Đậu Hũ Hương Tình

Chương 1



Thành Cẩn cưới ta, đối với chàng mà nói, chẳng khác nào một sự sỉ nhục.

Đây là điều mà khắp kinh thành đều công nhận.

Dù sao thì chàng là vị Nhiếp chính vương nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ, lòng dạ thâm sâu khó lường, còn ta, chỉ là một cô gái bán đậu hũ tầm thường, mồ côi không nơi nương tựa.

Đêm tân hôn, chàng vội vàng vén tấm khăn hỷ trên đầu ta rồi mặt mày âm trầm, ngồi sang một bên uống rượu buồn.

Hẳn cực kỳ uất ức.

Ta len lén nhìn chàng, vốn dĩ chàng đã tuấn mỹ phi phàm, nay khoác lên mình hỷ phục đỏ thẫm lại càng thêm tuấn nhã tinh anh, ngay cả trong hàng mày nơi khoé mắt cũng phảng phất sắc khí quyến rũ.

Chỉ là trong cái quyến rũ ấy, lại xen thêm vài phần hung lệ.

Ta ngoan ngoãn ngồi yên trên giường cưới, không dám thở mạnh, ánh mắt thất thần.

Thành Cẩn khẽ nguyền rủa điều gì đó rồi đột nhiên đứng dậy bước đến trước mặt ta.

Hai ngón tay nâng cằm ta lên, tỉ mỉ quan sát, ánh nhìn tràn đầy sự xét nét.

Một hồi sau, chàng lạnh nhạt nói: “Da chẳng mịn chút nào.”

Ta ngượng ngùng cười gượng.

Chàng lại nắm lấy tay ta, soi kỹ dưới ánh nến, khẽ tặc lưỡi: “Cả tay cũng vậy.”

Ngón tay chàng thon dài như ngọc, quả thật đẹp hơn tay ta nhiều lắm.

Ta xấu hổ muốn rút tay về, nhưng chàng lại siết chặt hơn.

“Ta vốn có thể cưới tiểu thư danh môn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ai nấy dung nhan kiều diễm,” giọng chàng lạnh lẽo như đang nghiến răng.

Ta chỉ biết gật đầu, trong lòng ngượng ngập.

“Ngay cả Trường công chúa đương triều cũng từng có tình ý với ta.”

“Ngươi nhìn lại mình đi, có điểm nào sánh được với nàng ấy chăng?”

Ta cúi đầu, trong lòng chua xót, buồn bã đáp nhỏ: “Thiếp quả thật không bằng họ.”

Thành Cẩn hừ lạnh, cúi đầu hít khẽ bên cổ ta: “Ngay cả mùi hương cũng không giấu nổi mùi đậu hũ trên người ngươi.”

Chàng kề quá gần, hơi thở nóng rực phả bên tai khiến mặt ta đỏ bừng, lòng cũng nghẹn lại.

Ta khẽ nghiêng người tránh đi, muốn cách xa chàng đôi chút.

Nhưng chàng lại vòng tay ôm lấy eo ta, bất mãn hỏi: “Sao cứ né tránh ta mãi vậy?”

Ta cố nén nghẹn ngào, dùng mu bàn tay lau mặt, giả vờ thản nhiên nói: “Thiếp sợ mùi đậu hũ xông vào Nhiếp chính vương, hay là, đêm nay để thiếp sang gian ngoài nghỉ nhé?”

Chàng đẩy ta ngã xuống giường, cúi người đè lên, nét mặt lạnh lùng: “Đã ngửi mùi ấy mấy ngày nay rồi, thêm một đêm nữa có sao đâu?”

1

Thực ra ban đầu ta bị Thành Cẩn chọn để dâng tặng Hoàng thượng.

Hôm ấy, có hai công tử mặc hoa phục gấm bào cưỡi ngựa đến, ngồi xuống sạp đậu hũ nhỏ của ta nơi đầu phố.

Khí độ và dung mạo của họ thoạt nhìn đã biết chẳng phải người tầm thường.

Hai người vừa ngồi xuống, cả cái quán nhỏ của ta dường như cũng sáng rực lên.

Ta run run bưng hai bát đậu hũ mặn, nhẹ giọng dặn họ muốn thêm giấm thì tự rót.

