Chú nhỏ là “cây súng” cơ bắp.

Chương 1



Chạy xong 800 mét, tôi lập tức chui vào trong chăn, ôm lấy chiếc máy massage rung.

Tiểu Thúc xông vào, giọng lạnh nhạt: “Thoải mái lắm sao?”

Tôi gật đầu lia lịa. Massage đúng là sướng thật.

Sau đó, anh giật cà vạt xuống, trói vào cổ tay tôi.

“Nó quá nhỏ.”

?

“Tốc độ cũng chậm.”

??

“Thử tôi xem.”

???

Tiểu Thúc à, đó chỉ là cái máy massage thôi mà!

1

Trường học thật sự có vấn đề, tan học tối rồi còn bắt chạy một vòng 800m.

Tôi vừa lầm bầm chửi vừa lấy cái máy massage đặt mua online ra rồi bật công tắc.

Một luồng tê dại từ bắp đùi truyền thẳng lên, thoải mái tới tận óc!

Tôi đang không nhịn được khẽ rên thì cửa bị đẩy mạnh ra.

Tiểu Thúc đứng đó, ngược sáng, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Câu “A~” của tôi kẹt ngay cổ họng, xấu hổ ngồi bật dậy.

“Tiểu Thúc về rồi.”

Sợ bị phát hiện chuyện trốn chạy phạt, tôi vội đưa tay tắt máy.

Nhưng chân lại vô ý đá sang chế độ rung mạnh nhất.

Trong phòng yên tĩnh, giữa hai chân tôi chỉ còn lại một vật đang rung dữ dội.

“Em đang làm gì thế?”

Giọng anh hơi khàn.

“Tôi… dùng cái này…”

Tôi đưa tay chộp lấy thứ đang rung loạn xạ, anh bỗng quay đầu đi, vành tai ửng đỏ.

“Em không thấy ngại khi đưa cho tôi xem à. Tắt nó đi!”

Chẳng lẽ lớn từng này tuổi rồi, ngay cả máy massage cũng không chịu được?

Nghĩ đến cảnh anh ngày ngày vùi đầu vào bàn làm việc, tôi bỗng thấy thương.

Tôi quyết định giới thiệu bảo bối này cho anh.

Tôi hắng giọng: “Không cần tắt đâu, anh thử đi. Cái này dùng thích lắm!”

2

Giữa hai hàng lông mày anh khẽ giật.

“Em biết mình đang nói gì không?”

Cũng đúng, cái đầu massage lớn như vậy rung dưới chăn trông cũng hơi đáng sợ.

Tôi vội chỉnh về chế độ nhẹ, nắm tay thành quyền, đặt vào lòng bàn tay theo nhịp rung mà giải thích: “Nó mô phỏng động tác của con người, chỉ là hơi phóng đại thôi. Hơn nữa nó còn tác động sâu, giúp cơ thể thư giãn hoàn toàn, còn hiệu quả hơn cả người thật!”

Anh cau mày, giọng trầm xuống: “Em còn thử người thật rồi à?!”

“Tôi… chưa.”

Thấy anh bực bội xoa thái dương, tôi lại thấy áy náy. Mang tôi về nuôi, anh bận đến mức sáng đi tối về, không có thời gian trải nghiệm cái mới.

Tôi hạ quyết tâm, xắn tay áo ôm lấy chân anh: “Tiểu Thúc đừng sợ, để tôi dùng tay giúp anh quen trước, anh sẽ thích ngay thôi.”

Cơ bắp… căng thật. Tôi tranh thủ sờ một cái, sung sướng dựa đầu vào.

Không uổng công.

Chỉ còn 0.01mm nữa là chạm được vào cơ bụng thì tôi bị nhấc bổng như gà con.

“Lục Khê!”

Tôi giật mình run lên. Tấm giấy tôi và bạn thân truyền nhau trong giờ học rơi xuống đất.

Tin nhắn đó tuyệt đối không thể để ai thấy!

“Đừng xem!”

Nhưng khi tôi vừa với tay, tấm giấy đã nằm trong tay anh, và rồi anh từ tốn mở ra.

