Chồng Tôi Là Một Con Quái Vật Kỳ Lạ

Chương 1



Chồng tôi vì “bạch nguyệt quang” mà cãi nhau với tôi.

Anh ta đập cửa bỏ đi, rồi mất tích nửa tháng.

Cho đến một đêm mưa lớn lạnh lẽo và rợn người… anh ta trở về.

Nhưng người đàn ông ấy đã khác.

Không còn lạnh nhạt, vô tình như trước.

Ánh mắt anh nhìn tôi chan chứa yêu thương, luôn quấn quýt, làm nũng, chiếm hữu đến cực điểm, nụ hôn của anh dày đặc như muốn nuốt lấy tôi, dịu dàng đến đáng sợ.

Thế nhưng, tôi dần nhận ra một sự thật kinh hoàng…

Người trở về… thật sự là chồng tôi sao?

1.

Thẩm Tri Cẩn mất tích rồi.

Hai tháng trước, tôi bị cảm, sốt cao phải nhập viện.

Anh lại chọn đi chăm người cũng đang bệnh - người phụ nữ từng là “ánh trăng trắng” trong lòng anh, đang nằm điều trị ở bệnh viện khác vì giận dỗi chồng.

Dù tôi có hiền lành, yêu anh đến đâu đi nữa, sau khi khỏi bệnh về nhà, tôi cũng không thể tiếp tục giữ bộ mặt dịu dàng, hiểu chuyện ấy thêm được nữa.

Tôi và anh cãi nhau một trận kịch liệt.

Tôi chỉ tay vào ngực anh, từng chữ rõ ràng: “Thẩm Tri Cẩn, tôi thật sự không hiểu nổi anh nữa. Người ta là vợ chồng giận nhau thì liên quan gì đến anh chứ? Thế nào? Bỏ mặc vợ đang ốm, chạy đi dỗ cái người xem anh như con chó mà đùa giỡn, định nhân cơ hội chen vào phá nhà người ta, nối lại tình cũ, làm tiểu tam sao?!”

Thẩm Tri Cẩn lùi lại một bước, bực bội kéo lỏng cà vạt, chau mày nhìn tôi, giọng lạnh như băng: “Mắng đủ chưa?”

“Chưa!”

Thần sắc anh hờ hững, ánh mắt khinh miệt.

Như thể người vô lý trong câu chuyện này là tôi.

Tôi tức đến run người, cố nén nước mắt, cuối cùng vẫn bật khóc mà gào lên: “Tôi là vợ hợp pháp của anh, có tên trên giấy kết hôn! Anh như vậy là ngoại tình về tinh thần!”

“Đủ rồi, Ôn Lam!”

Thẩm Tri Cẩn quát lớn, cắt ngang lời tôi: “Tôi căn bản không yêu cô! Cô còn chưa hiểu sao?!”

“Bốp!”

Âm thanh cái tát vang lên rõ ràng, nặng nề.

Anh nghiêng đầu, dấu tay đỏ hằn trên má.

Lòng bàn tay tôi bỏng rát.

Không khí đặc quánh lại, nặng nề đến nghẹt thở.

Cho đến khi tiếng sấm ầm ầm vang lên xé tan tầng mây đen trên đầu.

Tôi mới chợt bừng tỉnh, nhận ra mình vừa làm gì, ngón tay khẽ run, định đưa lên xem vết thương trên mặt anh.

Anh gạt mạnh tay tôi ra, đầu lưỡi khẽ chống lên má bị đánh, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.

Thẩm Tri Cẩn không nhìn tôi nữa, sải bước đi thẳng, nặng nề đẩy cửa rời khỏi nhà, biến mất trong màn mưa đêm.

Ngoài cửa sấm chớp cuồn cuộn, mưa càng lúc càng to.

Cuộc cãi vã này khiến tôi kiệt sức.

Tôi ngồi phịch xuống cạnh ghế sofa, toàn thân mất hết sức lực.

Điện thoại báo tin cảnh báo mưa bão cấp đỏ.

Trên màn hình khóa, tấm hình cưới tôi đặt làm hình nền - gương mặt anh lạnh như băng, xa cách.

Tôi bỗng thấy cuộc hôn nhân này chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

Tôi mệt rồi.

2.

Từ hôm đó, tôi dọn ra khỏi biệt thự.

Không còn liên lạc với Thẩm Tri Cẩn.

Chọn một khu chung cư yên tĩnh, sống một mình.

Cho đến khi cảnh sát gọi điện cho tôi.