Lúc ấy, Thành Cẩn chỉ khẽ liếc ta, khóe môi mang nụ cười khó hiểu.

Khi đó ta còn chưa biết chàng chính là vị Nhiếp chính vương mà kinh thành người người đều kính sợ, chỉ nghĩ chàng thích tay nghề của ta, nên cũng đáp lại bằng một nụ cười e thẹn.

Trước khi rời đi, chàng nói: “Hương vị không tệ.”

Ta còn thầm vui mừng suốt cả buổi.

Nào ngờ hai ngày sau, có binh lính đến truyền lời: Nhiếp chính vương vừa ý ta, muốn đưa ta tiến cung làm phi cho Hoàng thượng.

Ai mà chẳng biết, sinh mẫu của Hoàng thượng vốn xuất thân từ nhà làm đậu hũ.

Chỉ là tiên đế con nối quá ít, kẻ bệnh, người mất, nên cuối cùng đành phải truyền ngôi cho ngài.

Cũng bởi vậy, Hoàng thượng ghét cay ghét đắng ai nhắc đến hai chữ “đậu hũ”.

Thành Cẩn đem ta dâng cho Hoàng thượng, chẳng phải là tát thẳng vào mặt ngài sao?

Khi đó ta chắc chắn sẽ thành cái gai trong mắt Hoàng thượng, và rồi sẽ chết chẳng toàn thây.

Ta run rẩy không yên, lo sợ đến nỗi ngồi không yên một chỗ.

Suy nghĩ hồi lâu, ta quyết định giữa đêm thu dọn hành lý, cưỡi con lừa nhỏ kéo cối xay mà trốn khỏi kinh thành.

Ba ngày liền dầm mưa, khi không còn thấy bóng truy binh, ta mới dám thở phào.

Nào ngờ lại gặp một nam nhân ngã gục bên đường bùn.

Khi lau sạch lớp bùn đất trên mặt hắn, ta sững sờ - Thật trùng hợp, chẳng phải Nhiếp chính vương sao!

Ta đúng là mệnh khổ.

Ta có thể mặc kệ chàng, nhưng không nỡ.

Cũng có thể nhân cơ hội này kết liễu chàng, nhưng ta lại không làm.

Không những không, ta còn quay lại đoạn đường đã đi hai dặm, vừa kéo vừa đỡ, mang chàng đặt lên con lừa nhỏ, đưa về căn nhà nghèo ở trấn xa.

Khi tỉnh dậy, Thành Cẩn biết mình gãy chân, tai trái lại điếc hẳn, sắc mặt trắng bệch như muốn chết đi cho xong.

Ta khuyên chàng phải kiên cường, nói rằng trăng còn tròn, hoa còn nở, nhân gian vẫn còn bao điều đáng sống.

Vì không có tiền mua thuốc, ta chỉ đành dựa vào đơn thầy lang kê, mò lên núi hái thuốc về nấu cho chàng uống.

Vốn định khi chàng lành bệnh sẽ tiễn đi, ai ngờ thời gian đã kéo dài nửa năm.

Thành Cẩn là người hẹp hòi, tính tình nhỏ nhen, mà ta lại tận mắt chứng kiến cảnh chàng sa sút, tàn phế.

Những đêm chân đau khiến chàng trằn trọc không yên, luôn bắt ta để đầu chàng tựa lên đùi, vừa xoa bóp vừa khe khẽ hát mấy khúc dân ca mới chịu ngủ được đôi lát.

Những việc như thế nhiều vô kể.

Một vị trọng thần cao quý như chàng, sao có thể chịu nổi cảnh gắn bó với một nữ nhân thôn dã tầm thường?

Chắc vì thế mà chàng đích thân xin Hoàng thượng ban ta cho mình, chỉ sợ ta đem chuyện cũ kể ra khiến chàng mất mặt.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng hứa: “Nhiếp chính vương yên tâm, chuyện cũ thiếp đều quên cả rồi, sẽ không bao giờ nói với ai.”

Ta tự thấy mình nói rất thành thật và nghiêm túc, thế mà Thành Cẩn lại cúi đầu, hung hăng cắn lên ngực ta một cái: “Quên hết rồi ư?”

