩm Ngôn Vũ không có mặt trong thành phố.
Ngay cả lúc tuyên bố có con gái, địa chỉ IP đăng bài cũng nằm ở tỉnh khác.
Biết vậy, tôi thấy nhẹ lòng hơn hẳn.
Tập trung vào công việc, trạng thái cũng khởi sắc.
Sếp tôi báo một tin vui: nữ minh tinh Diêu Điềm cuối cùng đã đồng ý hợp tác.
“Ngay tối qua, cô ấy chủ động gọi điện cho tôi luôn đấy, quá kỳ diệu.”
Đúng là tin mừng.
Diêu Điềm là ngôi sao đang hot, hình tượng tốt, cực kỳ phù hợp với hình ảnh sản phẩm mới của công ty.
Trước đó, đội chúng tôi liên tục đàm phán nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Giờ đột nhiên quay đầu, đúng là quá bất ngờ.
Vài ngày sau, độ hot trên mạng đã lắng xuống, mọi thứ quay về quỹ đạo cũ.
Gần đây, con trai tôi được Đổng Linh chăm sóc nhiều hơn, vì tôi đang gấp rút cho dự án sản phẩm mới, bận đến nỗi không thở nổi.
Mỗi lúc mệt mỏi, tôi lại lén lên cầu thang gọi video về nhà, nghe con trai kể chuyện cho đỡ nhớ:
“Mẹ ơi, hôm nay dì nấu cá kho bị khét luôn, nhưng con vẫn ăn hết đó, không là lần sau dì không nấu nữa đâu.”
“Nhưng mà dì nấu giờ cũng khá hơn xưa nhiều rồi ha?”
“Dạ, dì giỏi lắm. Nhưng mà… con vẫn nhớ mẹ.”
“Bảo bối à, sắp tới mẹ về rồi, mẹ mang sôcôla về cho con chịu không?”
“Dạ được… mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm.”
“Mẹ cũng yêu Nhạc Nhạc nhiều…”
…
Kết thúc cuộc gọi, tôi mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt.
Đèn cảm ứng trên cầu thang chớp tắt liên tục, tôi lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ ngắm thành phố về đêm – nhộn nhịp mà lạnh lẽo.
Con trai và Đổng Linh là hơi ấm duy nhất còn lại với tôi nơi này.
“Lên đây ngắm cảnh đêm à?”
Đèn lại sáng lên, một giọng nói kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi vội lau nước mắt, quay lại nhìn người vừa tới.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang – không thấy rõ mặt.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra – chính là người đã ăn xiên thịt con tôi tặng hôm ấy.
Tôi căng thẳng, không biết anh ta đã nghe bao nhiêu.
Không ngờ lần thứ hai gặp mặt lại lúng túng thế này.
“Nhớ con à?” – anh hỏi.
Chắc chắn là đã nghe hết cuộc gọi.
“Cũng bình thường. Thằng bé hay dính lấy tôi mà.”
Bầu không khí trầm mặc trong giây lát.
“Lâm Hoan…”
Tôi khựng lại. Anh ta biết tên tôi.
Chưa kịp hỏi thêm, người đàn ông gỡ mũ và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt mà tôi không thể nào quên.
Gương mặt từng khiến tôi mất ngủ suốt bao năm.
“Thẩm… Thẩm Ngôn Vũ…”
“Là anh.”
“Giọng anh…”
Anh khựng lại, sau đó tháo một thiết bị nhỏ đeo ở cổ:
“Xin lỗi.”
“Vậy hôm đó ở hồ… thật sự là anh?”
Thẩm Ngôn Vũ gật đầu: “Con em rất dễ thương.”
Thì ra tôi không nhận nhầm…
Tim tôi bỗng rối loạn, chẳng hiểu sao cảm giác lúng túng cứ ùa đến.
“Cảm… cảm ơn. Con gái anh cũng rất đáng yêu.”
Anh trầm ngâm giây lát, chỉ đáp hai chữ: “Cảm ơn.”
Không khí dường như đông cứng lại.
Tôi lúng túng xoay xoay tay, chẳng biết nên nói gì tiếp theo.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Vũ nhìn tôi sâu thẳm, như có điều muốn nói lại thôi.
Bất ngờ, đèn cầu thang tắt phụt.
Không gian chìm trong bóng tối.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, định kiếm cớ rút lui.
