Cưỡng Hôn Thần Thượng
Chương 1
Tiên quân uống say, buông lời trêu ghẹo ta, còn thuận miệng hứa ban cho một mối nhân duyên.
Về sau, chàng lại si mê một tiên tử khác, muốn nuốt lời hôn ước.
Chẳng những thế, còn ngang nhiên chỉ trích ta là yêu tộc tham ăn vô độ, lòng dạ không biết đủ, không xứng làm thê tử.
Ta giận quá, tự mình lên tận Cửu Trùng Thiên tìm hắn tính sổ.
Ban đầu vốn định đánh cho hắn một trận nên thân,
Nhưng ngặt nỗi, kẻ kia lại có dung nhan như sao trời trăng sáng, tuấn mỹ tựa mộng, khiến ta thật sự ra tay không nổi.
Thế là, ta đổi ý. Không đánh thì thôi, ta hôn hắn mười tám cái coi như “trả lễ”!
“Trả lại cho chàng đấy, trả gấp đôi, không cần thối lại!”
“Vậy là xong nợ nhé!”
Nhìn tiên quân bị hôn đến ngơ ngẩn, ta thỏa mãn lau khóe môi, ung dung rời đi.
Chuyện này lan truyền khắp tam giới như gió cuốn mây bay.
Mẫu thân ta nghe tin xong thì gần như suy sụp:
“Con ơi, con đòi sai nợ rồi, hôn nhầm người rồi!”
“Người con vừa cưỡng hôn ấy, chính là Tôn Thượng Hư Trần đó!”
Ngài là vị thần cuối cùng còn sót lại của Thần giới, địa vị chí tôn, thanh cao vô thượng.
Ngài thương xót chúng sinh, nhưng vốn không có tình căn.
Dám làm nhục Tôn Thượng, chính là tự đào mồ chôn thân.
Để giữ mạng cho ta, mẫu thân đành phong ấn chín phần pháp lực, ép ta ẩn cư nơi trần thế:
“Từ nay về sau, trừ khi có chuyện sinh tử, con đừng hòng quay về!”
Trăm năm trôi qua.
Phu quân nơi nhân thế của ta vừa mới qua đời.
Ta về nhà, nhờ mẫu thân xem giúp kiếp sau của chàng ở đâu.
Nhưng dù xem thế nào, bà cũng không đoán ra số mệnh kiếp sau của phu quân.
Bất đắc dĩ, bà khuyên ta đến xin Đan Thục Lão Quân một viên Vong Tình Đan, để quên đi đoạn nhân duyên này.
Ta vừa cầm được Vong Tình Đan, chưa kịp nuốt thì đã thấy gương mặt từng bị ta hôn mười tám lần năm xưa.
Chính là Tôn Thượng Hư Trần!
Ta hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy.
Thế mà hắn lại đuổi theo sát nút, vừa chạy vừa la lớn:
“Dừng lại đi mà… Ta cầu nàng đấy! Đừng uống Vong Tình Đan!”
“Ta chính là phu quân mà sáng nay nàng vừa chôn xong đây!”
1.
Lúc ly biệt nơi trần thế, mẫu thân bắt ta ký vào một tờ Đoạn Tuyệt Huyết Thống Thư.
Bà nói:
“Không biết có hữu dụng không, nhưng cứ đề phòng một bước vẫn hơn.”
“Nếu chẳng may bị bắt, đến lúc đó con nhất định phải khóc lóc kêu gào, nói rằng mình đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với tộc Thao Thiết rồi.”
“Cứ bảo là được nhặt về nuôi lớn, ta không phải mẫu thân ruột của con.”
“Con à, chuyện con cưỡng hôn người ta, cái nồi ấy tự con gây ra thì phải tự đi mà vác. Rõ chưa?”
Ta nghiêm túc gật đầu:
“Vâng ạ! Con cũng không muốn liên lụy đến mọi người đâu.”
Mẫu thân dịu dàng xoa đầu ta:
“Ngoan.”
“Sau này, trừ khi có chuyện sinh tử, còn lại đừng bao giờ quay về!”
Lời vừa dứt, bà xoay người rời đi.
Ta lúc này mới kịp phản ứng — mình chẳng có lấy một xu dính túi!
“Ơ kìa nương! Dù gì cũng để lại cho con chút tiền hay pháp bảo gì đó chứ…”
Giọng mẫu thân từ xa vọng lại, như gió mờ sương khói:
“Ta mà nhúng tay vào cuộc sống của con, tung tích của con càng dễ bị lộ đấy.”
Sau cùng, bà vẫn không yên tâm mà dặn thêm:
“Con phải nhớ, tộc Thao Thiết chúng ta, khi chưa thành hình thật sự thì linh trí chưa đủ, đầu óc còn chưa phát triển hoàn chỉnh.”
“Gặp chuyện phải suy nghĩ nhiều một chút, đừng để người ta gạt.”
Ta gật đầu như giã tỏi:
“Nương cứ yên tâm!”
Thế là… ta chính thức bắt đầu những ngày tháng lang bạt chốn nhân gian.
Thế nhưng, dẫu là sơn hào hải vị, ăn nhiều cũng phát ngán.
Ta là Thao Thao, trời sinh háu ăn — tâm nguyện lớn nhất chính là nếm trọn mỹ vị thế gian.
Vì thế, ta từng sống chung với đám ăn mày, làm một tên hành khất nơi phố chợ phàm trần.
Có điều… ăn uống quá tệ, bữa đói bữa no, chịu không nổi, ta bỏ.