Họ nói Thẩm Tri Cẩn mất tích.

Anh đã lâu không đến công ty.

Trợ lý Tiểu Giang không liên hệ được, đành báo án.

3.

Trong phòng làm việc của cảnh sát.

Tôi kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm đó.

Cảnh sát đối diện, sắc mặt nghiêm nghị: “Cô xác nhận là, từ ngày 2 tháng 10 đến nay… Chưa từng gặp lại chồng mình?”

Tôi đan hai tay đặt trước người, chắc nịch: “Vâng, thưa cảnh sát. Tôi chắc chắn, tôi chưa từng gặp lại anh ấy.”

Tôi và Thẩm Tri Cẩn cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Là người bạn đời của anh.

Tôi đương nhiên trở thành nghi phạm đầu tiên khi anh mất tích.

4.

Lúc kết thúc buổi thẩm vấn, trời đã khuya.

Mây đen dày đặc phủ kín thành phố, vài giọt mưa bắt đầu rơi.

Khi tôi bước ra khỏi đồn, nghe thấy một viên cảnh sát trực đêm nhỏ giọng dặn người nhà qua điện thoại: “Nghe lời anh, dạo này đừng ra ngoài nhiều, đây đã là vụ mất tích thứ sáu trong tháng rồi…”

Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Những lời phía sau nghe không rõ, chỉ khiến tôi càng thêm bất an.

Trong đầu bắt đầu dấy lên nghi ngờ… liệu có phải là một vụ giết người hàng loạt?

Dù Thẩm Tri Cẩn có tệ đến đâu, tôi cũng chưa từng mong anh chết.

Tôi chỉ định nhờ luật sư soạn đơn ly hôn, để cả hai chia tay trong yên ổn.

5.

Về đến nhà, tôi mệt rã rời.

Ngã xuống sofa, ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ ấy không hề dễ chịu.

Mơ màng, tôi thấy mình lạc vào màn sương trắng quái dị, đi mãi đi mãi cho đến khi tới bờ một con sông dữ dội.

Bên cạnh là chiếc xe của Thẩm Tri Cẩn.

Tôi gõ mạnh vào cửa xe.

Kính cửa từ từ hạ xuống, nhưng ghế lái trống không.

Trời dần tối, từng con sóng đập dữ dội vào bờ.

Tôi đứng một mình giữa con đường hoang vắng.

Ngay khi màn đêm đặc quánh sắp nuốt chửng tôi…

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, rõ ràng, dồn dập.

Tôi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi túa ra khắp người.

Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.

Khát khô cổ họng, tôi rót nước uống.

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lần này thật sự có người ngoài cửa, không phải trong mơ.

Tiếng gõ đều đặn, không nhanh không chậm, như thể người kia vô cùng kiên nhẫn.

Ngoài cửa, sấm chớp lóe sáng, mưa lớn đập vào khung kính “lộp bộp” vang vọng.

Giờ này còn ai đến?

Tim tôi thắt lại, hơi thở khựng lại nơi cổ họng.

Sợ là kẻ xấu.

Màn hình điện thoại dừng ở mục “110”, tôi siết chặt trong tay, rón rén bước đến cửa, khom người nhìn qua mắt mèo.

À, hóa ra là người quen đã mất tích.

6.

Sự sợ hãi nhanh chóng bị cơn giận thay thế.

Tôi không nói hai lời, mở phắt cửa, quát thẳng: “Đồ thần kinh, Thẩm Tri Cẩn! Anh bị điên à? Nửa đêm không ngủ còn đến đây làm trò gì thế? Đây là nhà tôi, anh biết không hả?! Anh…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị anh ôm chặt lấy.

Anh siết eo tôi, sức mạnh đến đáng sợ.

Tôi còn chưa kịp mắng xem anh phát điên gì nữa, thì cằm anh đã đặt lên vai tôi, giọng nói trầm thấp mang theo chút ấm áp: “Xin lỗi.”

Giọng anh vẫn lạnh như xưa, nhưng lại có gì đó mềm mại, lưu luyến.

Tôi ngẩn người, sững lại trước sự thay đổi đột ngột ấy.

Tôi định đẩy anh ra, nhưng anh không nhúc nhích.

Tôi lạnh giọng: “Buông ra.”

“Được.”

Anh nghe lời buông tay.

Trước mắt tôi xuất hiện một bó hoa hồng lớn, nở rộ, đỏ thắm, kiêu sa.

“Hoa.”

Anh mỉm cười, đặt bó hoa vào tay tôi.

“Tặng em.”