Nào ngờ một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tôi.
Tôi không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám nói gì.
Tôi sợ đèn sẽ bất ngờ sáng lên.
Tôi càng sợ gương mặt hoang mang xen lẫn vui mừng của mình bị anh nhìn thấy.
Nhưng cảm giác phấn khích chỉ lóe lên một giây rồi bị lý trí dập tắt.
Anh giờ đã có gia đình.
Không được. Không thể như vậy, Lâm Hoan!
Tôi siết chặt tay, gắng sức rút ra, rồi quay người bỏ chạy.
Vừa ra khỏi cầu thang liền đụng ngay đồng nghiệp:
“Lâm Hoan? Sao mặt cậu đỏ bừng thế?”
Tôi cuống cuồng đẩy cô ấy ra:
“Người có ba nhu cầu cấp thiết!”
Chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tôi mới buông thả nhịp tim đang hỗn loạn.
Khoảnh khắc vừa rồi giống như một giấc mơ.
Một giấc mơ đẹp… nhưng đầy tội lỗi.
Đã gần năm năm rồi.
Sao tôi vẫn chưa thể quên anh?
Rõ ràng đã không còn cố gắng tìm tin tức về anh.
Rõ ràng đã quên mất cả gương mặt ấy.
Vậy mà chỉ trong một phút ngắn ngủi… mọi nỗ lực bao năm của tôi đều sụp đổ.
Tôi cố nuốt nước mắt, không dám bật khóc.
Ngón tay trượt lên màn hình, định gọi cho Đổng Linh để trút bầu tâm sự… nhưng cuối cùng vẫn không dám.
05
Sếp gọi cho tôi, nói rằng hôm nay Diêu Điềm có thời gian rảnh và đã đích thân đến công ty để khảo sát sản phẩm mới.
Tôi vội vàng ổn định lại tinh thần, đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, cố nặn ra một nụ cười, mới miễn cưỡng trông tỉnh táo hơn một chút.
Sếp tôi đon đả cười theo sau lưng cô ấy, phần giới thiệu tính năng và điểm nổi bật của sản phẩm do tôi đảm nhận.
Diêu Điềm quả không hổ là ngôi sao hàng đầu trong giới mỹ phẩm.
Cô ấy lắng nghe rất chăm chú, còn thỉnh thoảng đặt ra vài câu hỏi mang tính chuyên môn cực kỳ sắc bén.
Trước khi rời đi, cô ấy thân thiện bắt tay tôi:
“Cô Lâm, hôm nay cô trình bày rất rõ ràng và chu đáo. Nhờ có phần giải thích của cô, tôi càng thêm tin tưởng vào sản phẩm mình sẽ đại diện.”
Tôi vội cảm ơn, đang định tiếp lời khen ngợi vài câu nữa thì đột nhiên, cô ấy rút tay về, ghé sát vào tai tôi, giọng lạnh băng:
“Tránh xa Thẩm Ngôn Vũ ra.”
Tôi như bị ai đó giáng một gậy vào đầu, đứng sững lại tại chỗ.
Cho đến khi Diêu Điềm rời đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Đúng lúc ấy, một đồng nghiệp huých nhẹ vào tôi:
“Cậu nhìn xem, người đàn ông ngồi trong xe Diêu Điềm… sao trông giống Thẩm Ngôn Vũ thế?”
Thần kinh tôi căng cứng, lập tức quay đầu nhìn.
Chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc lướt qua rất nhanh…
Thì ra… anh ta đến cùng Diêu Điềm.
Vậy nên, Diêu Điềm chính là “nữ thần may mắn” phía sau lưng anh sao?
06
Về chuyện Thẩm Ngôn Vũ, tôi không nói gì với Đổng Linh.
Tôi biết rõ, nếu cô ấy biết người đàn ông bên hồ hôm đó là anh…
Lại còn suýt chút nữa dính líu không rõ ràng với tôi…
Với tính khí của cô ấy, chắc chắn sẽ không để yên.
Dù không ra tay thì cũng xé toạc mặt nhau cho mà xem.
Còn chuyện Diêu Điềm, lại càng không dám kể.
Tôi sợ ảnh hưởng đến việc hợp tác quảng bá sản phẩm mới.
Dòng sản phẩm lần này là tâm huyết hơn hai năm của tôi, chỉ riêng việc chọn đại diện thương hiệu đã đổi tới đổi lui không biết bao lần.
