Chồng tôi hay khóc quá thì phải làm sao đây
Chương 1
Sau khi mất trí nhớ, ký ức của tôi dừng lại ở tuổi 20.
Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa khóc sướt mướt bảo tôi rằng, anh ấy là chồng tôi.
Nhưng hình như… tình cảm giữa chúng tôi đang có vấn đề.
Nhìn anh ta khóc đến mức thở không ra hơi, tôi ngẩn người.
Không hiểu nổi, sao tôi 28 tuổi rồi mà lại có thể bỏ rơi một cực phẩm thế này?
“Tức là, anh phản bội tôi? Hay là… anh không được nữa?”
Về sau, Văn Dự dùng hành động thực tế để cho tôi biết đáp án.
Tôi chỉ biết muốn khóc không ra nước mắt.
Chẳng lẽ… là tôi mới là người phản bội?
1
“Ý cậu là tớ thực sự đã kết hôn rồi á?”
Nghe giọng Bạch Tô – cô bạn thân của tôi ở đầu dây bên kia, tôi như bị sét đánh tới mức ngoài chín trong cháy.
Mà chồng hợp pháp của tôi thì đang đứng cạnh giường, tiếp tục khóc như mưa.
“Phải đó, con hai người đã ba tuổi rồi, còn bắt đầu đi mẫu giáo nữa.”
“À mà, không phải Văn Dự nói cậu chỉ trật chân thôi sao? Sao lại mất trí nhớ rồi?”
“Bộ trật chân cũng ảnh hưởng đến não à?”
Nghe tới đây, tôi thở dài rầu rĩ.
Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ là ngủ một giấc, mở mắt ra đã thấy một người đàn ông đẹp trai đến mức không tả nổi đang nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng.
Mặc dù cực phẩm thế này khiến tim tôi đập loạn, nhưng tôi vẫn kìm lại được, không nhào tới ôm ấp.
Ngược lại còn giữ khoảng cách mà hỏi anh ta một câu: “Anh là ai?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong anh ta lại khóc còn dữ hơn.
Khi tôi còn đang xoay đủ hướng suy nghĩ xem có phải mình từng nợ tình ở đâu không, thì anh ta đã túm chặt lấy bác sĩ bên cạnh, gào lên:
“Không phải các người nói vợ tôi không sao à? Sao lại không nhớ tôi?”
Kết quả, tôi bị một đám bác sĩ đẩy đi kiểm tra toàn diện, cuối cùng chẩn đoán là… mất trí nhớ.
Mất trí nhớ á? Nực cười.
Tôi vẫn nhớ rõ tin nhắn trò chuyện với bạn thân của mình kia mà, sao có thể gọi là mất trí nhớ?
Đẹp trai thì đẹp thật, nhưng tôi đâu có tới mức phải nhận bừa người làm chồng?
Tôi từ chối lời tỏ tình ngay tại bệnh viện của anh ta, quyết định quay về căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố của mình.
Tôi có tiền, có nhan sắc, có thời gian, trai đẹp kiểu gì chẳng có, sao phải vì một cực phẩm mà bỏ cả một khu rừng?
Cho đến khi Văn Dự – người không còn lời nào để thanh minh – móc từ túi áo ra…
…một quyển giấy đỏ – giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.
??? Xin hỏi chứ, ai lại cầm giấy đăng ký kết hôn theo người như mang ví vậy trời?
2
Sau khi xác nhận giấy đăng ký kết hôn là thật, tôi lập tức gọi cho cô bạn thân lớn lên cùng nhau.
Tôi định vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông này, ai ngờ cô ấy lại bảo… tôi thật sự đã kết hôn rồi?
Còn có cả con nữa.
Quan trọng nhất là - tôi hiện tại không phải 20 tuổi mà đã 28 tuổi rồi.
Trời đất, tám năm thanh xuân của tôi, ai trả lại cho tôi đây?
Thấy những gì Bạch Tô nói khớp hoàn toàn với lời của Văn Dự, tôi dần dần bắt đầu tiếp nhận sự thật này.
Thấy tôi cúp máy, Văn Dự chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nhìn tôi đầy mong ngóng.
“Vợ ơi~”
“Dừng,” tôi đưa tay ra ngăn lại như trong phim cổ trang, nghiêm giọng nói, “Chúng ta cùng rà lại đầu mối một chút.”
“Tôi vì sao bị trật chân?”
“Vì em lao ra ngoài, mà đang mang giày cao gót, nên không cẩn thận trẹo chân.”
“Thế tôi lao ra ngoài làm gì? Chẳng phải là chúng ta có mâu thuẫn à?”
Vừa nhắc tới đây, môi Văn Dự mấp máy vài cái, nhưng mãi vẫn không nói gì.
