Dỗ Dành Cô Ấy

Chương 1



Ở bên Phó Hàn Thanh bảy năm, anh ta nói đã chán, quay lưng đi tìm một cô gái trẻ trung non nớt hơn.

Lần này tôi không khóc không nháo, chỉ ném nhẫn xuống, cắt nát chiếc váy cưới vừa mua.

Đêm khuya, tôi lên máy bay rời khỏi Kinh thành.

Bạn bè của anh ta thi nhau cá cược, đoán xem tôi sẽ cúi đầu xin tha thứ trong bao lâu.

Phó Hàn Thanh lạnh lùng cười:

“Không quá ba ngày, cô ấy sẽ khóc lóc quay lại cầu xin tôi.”

Thế nhưng, hết ba ngày rồi lại ba ngày, vẫn chẳng có chút tin tức nào từ tôi.

Anh ta không ngồi yên được nữa, lần đầu chủ động gọi điện:

“Trần Hề, em làm loạn đủ rồi thì về đi...”

Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông:

“Phó tổng, dỗ dành phụ nữ không thể để qua đêm, nếu không, sẽ bị người khác cướp mất đấy.”

Đôi mắt Phó Hàn Thanh đỏ ngầu, nghiến răng gằn từng chữ:

“Để Trần Hề nghe máy!”

Thẩm Lương Châu cúi xuống hôn lên môi tôi:

“Không nghe được đâu, cô ấy vẫn còn ngất... tôi phải hôn cho tỉnh đã.”

1

Năm thứ bảy bên cạnh Phó Hàn Thanh.

Tôi lén mua váy cưới, lấy hết dũng khí chuẩn bị cầu hôn anh ta.

Nhưng không may, hôm ấy tôi đến bữa tiệc muộn vài phút.

Vừa khéo nghe thấy anh ta nói chuyện cùng bạn bè.

“Cậu nói Trần Hề à? Chơi chán từ lâu rồi.”

Phó Hàn Thanh kẹp điếu thuốc, nụ cười hờ hững:

“Bảy năm, đổi lại là cậu, cậu không chán chắc?”

Đám bạn cười ầm:

“Nói cũng phải, bảy năm thì có là tiên nữ cũng ngán ngẩm thôi.”

“Nhưng Trần Hề đúng là xinh thật, dáng người lại chuẩn. Hôm sinh nhật cậu, cô ấy mặc cái váy thiết kế, đàn ông nào chẳng nhìn đến ngây dại?”

“Thật lòng mà nói, Hàn Thanh, lúc đầu cậu thích cô ấy thế, giờ buông tay được à?”

Anh ta thản nhiên đáp:

“Tôi bao giờ nói dối đâu.”

“Vậy... nếu tôi theo đuổi Trần Hề, cậu không để ý chứ?”

“Cứ theo đuổi đi.” Phó Hàn Thanh nhả vòng khói lười nhác:

“Miễn sao các cậu không thấy ngại.”

“Cũng hay nhỉ, cái người mà Hàn Thanh chán ngấy rồi, cậu cũng dám nhận?”

Lại thêm một tràng cười vang.

Đêm ấy, tôi không bước vào phòng riêng, tìm đại một lý do đau đầu rồi về trước.

Phó Hàn Thanh chẳng hỏi thêm lấy một câu, chỉ lạnh lùng cúp máy.

Có lẽ, quyết tâm chia tay tôi đã hạ xuống ngay đêm hôm đó.

2

Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan khắp giới.

Phó Hàn Thanh đang theo đuổi một cô sinh viên năm hai Học viện Biểu diễn – trẻ trung, ngây thơ, mềm mại.

Anh ta vốn luôn rầm rộ mỗi lần theo đuổi ai.

Như năm đó đối với tôi, hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết, dùng nhà, xe, trang sức vung tay không tiếc.

Cô gái nhỏ nào từng thấy trận thế ấy, chẳng mấy hôm đã sa vào lưới tình.

Trong một buổi tụ tập bạn bè, Phó Hàn Thanh thẳng thắn dẫn cô gái đến.

Vừa bước vào, cả căn phòng im bặt.

Mấy cô bạn thân thiết còn lo lắng liếc nhìn tôi.

Tôi mỉm cười:

“Sao im lặng thế, nhìn tôi làm gì?”

Anh ta ôm lấy cô gái, thản nhiên nhìn về phía tôi:

“Trần Hề, hôm nay là dịp tốt, tôi nói thẳng luôn.”

“Ừ, anh nói đi.”

“Những năm qua chia chia hợp hợp cũng nhạt rồi. Cảm tình sớm phai.”

