Cưỡng Hôn Thần Thượng

Chương 2



3.

Ta cõng hắn đi dọc rừng sâu, cuối cùng tìm được một nơi yên tĩnh thích hợp nghỉ chân, nhóm lửa lên.

Ánh lửa bập bùng soi sáng gương mặt hắn.

Ta cau mày khẽ nghĩ.

Hắn đúng là một phàm nhân thật.

Nhưng nhìn gương mặt kia — quen thuộc đến nỗi khiến lòng ta ngứa ngáy — cuối cùng vẫn không kìm được mà vận một chút pháp lực, giúp hắn cầm máu trị thương.

Đến khi trời rạng, nắng sớm nhẹ nhàng rơi xuống rừng cây.

Hắn chậm rãi mở mắt.

Ta nghiêng đầu, cong môi hỏi khẽ:

“Ngươi tỉnh rồi à?”

Thực ra, trước đó chúng ta hoàn toàn không quen biết.

Ta nhíu mày hỏi:

“Gì thế? Ngươi nhận ra ta sao?”

Hắn khẽ lắc đầu, đôi môi tái nhợt cong lên một nụ cười mỏng:

“Chỉ là có hơi bất ngờ… Không ngờ người cứu ta lại là một cô nương nhỏ bé như vậy.”

Ta "ồ" một tiếng, dửng dưng đứng dậy rời đi.

“Ngươi không chết là tốt rồi, vậy ta yên tâm.”

“Đợi đã!” – tiếng gọi gấp gáp của hắn vang lên sau lưng ta:

“Cô nương, ta còn chưa báo đáp ân cứu mạng!”

“Ta cứu người không cầu hồi báo.”

Ta chỉ muốn đi càng nhanh càng tốt.

Dù hắn là phàm nhân…

Nhưng có gương mặt kia — gương mặt mà ta rất thích.

Ta nhớ lời mẫu thân từng dặn:

“Những thứ con muốn, con thích, hãy cố gắng giành lấy.

Nhưng riêng chuyện nam nữ ái tình — không thể cưỡng cầu.”

Ta từng cưỡng hôn Tôn Thượng Hư Trần.

Thế nhưng người không vui, ta lại vui — đó là tình cảm đơn phương.

Đơn phương mà lại chủ động thân cận, chẳng phải tình yêu…

mà là sàm sỡ.

Là sai trái.

Nam tử trước mặt có gương mặt ta rất yêu thích.

Nhìn thôi cũng khiến ta muốn hôn hắn.

Nhưng sai một lần đã đủ, ta không thể làm chuyện sai trái lần nữa.

Ta cũng… không muốn đơn phương nữa.

“Ân nhân, ta có thể tặng nàng rất nhiều tiền bạc!”

Ta không dừng bước.

“Ta có thể cho nàng quyền thế và địa vị!”

Ta cũng không quay đầu.

“Ta… ta lấy thân báo đáp cũng được! Lấy thân báo đáp cứu mạng, nàng thấy được không?!”

Chỉ một câu,

thành công giữ chân một nữ sắc lang đang định bỏ chạy!

4.

Ta hí hửng chạy ngược lại bên cạnh hắn, mắt sáng rỡ như sắp bắt được bảo vật:

“Thật không đó?!”

Hắn nghiêm trang đáp:

“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Ta vội vàng xác nhận lại:

“Vậy… ta muốn hôn ngươi là có thể hôn, đúng không?”

Gương mặt trắng trẻo tuấn tú của hắn thoắt cái nhuộm đỏ, hai gò má như được điểm phấn đào.

Ta không chịu nổi, sốt ruột giục:

“Nói đi chứ! Phải không? Không phải thì ta đi liền đấy…”

Hắn hấp tấp gật đầu lia lịa:

“Phải, phải! Nàng muốn hôn thì… cứ hôn…”

Hắn vừa dứt lời, ta lập tức dùng tay áo lau sạch mặt hắn một lượt.

Chụt! Chụt!

Hai bên má bị ta hôn đến vang tiếng rõ to!

Kết quả là —

Hắn đỏ bừng từ mặt đến tận vành tai, như thể bị thiêu sống.

Thì ra, đây chính là hai bên tình nguyện?

Ta hôn hắn, mà trông hắn còn vui hơn cả ta — vui đến mức tay chân luống cuống chẳng biết làm gì.

Chính dáng vẻ đó… lại càng giống Tôn Thượng Hư Trần bị ta cưỡng hôn năm xưa.

Nhưng nếu Tôn Thượng là một nhành mai nở giữa tuyết, lạnh lùng cao quý,

thì nam tử trước mắt lại như một đóa hoa phú quý chốn nhân gian, ấm áp rực rỡ.

Ta từng yêu khí chất thanh lãnh của Tôn Thượng,

nhưng lúc này — ta cũng yêu nét ôn nhu tuấn tú của người đang trước mắt.

Người đời đều nói Thao Thiết tham lam.

Quả nhiên… lời đồn không sai chút nào!

Nam nhân ấy họ kép Hoàng Phủ, tên gọi Thái Uyên.

Hắn hỏi ta:

“Hôm trước ta trọng thương như vậy, sao chỉ qua một đêm đã lành lặn gần hết?”

Ta bịa bừa rằng thuở nhỏ từng gặp một vị thần y, được tặng cho thuốc quý.

Thật ra là ta dùng linh đan của Thánh y trong tộc Thao Thiết.

Đối với phàm nhân mà nói, có thể khiến xương liền da, hồi sinh nhục thể.

Trước kia, ta từng sống trên ngọn núi này một thời gian.

Nơi khe suối có một suối nước nóng, rất thích hợp để tịnh dưỡng vết thương.