Mặc dù Diêu Điềm hiện tại không còn quá được lòng công chúng, nhưng cảm xúc vốn là thứ dễ khiến người ta mất lý trí.
Tôi không nên phán đoán bừa.
Lại càng không thể vì chuyện cá nhân mà phá hỏng đại cục.
Nói cho cùng, tôi… quả thật nên tránh xa Thẩm Ngôn Vũ.
Nhưng…
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hôm sau, Thẩm Ngôn Vũ và Diêu Điềm bị bắt gặp cùng ngồi trong một chiếc xe.
Trong ảnh, hai gương mặt mờ mờ áp sát nhau, dễ khiến người khác tưởng tượng lung tung.
Ngay lập tức, truyền thông và mạng xã hội lại một lần nữa bùng nổ.
Ảnh đế cùng tiểu hoa đán mới nổi chiếm trọn các trang tin giải trí.
“Trời ơi! Ảnh đế nhà tui với Tiểu Điềm Điềm đúng là trời sinh một cặp nha!”
“Có khi nào hai người này sớm đã kết hôn rồi không?”
“Trời đất, bảo sao công chúa nhỏ đáng yêu thế, thì ra mẹ ruột là Tiểu Điềm à~”
“Ngọt ngào muốn xỉu! Aaaa cho tôi một cái kết viên mãn luôn đi!”
Hẹn hò bí mật. Ẩn hôn. Có con.
Cơn sốt tin đồn nóng lên từng giờ.
Đổng Linh gọi đến an ủi tôi ngay khi tin tức nổ ra:
“Cái tên Thẩm cẩu đó đúng là già mà ham. Không biết xấu hổ à, đi bám mấy bé mới nổi!”
Tôi định nói, cô nàng đó cũng hai mươi tư rồi, trong giới giải trí đang cạnh tranh khốc liệt thì chẳng còn tính là ‘non’ nữa đâu.
Leo được lên ảnh đế, từ đây trở đi coi như có chỗ dựa vững chắc, không lo gì nữa.
Con đường cô ta chọn… đúng là sáng suốt.
“Tăng độ hot kiểu này cũng giúp thương hiệu tụi mình lên tầm mới, quá tốt luôn ấy chứ. Tôi còn mong hai người đó cưới luôn cho nhanh.”
Tôi cố gắng giấu đi nỗi hụt hẫng trong lòng, nhưng nghĩ kỹ lại… đúng là không sai.
Từ sau khi tin đồn giữa Diêu Điềm và Thẩm Ngôn Vũ rộ lên, lượng đơn đặt hàng sản phẩm mới tăng vọt đến 80%.
Còn khoản thưởng cho tôi… khỏi nói cũng biết, chắc chắn không dưới bảy chữ số.
Nói chuyện xong với Đổng Linh, tâm trạng tôi được xoa dịu phần nào.
Nếu là trước đây, tôi nghĩ mình hẳn sẽ thấy bình thản.
Nhưng khổ nỗi… thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó trong cầu thang.
Cảm giác trong lòng không thể gọi tên, chỉ thấy bất an, thấp thỏm…
Điện thoại reo liên tục.
Tôi cứ tưởng là bạn bè nhắn chúc mừng vì sản phẩm ra mắt thuận lợi.
Không ngờ, lại là tin nhắn từ một tài khoản WeChat đã kết bạn từ lâu mà chưa từng liên hệ.
Chỉ ba dòng rất ngắn:
“Tôi và người đó không có gì.”
“Chỉ là truyền thông giật tít thôi.”
“Em đừng hiểu lầm.”
Là Thẩm Ngôn Vũ.
Anh… muốn nói gì vậy?
Tôi không trả lời.
Màn hình vẫn hiện “Đối phương đang nhập...”.
Khoảng hai phút sau, một tin nữa hiện lên.
Vẫn là câu chữ đơn giản:
“Hoan Hoan, mình gặp nhau một chút đi.”
Rồi một tin nhắn nữa bắn tới ngay sau:
“Đứa bé là con anh. Anh biết rồi.”
Tôi sợ đến mức suýt ném luôn điện thoại.
Thẩm Ngôn Vũ…
Anh thật sự biết rồi.
Cũng phải thôi…
Người tinh ý nhìn qua là biết.
Bởi vì, Nhạc Nhạc giống anh quá mức.