Sau đó ta thử làm nông nữ, cũng từng làm cô thêu thùa trong xưởng thuê.
Nhưng mà… nghề nào cũng đói meo, vừa cực lại vừa nghèo, chẳng có miếng ngon nào cho ta ăn, nên… ta cũng bỏ.
Đến năm thứ ba mươi bảy kể từ khi nhập thế, có một ngày ta cứu một cô nương bị rơi xuống sông.
Cô ấy cảm kích, liền đưa ta về nhà, còn dạy ta gảy đàn tỳ bà.
Không ngờ ta học một lần là nhớ, gảy đâu trúng đó. Lại thêm dung mạo xinh đẹp, cô ấy liền tiến cử ta cho nhà chủ của mình.
Thế là ta được an trí tại một nơi gọi là Xuân Phong Lâu.
Ở đây ngày nào cũng được ăn no mặc ấm, cao lương mỹ vị chẳng thiếu, chỉ cần mỗi tối gảy đàn tỳ bà chừng hai ba khúc là xong.
Chỉ có điều… rất kỳ lạ.
Người tới nghe đàn, toàn là nam nhân.
Người trong lâu đối đãi với ta cực kỳ tử tế, tuy đôi lúc cũng nghe được vài lời xì xào sau lưng.
Nào là:
– “Hoa khôi Đào Đào”,
– “Bán nghệ không bán thân”,
– “Danh động Vân Thành”…
Ta thật sự không hiểu “hoa khôi” là gì. Càng không rõ tại sao ai cũng gọi ta là “Đào Đào”.
Rõ ràng hôm đó ta bảo với chủ lâu rằng tên ta là Thao Thao kia mà.
Chắc là hắn nghe nhầm.
Nhưng thôi, ta không để bụng.
Ở đâu kiếm cơm chẳng là kiếm cơm?
Việc này là công việc nhẹ nhàng, ăn ngon mặc đẹp nhất trong suốt mấy chục năm ta lăn lộn nhân gian rồi còn gì.
Thế mà… đến đêm nay, lại có một tên nam nhân, vừa nghe ta gảy đàn xong liền nổi hứng muốn giở trò trêu ghẹo.
Kết quả—
Bị ta tát cho bay thẳng ra ngoài!
2.
Hành động ấy đã khiến cả chủ lâu và cô nương dạy ta đánh đàn – tức Yên nương – cùng kéo vào phòng.
Nàng ta vội vàng kéo tay ta, vừa thấp giọng vừa khuyên nhủ:
“Người đó là huyện thái gia! Thúc phụ của hắn là đại nhân phẩm tứ trong triều. Nếu muội chịu theo hắn, thì vinh hoa phú quý đời này hưởng không hết!”
Chủ lâu mặt đỏ như gan lợn, hùng hổ xông vào, đập bàn gầm lên:
“Yên nương! Nói với nó cũng bằng thừa!”
“Nó đầu óc có vấn đề. Năm đó ba mươi lượng cô bán nó cho ta, ta đã lỗ rồi!”
“Hôm nay nếu cô không thuyết phục được con tiện nhân này hầu hạ huyện thái gia, thì đừng trách ta không nể tình – cô cũng liệu mà gánh lấy hậu quả đi!”
Lúc ấy, ta đã hiểu tất cả.
Thì ra Yên nương không phải vì ta gảy đàn hay mà tiến cử, mà là… bán ta như một món hàng.
Còn Xuân Phong Lâu — vốn dĩ không phải nơi thanh nhã gì cho cam, chỉ là nơi vấy bẩn nữ tử, coi người như rác rưởi.
Yên nương hoảng hốt níu tay ta:
“Đào Đào cô nương, muội đành theo người ta đi thôi! Người ta là huyện thái gia cao cao tại thượng, còn muội chỉ là một kẻ thấp hèn…”
Chát!
Ta trở tay, tát cho nàng một cú trời giáng, bay thẳng vào tường.
Nàng hét lên một tiếng rồi ngất lịm.
Chủ lâu trợn trừng đôi mắt, chỉ tay vào ta, gào to:
“Tiện nhân! Mày dám động đến tao thì…”
Chát!
Ta bước tới, lại một tát khiến hắn bay thẳng ra khỏi cửa sổ tầng hai.
Đêm đó, ta lục tung toàn bộ Xuân Phong Lâu, gom hết khế bán thân của các cô nương, châm lửa đốt sạch.
Rồi ta gom hết tiền bạc của chủ lâu, chia đều cho các tỷ muội, giải phóng toàn bộ.
Cuối cùng, ta đập tan Xuân Phong Lâu một trận rồi rời đi.
Ta định vào núi lánh thân một thời gian.
Thế nhưng — vừa đặt chân tới sơn lâm chưa bao lâu, ta liền gặp một nam tử áo trắng đang bị một nhóm hắc y nhân truy sát.
Ta vốn không định can dự vào chuyện thiên hạ.
Chỉ là… dung mạo của nam tử kia quá đỗi quen thuộc.
Rất giống — giống đến kỳ lạ — người mà ta từng cưỡng hôn năm đó.
Chỉ có điều… gương mặt ấy khác một chỗ duy nhất — nơi đuôi chân mày trái có một nốt chu sa đỏ như máu.
Tim ta khẽ run, bỗng dâng lòng trắc ẩn, liền ra tay tương trợ.
Chỉ nghe hắn nửa tỉnh nửa mê, ôm vết thương đẫm máu nơi ngực, gượng cười nói nhỏ:
“Đa… tạ ân nhân cứu mạng…”
Và rồi, hắn ngất lịm trong vòng tay ta.