Tôi siết chặt bàn tay, chiếc nhẫn trên ngón giữa khắc sâu vào da thịt, nhưng tôi chẳng còn thấy đau nữa.

“Tiểu Uyên còn trẻ, đơn thuần. Tôi thật lòng thích em ấy, không muốn em ấy chịu thiệt.”

Anh ta vuốt tóc cô gái: “Tôi phải cho em ấy một danh phận.”

Tôi gật đầu:

“Ừ, tôi hiểu.”

“Từ nay vẫn là bạn, có khó khăn gì cứ tìm tôi. Ở Kinh thành, chuyện của em tôi vẫn lo.”

“Thôi khỏi.”

Tôi cười nhạt đứng lên:

“Đã chia tay thì dứt khoát, để cô gái ấy khỏi hiểu lầm.”

Anh ta hơi ngạc nhiên nhướng mày, một lúc sau mới đáp:

“Cũng đúng.”

“Vậy các người cứ vui, tôi về trước.”

“Để tài xế đưa em nhé?”

“Không cần, tôi gọi xe được.”

Bước ra ngoài, lúc khép cửa lại, tôi nghe có người hỏi:

“Lần này Trần Hề chịu được bao lâu?”

“Hai ngày?”

“Hình như lần này cô ấy giận thật đấy, tôi cược một tuần.”

Phó Hàn Thanh liếc nhìn cánh cửa khép hờ, cười lạnh:

“Không quá ba ngày, cô ấy sẽ quay lại khóc lóc thôi.”

“Chẳng phải bao năm nay đều thế sao, thật nhìn đến chán.”

“Đúng vậy, Trần Hề đâu bỏ được anh, ai chẳng biết cô ấy yêu anh đến phát điên...”

Tôi khẽ cười tự giễu, nắm chặt túi xách, bước nhanh về phía thang máy.

3

Trở về căn hộ, tôi lấy trong góc phòng thay đồ ra chiếc váy cưới đã chờ suốt nửa năm.

Đáng tiếc, mãi mãi không còn cơ hội mặc nữa.

Váy cưới đặt riêng, không thể trả lại.

Thế là tôi cầm kéo, cắt nát.

Dù sao để lại đây cũng chỉ chướng mắt anh ta.

Trước khi rời đi, tôi tháo nhẫn, đặt lên bàn trà.

Đồ đạc tôi mang theo chẳng nhiều, ngoài vài thứ cần thiết, còn lại đều bỏ hết.

Nghĩ rồi, tôi để lại mảnh giấy:

Ngôi nhà và tất cả đồ đạc trong đó, anh ta muốn xử lý thế nào tùy ý, không cần hỏi tôi.

Tôi đặt vé máy bay chuyến rạng sáng, bay thẳng đến Cảng Thành.

Người bạn thân nhất của tôi đã lấy chồng bên đó, tiện thể đến tìm cô ấy, coi như giải khuây.

4

Hôm nay bạn thân hẹn tôi đi mua sắm rồi uống trà chiều.

Buổi tối còn có một buổi tụ tập nhỏ, đều là bạn học cũ và bạn bè trước đây.

Rượu quá ba vòng, lại có người đẩy cửa bước vào.

Mấy cô bạn nữ lập tức mắt sáng rực:

“Thẩm Lương Châu? Đúng là khách quý hiếm gặp đó nha.”

“Đúng thế, đại ca, tối nay sao ngài lại hạ cố đến đây vậy?”

Thẩm Lương Châu vừa cười vừa đáp:

“Tình cờ đang bàn việc ở phòng bên, nghe nói bạn cũ họp mặt nên sang góp vui một chút.”

Nói xong, ánh mắt anh khựng lại ở một chỗ, sau đó mới chậm rãi dời đi.

Bạn thân lén bóp nhẹ tay tôi:

“Hề Hề, có khi nào Thẩm Lương Châu đến vì cậu không?”

Trong cơn men say, tôi mơ màng ngước nhìn người đàn ông ấy.

Cao hơn Phó Hàn Thanh một chút, khoác áo măng-tô đen, bên trong là bộ vest cùng tông.

Ngũ quan sắc nét, vóc dáng hoàn hảo, đôi chân dài đến mức khiến người ta phải ngước nhìn.

Tôi nheo mắt nhìn anh hồi lâu, rồi mới thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu:

“Không đâu, mấy năm nay chúng tôi đâu có liên lạc.”

Nhưng bạn thân chẳng thèm để ý, trực tiếp gọi anh:

“Ngài Thẩm, lát nữa có thể phiền anh đưa Hề Hề về giúp tôi được không?