Bạn thân: [Ngẩn người ra làm gì vậy?]

Tôi: [Đang nghĩ đến chồng mình, muốn hôn một cái, đừng làm phiền.]

Không phải chồng thật.

Chỉ là idol, tôi là fan thôi.

Nhưng nếu nói ra với ông chú cổ hủ như anh thì chỉ càng thêm hiểu lầm.

Tôi im lặng, lại khiến anh mất kiểm soát.

“Em… có bạn trai rồi?”

Lần đầu tôi nghe giọng anh lạnh đến run người

“Em mua cái đó là vì hắn?”

Ánh mắt anh sâu như đêm tối không đáy, như sao trời sắp rơi xuống.

Cây massage này đúng là idol tôi làm gương mặt đại diện cho hãng.

Vậy… cũng không sai.

Tôi đành gật đầu.

Anh thở mạnh, vo tròn mẩu giấy ném xuống đất, tay khẽ run.

“Lúc dùng… em nghĩ đến hắn?”

Cũng đúng thôi.

Tôi gật đầu.

“Tránh xa hắn ra cho tôi!”

Anh nghiến răng gần như gằn từng chữ.

“Còn nữa, đừng để tôi thấy thứ này trong nhà nữa!”

Tại sao lại không cho tôi dùng súng massage?!

Tôi suýt khóc.

“Nhưng… nếu tôi khó chịu thì sao?”

Anh hít sâu, giọng bất lực: “Em thích cảm giác này đến vậy à?”

Tôi gật đầu, cắn môi làm nũng: “Hay… anh giúp tôi nhé?”

Trong lòng nghĩ, nếu anh massage mệt rồi, có khi sẽ cho tôi dùng tiếp.

Ánh mắt anh tối sâu như muốn nhỏ ra mực.

“Cầu xin anh mà.”

Tôi bĩu môi, đưa tay vào trong váy ngủ xoa đôi chân mỏi nhừ.

Trước giờ tự học tôi đã chạy 5 vòng, rồi bị phạt thêm 5 vòng nữa vì nói chuyện.

Ai chịu nổi một ngày chạy 4km chứ!

Anh nghiến răng, giữ chặt tay tôi: “Đừng làm loạn nữa!” Sau đó nhắm mắt, thở dài: “Đi tắm đi, xuống lầu chờ tôi.”

Tốt quá!

3

Cơ hội ngàn năm có một, tôi phải tận hưởng cho đã.

Tôi kéo ghế sofa thành giường, bật chiếu bộ phim mạng yêu thích.

Chỉ chờ Tiểu Thúc qua!

Không ngờ khi đang lướt điện thoại, một bài đăng nóng trong khu vực hiện lên.

[Cô gái tôi thầm yêu có bạn trai, nhưng vẫn rủ tôi qua đêm, phải làm sao?]

Tôi lập tức bấm vào xem.

[Cô gái tôi đã bên cạnh suốt 15 năm hôm nay thú nhận đã có bạn trai, nhưng vẫn bảo tôi giúp cô ấy giải tỏa, tôi phải làm sao?]

Bên nhau 15 năm? Nghe quen quen.

Mà sao lại thấy kỳ kỳ.

Nhưng bản tính thích hóng hớt, tôi không nghĩ nhiều mà liền trả lời:

[Trong lòng cô ấy chắc chắn có anh, nếu không thì 10 năm trước đã chẳng để ý rồi.]

Người có tên [Chó To Tim Tan] này chắc buồn lắm.

Vài giây sau đã trả lời ngay, hẳn là cầm điện thoại chờ sẵn.

[Nhưng thường ngày cô ấy hay tránh tôi như sợ tôi lắm.]

Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến chuyện Tiểu Thúc hay tịch thu tiểu thuyết của tôi. Rồi cả chuyện vượt giờ giới nghiêm một phút cũng bị bắt gặp.

Tôi hơi rùng mình, ngón tay gõ nhanh:

[Có phải anh bình thường hơi dữ không?]

[Tôi lớn hơn cô ấy vài tuổi, thường quản cô ấy hơi nhiều.]

Không phải rõ ràng rồi sao?

