Điều Hối Hận Sau Cuối
Chương 1
Cùng cái ngày tôi đang trong kỳ kinh nguyệt, chồng tôi đã dùng thẻ ngân hàng chung của chúng tôi để đặt một phần hồng đậu thang cho cô thư ký đang làm thêm giờ của anh ta.
Tôi lập tức chụp màn hình, ngay sau đó gửi email cho luật sư của mình.
Thấy được email, Trần Tự tức đến run cả người: "Trong công ty có tận mấy chục người tăng ca, anh chỉ quan tâm nhân viên của mình thôi mà, em còn muốn thế nào nữa? Em có thể đừng suốt ngày nghi ngờ anh như vậy được không?"
"Nghi ngờ?" Tôi bật cười vì tức giận, "Vậy ngày mai tôi tiếp quản toàn bộ công ty nhé?"
1.
Lúc nhận được tin nhắn báo chi tiêu từ thẻ chung cũng là lúc tôi đang đau quặn bụng, đến mức cuộn người trên giường như con tôm cả tối. Bụng dưới nặng trĩu như bị đá đè, hơi lạnh len lỏi qua tứ chi, thấm tận vào từng khe xương.
Số tiền bị trừ không lớn, chỉ vỏn vẹn 36 tệ. Nhưng tôi biết, dưới tòa nhà công ty chỉ có một cửa hàng bán hồng đậu thang với mức giá này. Đó là món mà cô thư ký của Trần Tự – Lâm Vãn Vãn – thích ăn nhất.
Tôi nắm chặt điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo cứ thế từ màn hình chiếu lên mặt, lạnh buốt như băng.
Kỷ niệm ngày cưới, anh quên.
Sinh nhật tôi, anh quên.
Ngay cả tiệc thôi nôi của con trai, anh cũng bỏ lỡ chỉ để đưa Lâm Vãn Vãn đi bệnh viện vì trẹo chân.
Anh không nhớ những điều đó, nhưng anh nhớ rõ cô ta thích ăn gì, nhớ rõ cả chu kỳ kinh nguyệt của cô ta, cẩn thận theo sát từng cử chỉ cô ta còn nghiêm hơn cả cảnh sát Thái Bình Dương.
Tiếng khóa cửa vang khẽ, có lẽ Trần Tự vừa về đến nhà.
Trên người anh ta thoang thoảng một mùi nước hoa xa lạ – không phải của tôi, mà là loại hương trái cây ngọt ngào Lâm Vãn Vãn hay dùng.
"Thăng Thăng, sao em chưa ngủ?" Anh ta như thường lệ cúi xuống định hôn lên trán tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh, giơ màn hình điện thoại sáng lóa lên trước mặt anh ta: "Giải thích đi."
Trần Tự nhìn lướt qua lịch sử giao dịch, sắc mặt không đổi, thậm chí còn lộ chút thiếu kiên nhẫn: "Vãn Vãn tăng ca tới nửa đêm nên dạ dày khó chịu, anh đặt cho cô ấy một bát hồng đậu thang thì sao? Người trong công ty ai mà chẳng biết anh quan tâm cấp dưới? Mộ Thăng, sao dạo này em vô lý vậy?"
Giọng điệu của anh ta như thể tôi mới là người gây chuyện vô cớ.
Nghe xong những lời đó, tim tôi như bị moi ra ngâm vào nước đá, vừa lạnh vừa tê dại.
"Trần Tự, anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Anh sững người một thoáng, vẻ mặt ngơ ngác bỗng chốc hiện lên, rồi hời hợt đáp: "Ngày gì? Chẳng phải chỉ là một thứ Tư bình thường thôi à?"
Tôi bật cười, đến mức nước mắt trào ra.
Đúng ngày này năm kia, tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cận kề cái chết để sinh con cho anh. Ngày đó, bác sĩ nói tôi bị băng huyết suýt nữa không giữ được mạng.
Anh từng nắm tay tôi, khóc lóc thề thốt sẽ yêu tôi cả đời, sẽ ghi nhớ mọi đau đớn mà tôi đã trải qua. Vậy mà giờ đây anh đã quên sạch rồi. Trí nhớ của anh, tất cả đều chỉ dành riêng cho một người đàn bà khác.
"Trần Tự này." Tôi hất chăn ra, đôi chân trần giẫm lên nền đất lạnh lẽo, "Anh có nghĩ rằng 3 năm tôi rời công ty, chỉ biết xoay quanh anh và con, thì tôi đã trở thành một kẻ vô dụng không?"
Ánh nhìn lạnh lẽo của tôi khiến anh ta khựng lại, nhíu mày: "Em nói linh tinh gì vậy?"
"Tôi không nói linh tinh." Tôi nói rõ từng chữ đanh gọn, "Anh quên rồi sao? Cổ đông lớn nhất của công ty là tôi đó."
Sắc mặt Trần Tự cuối cùng cũng thay đổi, sự thiếu kiên nhẫn trong mắt anh biến mất, thay bằng một tia cảnh giác và dò xét: "Em định làm gì?"
"Không làm gì cả." Tôi bước tới gần, môi cong lên một nụ cười nhạt, "Chỉ là đột nhiên thấy làm bà nội trợ mãi thế này hơi chán. Vậy nên từ ngày mai tôi sẽ quay lại công ty. Nếu anh bận đến mức không rót nổi cho vợ mình một cốc nước nóng thì để tôi quản lý công ty cho, để anh bớt chút bận bịu."