Tôi đứng chết lặng, đầu óc trống rỗng.

Hoa đỏ đến chói mắt.

Tôi ngẩng lên nhìn anh.

Người đàn ông trước mặt khoác trên mình bộ vest chỉnh tề, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, sống mũi cao, môi mỏng, nơi khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ.

Đúng là Thẩm Tri Cẩn không sai.

Nhưng có một điều khác biệt - đôi mắt ấy.

Con ngươi đen láy, không còn chút lạnh lùng nào, thay vào đó là thứ tình cảm mãnh liệt đến nghẹt thở.

Tình yêu sao?

Không thể nào.

Thế nhưng lúc này, anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng có.

Tôi thoáng ngây ra, rồi bật cười chua chát.

Cứ như đang xem một vở kịch tệ hại.

“Làm sao thế?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt ngờ vực, đưa tay định nắm tay tôi.

Tôi khẽ tránh, rồi nghiêng người, mời anh vào nhà.

“Vào đi.”

Tôi đặt bó hoa lên bàn, chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Thẩm Tri Cẩn ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ điềm nhiên, nhưng hai vành tai đỏ hồng, ánh mắt dịu dàng dán chặt lên người tôi.

Ánh nhìn đó dính chặt, lạnh lẽo, ẩm ướt, như có con rắn đang lặng lẽ trườn qua từng tấc da thịt.

Một cảm giác quái dị dâng trào trong lòng.

Nhưng người trước mặt vẫn là anh.

Tôi bỏ qua cơn khó chịu, mỉa mai: “Nửa đêm không ngủ, ôm tôi rồi tặng hoa, anh lại phát bệnh à?”

Anh nghiêng đầu, vẻ ngây ngốc: “Em không thích sao?”

“Từ khi nào anh quan tâm tôi thích hay không?”

Tôi bật cười, giọng đầy châm chọc: “Thế nào? Chán trò mất tích rồi nên quay về? Nửa tháng nay ở bên ‘ánh trăng trắng’ của anh vui chứ? Thấy hổ thẹn nên đến cầu hòa? Anh còn biết xấu hổ à, Thẩm Tri Cẩn?”

Tôi dồn liên tiếp mấy câu hỏi.

Anh cúi đầu, im lặng vài giây, như đang lựa lời nói, rồi khẽ đáp: “Anh quan tâm em có thích hay không.”

Tôi khựng lại giữa chừng khi đang cầm cốc nước.

Anh nghiêm túc nhìn tôi, từng câu trả lời rành rọt: “Anh không cố tình mất tích. Anh không ở bên ai khác. Anh không thấy hổ thẹn. Và có, anh là Thẩm Tri Cẩn.”

Giọng anh khô khốc, cứng nhắc đến lạ.

Tôi chỉ thấy sững người, chưa kịp nghĩ sâu, cũng chẳng nhận ra hành động của anh kỳ quái đến thế nào.

“Đừng phát điên nữa, Thẩm Tri Cẩn.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Anh không yêu tôi, tôi biết. Tôi cũng không định ép buộc nữa. Những ngày qua tôi đã nghĩ thông rồi.”

Anh sững lại, hai tay đặt trên đùi, cúi đầu như đang cố hiểu ý tôi, cố giấu sự hoảng loạn sau vẻ bình tĩnh.

Thấy anh im lặng, tôi lấy tờ đơn ly hôn từ ngăn tủ, ném lên bàn: “Hôm kia tôi vừa bàn với luật sư xong. Yên tâm, tài sản chia đôi, anh không thiệt đâu. Anh xem đi, nếu có gì không hài lòng thì nói luôn.”

Ánh mắt anh dời từ mặt tôi xuống tờ giấy.

“Đây là gì?”

Tôi bật cười: “Còn là gì nữa? Ly hôn chứ gì.”

“Ly… hôn?”

Anh lặp lại từ đó, giọng như lạc đi.

Thấy anh không động đậy, tôi cầm tờ giấy đưa tới trước mặt anh.

“Xem đi, nếu được thì ký vào… á!”

Bàn tay anh không đón lấy tờ giấy mà nắm chặt cổ tay tôi, siết dần lại.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu nhìn chằm chằm, trong đó ẩn chứa thứ gì đó u ám, lạnh lẽo, không giống người.

Ánh nhìn giao nhau.

Tôi chợt nhận ra, da anh trắng nhợt đến mức bất thường.

Bàn tay cũng lạnh ngắt.

Cái lạnh đó như ngấm thẳng vào xương.

Chương tiếp
Loading...