Bọn tôi đều uống rượu, gọi xe mạng thì tôi không yên tâm về cô ấy.”

Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương Châu.

Ánh mắt anh cũng xuyên qua đám đông, rơi thẳng lên gương mặt tôi.

Khoảng hai giây sau, tôi thấy anh khẽ gật đầu:

“Được.”

“Cảm ơn anh nhé.”

Bạn thân mỉm cười ngồi xuống, áp sát tai tôi thì thầm:

“Hề Hề à, bảy năm chỉ ngủ với một người đàn ông, thế nào cũng thấy chẳng đáng.”

“Phó Hàn Thanh có thể lăng nhăng ong bướm, thì tại sao cậu không thể bắt đầu một mùa xuân thứ hai?”

“Huống hồ, Thẩm Lương Châu đúng là cực phẩm, không ngủ thì phí.”

“Tớ sao biết anh ta sẽ lên giường với tớ?”

“Ánh mắt anh ta nhìn cậu sắp lột sạch quần áo rồi, bảo bối ạ.”

“Tin tớ đi, tớ từng yêu mười tám người, kinh nghiệm hơn cậu nhiều.”

Thẩm Lương Châu lái xe đưa tôi về khách sạn.

Đến dưới sảnh, tôi tháo dây an toàn, khẽ nói cảm ơn:

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về tối nay.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi:

“Khách sáo.”

Tôi mở cửa định xuống, bỗng nhớ đến những lời Phó Hàn Thanh từng nói, ma xui quỷ khiến liền buột miệng:

“Có muốn lên uống chén trà không?”

Trong thang máy, Thẩm Lương Châu đã cúi xuống hôn tôi.

Tôi vốn đã say, lại bị anh hôn mạnh mẽ đến mức gần như ngạt thở.

“Có camera…” Tôi thở hổn hển, mặt đỏ bừng, chân mềm nhũn chẳng đứng vững, chỉ còn biết ôm chặt lấy eo anh.

Anh liếc về phía ống kính, xoay người đổi góc, rồi lại cúi xuống hôn tiếp.

Khi quẹt thẻ mở cửa phòng, anh bất chợt dừng lại:

“Trần Hề, bây giờ em còn hối hận, tôi vẫn kịp dừng.”

“Hối hận gì chứ?”

Tôi ngẩng mặt nhìn anh, ngón tay quấn lấy cà vạt kéo anh sát lại:

“Anh hôn đến sưng cả môi tôi rồi, giờ bảo dừng?”

Thẩm Lương Châu bất giác bật cười, ngón tay khẽ lướt qua đôi môi sưng đỏ:

“Vậy thì sau này, cho dù em hối hận… cũng muộn rồi.”

Lần đầu tiên của chúng tôi, anh thậm chí chẳng kìm được mà kéo tôi ép lên tường.

Lưng cọ vào tường đau rát, tôi bật khóc, cắn anh một cái:

“Thẩm Lương Châu, anh là thú vật hả, có biết thương hoa tiếc ngọc không?”

Bàn tay nóng rực của anh đỡ sau lưng tôi, từng cú va chạm dồn dập.

Cuối cùng anh thở dốc, cắn nhẹ vào cổ tôi thì thầm:

“Trần Hề, anh không nhịn nổi nữa rồi…”

5

Năm phút sau, tôi mới hiểu lời ấy nghĩa là gì.

Thẩm Lương Châu bế tôi vào phòng ngủ, tôi vùi mặt vào gối, cười không ngừng:

“Thẩm Lương Châu, anh bao lâu rồi không có phụ nữ thế?”

Anh nghiêm mặt liếc tôi:

“Đúng là rất lâu, mấy năm nay toàn vùi đầu vào công việc.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười.

Nhưng chẳng bao lâu, nước mắt lại dâng tràn:

“Xin lỗi anh, Thẩm Lương Châu, tôi… đã làm bẩn anh rồi.”

“Trần Hề, em đang nói gì thế.”

Có lẽ vì tôi khóc nên anh cuống quýt, vừa vụng về vừa gấp gáp lau nước mắt cho tôi, nhưng chẳng thể ngăn nổi.

“Tôi không nên trêu chọc anh.”

“Nhưng em đã trêu chọc rồi.”

Anh cúi xuống, nâng mặt tôi, ánh mắt nghiêm túc, giọng trầm ổn:

“Trần Hề, một khi đã chọc vào tôi, thì phải chọc đến cùng.”

Chương tiếp
Loading...