Tôi tiếp tục an ủi:

[Cô ấy chắc chắn thích anh, có khi nói có bạn trai là gạt anh thôi, không tin thì anh thử dò xem, chắc chắn cô ấy sẽ bị lộ.]

Tắt màn hình, tôi bỗng thấy tự hào. Tốt quá! Lại giúp một chàng trai bối rối tìm ra lối đi!

Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh Tiểu Thúc lại hiện lên trong đầu, không xua đi được. Anh cũng rất thích quản tôi, đôi lúc quản đến phát bực. Nhưng… tôi biết rõ, mình không thể rời xa sự phiền toái này. Thậm chí còn thấy vui vì được anh chiếm hữu.

Tôi ôm mặt, thấy ý nghĩ này của mình hơi kỳ quặc.

Không biết, Tiểu Thúc có mặt trái nào khác không.

Sẽ cho tôi thấy chứ?

Mặt tôi bỗng nóng lên. Tiếng bước chân Tiểu Thúc từ trên lầu truyền xuống, càng lúc càng gần.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đồng tử lập tức co lại! Bởi trên màn hình sáng trưng, chính là bài viết tôi vừa trả lời!

Tiểu Thúc… chẳng lẽ là [Chó To Tim Tan]?!

Tôi cúi gằm đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Tôi phải tìm cách làm rõ chuyện này.

4

“Ngại à?”

Bóng dáng cao ráo từ từ tiến lại gần. Tôi cảm nhận rõ phần ghế sofa lún xuống, đầu lưỡi như thắt lại.

“Có… một chút.”

Trong mùi hương gỗ thông nhàn nhạt toát ra từ người đàn ông, tôi hoảng hốt cầm lấy điều khiển, bật máy chiếu, chọn bừa một bộ phim Hollywood.

“Tiểu Thúc, mình xem phim trước nhé!”

“Ừ.”

Những ngón tay dài của anh khẽ gõ hờ lên thành ghế phía sau lưng tôi. Mùi sữa tắm trên người anh len vào khoang mũi, thơm đến mức khiến tim tôi ngứa ngáy.

“Xem phim có thể giúp em nhập tâm.”

Người thành đạt đều cầu kỳ vậy sao? Massage cũng phải nhập tâm à. Tôi đang nghĩ cách trả lời thì thấy trên màn hình lớn, nam nữ chính đang ôm nhau hôn. Tiếng động mờ ám vang lên rõ rệt trong phòng khách yên tĩnh, lại càng thêm kích thích.

Tôi vội quay đầu đi, lại bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh.

“Hắn có biết chúng ta đang xem loại phim này không?”

Tiểu Thúc đang nói cái gì mờ ám vậy! Còn nữa, “hắn” mà anh nói là ai?

Bầu không khí mập mờ phủ khắp, đầu óc vốn không lanh lợi của tôi lại càng chậm hơn thường ngày. Hơn nữa… trong phim, nam chính đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của nữ chính!

Tôi nuốt nước bọt, một luồng tê dại khó tả bò dọc sống lưng. Miệng khô, lưỡi rát.

Tiểu Thúc lại ghé sát, vén mấy sợi tóc lòa xòa sau tai tôi. Giọng anh tựa như câu thần chú, chui thẳng vào tai: “Hắn có biết, chúng ta sắp bắt đầu chưa?”

Vừa nói, bàn tay anh chậm rãi từ sau tai lướt xuống cổ, đến cúc áo nơi xương quai xanh. Đầu ngón tay miết nhẹ, dòng điện lập tức chạy khắp người. Tim tôi bỗng đập loạn xạ không kiểm soát.

Thật ghét Tiểu Thúc quá. Tại sao tôi lại bị hơi nóng mơ hồ này làm cho đầu óc choáng váng, thở dốc, mà anh vẫn ngồi thẳng lưng trên sofa, khóe môi cong lên như nắm mọi thứ trong tay?

Khi tay anh trượt đến cúc áo ở cổ tôi, tôi chợt nắm lấy ngón tay anh. Anh khựng lại, ánh mắt thoáng hiện nét mong đợi.

“Em muốn thú nhận điều gì?”

Chương tiếp
Loading...