Lại thêm linh dược thượng phẩm, chẳng bao lâu vết thương của Thái Uyên đã hồi phục hoàn toàn.

Thế nhưng, hắn lại không vội rời đi.

Chúng ta cùng nhau săn thú, cùng nhau tắm suối nóng, cùng nhau triền miên sớm tối.

Bao năm lăn lộn chốn nhân gian, ta chẳng phải không hiểu chuyện nam nữ,

chỉ là chưa từng gặp ai khiến ta tình nguyện cuốn lấy không rời.

Mãi đến giờ, cuối cùng mới gặp được một tiểu lang quân thật lòng thật dạ muốn cùng ta nên đôi.

Hắn tự nguyện dâng hiến bản thân cho ta.

Ta muốn hôn thì hôn.

Một ngày hôn hắn trăm tám mươi lần.

Bất kể đang làm gì, hễ ta nổi hứng, là kéo hắn vào góc khuất, hoặc lôi thẳng về “tình ổ” của chúng ta — chính là căn lều tranh đơn sơ giữa rừng sâu.

Mà hắn cũng chẳng chống cự bao giờ, thậm chí còn thường xuyên phản khách vi chủ, khiến ta lần nào cũng… hoàn toàn thoả mãn.

Tiểu lang quân của ta, thân hình cao ráo, vai rộng eo thon, tám múi săn chắc,

vừa mạnh mẽ lại dẻo dai, thiên phú trời cho, khiến người ta nếm một lần là nghiện, ăn một miếng là đắm.

Cái dáng lưng rắn chắc của hắn, mỗi lần chuyển động, đều như lưỡi dao đoạt hồn cướp vía!

Trước kia, vị hôn phu cũ là Linh Tiêu tiên quân từng nói —

Thao Thiết không biết thoả mãn, khó mà làm vợ.

Nay nghĩ lại…

Thì đúng là như thế thật.

Khà khà! Thì ra hắn tự biết lượng sức mình, biết bản thân yếu quá, gánh không nổi ta nên mới chạy trước!

Chỉ là… những tháng ngày tự do phóng túng ấy, đến cuối cùng cũng phải khép lại.

Một hôm, có một nhóm người đến tìm Thái Uyên.

Bọn họ cung kính cúi mình, gọi hắn là:

“Vương thượng.”

Thì ra…

Hắn là đế vương nhân gian.

5.

Ta bỗng nhớ lại đêm ta cứu hắn.

Đám hắc y nhân hôm ấy đều là cao thủ hàng đầu, lại chiếm ưu thế về số lượng.

Một mình hắn thế cô lực mỏng, đương nhiên rơi vào thế thất bại.

Sớm đã nên đoán được — hắn không thể chỉ là một thường dân áo vải.

Và rồi, ta không còn muốn đi theo hắn nữa.

Người đời hay nói:

“Vô tình nhất là nhà đế vương.”

Hậu cung của hoàng đế, ba cung sáu viện, bảy mươi hai phi.

Nhưng tộc Thao Thiết chúng ta, từ xưa đến nay, đã chọn bạn đời thì một lòng một dạ, trọn đời không thay đổi.

Ta từng nghĩ:

Nếu ta yêu hắn, mà hắn cũng yêu ta.

Chúng ta nhận định nhau là đủ rồi.

Dù hắn chỉ là một phàm nhân sống ngắn ngủi, ta cũng chẳng hề chê bai.

Ta sẽ ở bên hắn, tiễn hắn hết một đời.

Sau đó... đợi hắn kiếp sau quay lại.

Nhưng hiện tại, hắn không thể chỉ thuộc về một mình ta.

Thế thì thôi vậy.

So với người thường, đế vương càng khó lòng chỉ có một thê tử trọn kiếp.

Ta không muốn ép buộc ai cả.

Vì vậy, ta nhìn hắn, bình tĩnh nói:

“Ta không cần chàng nữa.”

Hắn sửng sốt, đau lòng hỏi:

“Vì sao? Ta đã làm gì không đúng sao?”

Chuyện này… cũng chẳng phải điều gì không thể nói.

Ta điềm đạm đáp:

“Bởi vì tộc ta từ trước đến nay chỉ chấp nhận một vợ một chồng.”

“Còn chàng là đế vương. Hậu cung chắc chắn đông đúc, thị thiếp khắp nơi. Đó không phải điều ta muốn.”

“Vậy nên, duyên của ta và chàng… tới đây thôi.”

Nói rồi, ta xoay người rời đi.

Hắn lập tức níu lấy tay ta, gọi khẽ:

“Chờ một chút!”

Hắn không phủ nhận thân phận đế vương, cũng chẳng chối chuyện hậu cung.

Nhưng hắn nghiêm giọng nói:

“Trẫm chưa từng cưới ai. Trẫm chỉ hứa hôn với một mình nàng.”

“Điều nàng mong muốn — một vợ một chồng — trẫm có thể vì nàng mà tuân theo.”

Ta khẽ lắc đầu:

“Ta không muốn ép buộc.”

Hắn nắm tay ta chặt hơn, chân thành nói:

“Là ta tự nguyện!”

Ánh mắt hắn sâu lắng, tình ý chân thành khiến lòng ta lay động.

Thế nhưng ta vẫn còn lo lắng.

“Còn gia tộc chàng? Còn triều thần, bá tánh? Liệu họ có chấp nhận không?”

Hắn kéo ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta, ôn nhu hứa hẹn:

“Chuyện này… tự ta có thể làm chủ. Nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt chút nào.”

Mùi hương thoang thoảng từ người hắn lan đến mũi ta — dịu nhẹ như tuyết rơi trên cành liễu.

Lạ thật.

Mùi này… sao lại quen đến thế?

Rõ ràng là…

giống y hệt hương khí trên người của Tôn Thượng Hư Trần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...