Trần Tự như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, giận dữ đến bật cười: "Em nói thật đấy à? Em rời khỏi thương trường 3 năm rồi, em biết bây giờ thị trường thế nào không? Em biết dự án mới của công ty tiến triển đến đâu chưa? Mộ Thăng, đừng làm loạn nữa, đi ngủ đi."
Anh ta đưa tay ra kéo tôi, nhưng tôi vội hất mạnh.
"Tôi có làm loạn hay không, ngày mai anh sẽ biết."
Tôi quay người đi vào thư phòng, khóa trái cửa rồi bấm một số điện thoại đã nhiều năm không liên lạc.
Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, sau đó giọng nam trầm ổn vang lên: "Mộ Tổng, cuối cùng cũng thấy cô liên lạc, tôi đã chờ cuộc gọi này của cô mãi đấy."
Người đó là lão Tần – một trong những người sáng lập công ty, cũng là người tôi tin tưởng nhất.
"Chú Tần." Giọng tôi khàn đi, "giúp tôi thông báo đến tất cả thành viên hội đồng quản trị là sáng mai 9 giờ sẽ họp khẩn, nội dung là bãi nhiệm CEO Trần Tự."
2.
8 giờ 30 sáng hôm sau, tôi đã có mặt trước tòa nhà công ty. Trên người mặc bộ vest đen được đặt may vừa vặn, mang giày cao gót tinh tế, mỗi bước đi đều dứt khoát, khiến không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng.
Cô lễ tân nhỏ ở quầy tiếp tân nhìn tôi sững sờ, hồi lâu mới lắp bắp gọi: "…Mộ… Mộ Tổng?"
Tôi khẽ gật đầu, không dừng bước mà tiến thẳng về phía thang máy.
Phía sau vang lên những tiếng thì thầm xì xào:
"Trời ạ, không phải là bà chủ sao? Sao hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở công ty vậy?"
"Ba năm rồi không gặp, khí thế vẫn như xưa…"
"Nghe nói tối qua Trần Tổng với thư ký Lâm làm thêm đến tận khuya muộn… chẳng lẽ hôm nay bà chủ tới bắt gian chăng?"
Thang máy vừa mở ra, người đầu tiên lọt vào tầm mắt tôi chính là Lâm Vãn Vãn. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy liền màu kem, tóc xõa mềm mại, trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt đầy vẻ dịu dàng, trông chẳng khác nào dáng vẻ 'quý cô quý phái' trong truyện ngôn tình.
Thấy tôi, cô ta làm bộ bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười thân thiện bước tới: "Chị Thăng, sao hôm nay chị lại đến công ty? Có phải muốn tìm Trần Tổng không ạ?"
Cô ta gọi tôi là "chị Thăng" chứ không phải "bà chủ". Chỉ từ cách xưng hô đó thôi cũng đủ thấy tâm cơ tiềm ẩn bên trong.
"Trần Tổng đang có cuộc họp buổi sáng, hay là chị vào văn phòng anh ấy ngồi đợi trước nhé?"
Nói rồi, cô ta còn định vươn tay khoác lấy tay tôi, bộ dạng như thể chúng tôi là chị em thân thiết lâu năm.
Tôi nghiêng người tránh đi, giọng lạnh nhạt: "Thư ký Lâm, điều 3 khoản 7 trong quy chế công ty về trang phục làm việc, có cần tôi nhắc nhở cô không?"
Nghe tôi nói, nụ cười trên môi cô ta lập tức cứng đờ.
Chiếc váy hôm nay cô ta mặc tuy đẹp mắt, nhưng rõ ràng không phù hợp môi trường công sở. Những nhân viên đi ngang qua vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đều ẩn chứa chút trào phúng.
Lâm Vãn Vãn cắn môi, mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn: "Xin lỗi chị Thăng… em mới vào công ty không lâu, chưa nắm rõ quy định…"
Tôi không buồn liếc thêm, lạnh lùng đáp: "Nếu không hiểu quy định thì đến phòng Hành chính để họ đào tạo lại cho cô đi."
Nói xong, tôi bước thẳng tới văn phòng CEO.
Lâm Vãn Vãn theo sau, giọng lắp bắp như sắp khóc: "Trần Tổng bảo là… em mặc thế này rất đẹp, dễ tạo cảm giác thân thiện, có lợi khi gặp khách hàng…"
Tôi đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy Trần Tự đang ngồi sau bàn làm việc, quanh anh ta là vài trưởng bộ phận, vừa nhìn đã biết là đang trong một cuộc họp quan trọng.
Thấy tôi xuất hiện, lông mày anh ta lập tức nhíu chặt thành một đường sắc bén.
Lâm Vãn Vãn vội chạy lại phía anh ta, dáng vẻ đáng thương đến mức khiến người khác muốn bênh vực: "Trần Tổng, em không cố ý… nhưng hình như chị Thăng không thích em…"
Trần Tự liếc mắt nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô ta, mặt tối sầm lại. Anh ta quay sang tôi, ánh nhìn đầy lạnh lẽo và khiển trách: "Mộ Thăng, Lâm Vãn Vãn là do tôi đích thân tuyển vào, năng lực công việc của cô ấy rất tốt. Em đừng vì nghi ngờ vô căn cứ mà tới công ty gây khó dễ cho nhân viên được không? Đây là công ty, không phải nhà của em, đừng mang cái dáng vẻ 'bà chủ' tới đây!"