Ta đau đến hoa mắt, vẫn cố gật đầu: “Vâng.”

Người này thật khó đoán, ngón tay lại siết mạnh nơi đùi ta, giọng lạnh tanh: “Ta cho phép ngươi quên sao?”

Ta đành im lặng, không dám đáp.

Nhưng ta càng im, chàng lại càng không vui, ép ta đến khi rên rỉ cầu xin mới chịu buông tha.

Ta trải qua một đêm gió táp mưa sa, sáng ra nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong lòng rối bời.

Chàng như muốn lột da róc thịt, nuốt chửng ta vậy.

Nếu cứ thế này, chẳng bao lâu ta e rằng sẽ bị hành hạ đến chết.

Thành Cẩn thong thả ngồi dậy, gọi người hầu vào thu dọn.

“Không phải Nhiếp chính vương cần thượng triều sao?”- giọng ta khàn khàn khó nghe.

Chàng nhàn nhạt đáp: “Bổn vương tân hôn, nghỉ triều một ngày thì sao?”

Quả không hổ là Nhiếp chính vương.

Tùy hứng thật.

Khi thấy nha hoàn bưng bữa sáng lên, ta càng tin chắc chàng định hành hạ ta chậm rãi.

Trong tám món ăn, có đến năm món là đậu hũ.

Nước đậu, đậu hũ non, đậu chiên, đậu trộn, đậu luộc.

Ngày trước ở trấn nhỏ, ta cùng chàng sống khổ cực, tiền lời bán đậu hũ chẳng đủ nuôi thân, huống chi nuôi thêm một nam nhân.

Cơm tối của chúng ta thường chỉ là đậu hũ còn thừa ban ngày, hoặc là đậu hũ ế của mấy hôm trước.

Ăn liên tục hai tháng, ta nhìn thấy đồ trắng là buồn nôn.

Thế mà Thành Cẩn lại ăn ngon lành, thấy ta không động đũa còn đích thân gắp cho ta: “Sao vậy?”

Chàng mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh nhìn ta.

Ta đâu dám phản đối, cố nuốt miếng đậu hũ, cười gượng: “… Không sao cả.”

Chàng khẽ nâng cằm, chỉ về phía sau ta: “Từ nay nàng kia sẽ là nha hoàn thân cận của ngươi.”

Ta vô thức quay lại, mỉm cười với cô gái đang cúi đầu cung kính.

Ánh mắt Thành Cẩn dừng lại nơi tay ta, khẽ nhíu mày: “Từ nay không cần làm việc nặng nữa, phải chăm sóc bản thân cho cẩn thận, đừng khiến ta mất mặt.”

Ta vội giấu tay xuống bàn, không dám nói thêm lời nào.

2

Làm phu nhân nơi nhà quyền quý thật ra cũng vô cùng nhàm chán.

Thành Cẩn là đệ đệ của Tiên hoàng hậu, giống như ta, phụ mẫu đều đã khuất, cũng chẳng có công công, bà bà nào cần ta hầu hạ vấn an.

Chàng bận rộn triều chính suốt ngày, muốn gặp được chỉ đợi đến ban đêm.

Nhưng đến đêm… chẳng thà đừng gặp.

Ta sai người dắt Tiểu Thanh - con lừa từng là bạn thân thiết nhất của ta - ra sân, vừa cho nó ăn cỏ, vừa oán than rằng Thành Cẩn là kẻ vong ân bội nghĩa, biến thái vô lương.

Tiện thể than cho thân phận khổ nạn của chúng ta, số mệnh thật đáng thương, chỉ là con cờ hy sinh trong trò tranh đấu chính trị, muốn trốn cũng chẳng trốn nổi.

Đang mắng hăng say thì Thành Cẩn trở về phủ.

Tưởng rằng chàng sẽ quở trách ta vô phép, dám để một con lừa bước vào tiền viện, nào ngờ chàng chẳng hề chê bai, còn cúi xuống nhẹ nhàng vuốt lưng nó rồi khom người nhặt ít cỏ khô dưới đất, đưa đến miệng Tiểu Thanh.

Chương tiếp
Loading...