Vì muốn biết rõ đầu đuôi sự việc, tôi lập tức nghiêm giọng hơn:
“Nếu anh không muốn nói, vậy tôi mặc định là tình cảm rạn nứt rồi. Từ giờ cắt đứt quan hệ.”
Câu nói của tôi quả nhiên đã đánh trúng tâm can Văn Dự, nước mắt của anh lập tức tuôn như mưa, quỳ rạp xuống bên giường tôi mà khóc.
Vì động tác quá mạnh, ngực còn rung lên theo từng nhịp.
Tôi phải nén lại bàn tay đang ngứa ngáy, quay mặt đi như không thấy gì.
Chỉ là hành động nhỏ ấy, rơi vào mắt Văn Dự lại biến thành dấu hiệu tôi đang tức giận.
“Không được! Em không được bỏ anh!”
“Là ly hôn! Là em đòi ly hôn, anh không đồng ý, em mới chạy đi, nên mới bị trật chân. Xin lỗi vợ yêu, tất cả là lỗi của anh!”
Ly hôn?
Tôi lập tức nhận ra manh mối quan trọng.
Bảo sao tôi lại mất trí nhớ, chắc chắn là bị tổn thương sâu sắc lắm rồi.
Khóc lóc như thế cũng vô ích thôi, yêu đến cuối cùng, kết cục cũng chỉ có vậy.
Vì nhân đạo, tôi vẫn tiếp tục hỏi.
“Anh phản bội tôi à?”
“Vợ ơi, cả đời này anh chỉ là của em thôi.”
“Anh… không được nữa?”
“Không có! Ngày nào anh chẳng làm em no đến mức ngủ không dậy nổi!”
“Anh hết tiền?”
“Vợ à, cổ phần công ty đều đứng tên em, anh mỗi tháng chỉ có chút tiền tiêu vặt.”
Tôi trố mắt ngạc nhiên, hoảng hốt nhìn anh ta.
Chết rồi… chẳng lẽ người phản bội là tôi??
3
Tôi theo Văn Dự về nhà, để điều tra rõ ràng nguyên nhân tôi đòi ly hôn.
Tuyệt đối không có chút nào gọi là ham mê sắc đẹp cả.
Vì chân bị thương nên tôi được anh bế lên xe.
Đầu tôi vô tình tựa vào lồng ngực to rộng của anh, phải cố kìm lắm mới dằn lại được cơn muốn cắn một phát.
Văn Dự ân cần thắt dây an toàn cho tôi, đôi mắt vừa mới khóc xong vẫn còn ửng đỏ.
Cộng thêm gương mặt lạnh lùng kia, không hiểu sao lại toát ra cảm giác như vừa làm chuyện gì trái đạo đức.
Tim tôi đập rộn ràng, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.
“Này… chúng ta quen nhau ở chỗ đàng hoàng chứ?”
Tôi giả vờ hỏi bâng quơ, thực chất là muốn xem sắc mặt anh thế nào.
Thấy anh hơi khựng lại, môi cắn nhẹ, tôi biết mình đoán đúng rồi.
Tôi thở dài trong lòng, không ngờ sau 20 tuổi, tôi lại táo bạo đến vậy.
Cũng chẳng biết tôi đã bị ăn bao nhiêu trận đòn vì dẫn một anh chàng trong “chốn phong trần” về nhà.
Ông bố cổ hủ nhà tôi mà không đánh tôi gãy chân thì đúng là kỳ tích rồi.
Tôi còn muốn hỏi thêm vài chi tiết thì thấy Văn Dự đột nhiên tấp xe vào lề.
Đôi mắt đỏ hoe khi nãy, lần này rơi thẳng lệ xuống.
Không hề nói quá, nước mắt của anh rơi từng giọt, từng giọt như chuỗi ngọc trai, “lách tách” rơi xuống.
“Ơ? Anh lại khóc nữa hả?”
Tôi cuống cuồng giúp anh lau nước mắt.
Nhưng vừa chạm vào mặt anh thì bị anh nắm lấy tay.
“Vợ à…” Văn Dự nghẹn ngào, như thể đang chịu nỗi oan thiên cổ.
“Chúng ta là hôn nhân liên minh.”
Ố ồ…
Tôi hình như đã vô tình… bán rẻ chính mình rồi.
Tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào.
20 tuổi là độ tuổi tôi còn đang ham vui, thích “khám phá thế giới”.
Dù lúc đó tôi chỉ dám nắm tay, sờ sờ múi bụng tí thôi…
Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Văn Dự, chắc sau đó tôi đã không còn “khám phá” nữa rồi.
Cũng đúng thôi, có một cực phẩm như vậy ở bên, tôi còn đi tìm “trai đẹp” ngoài làm gì?
Hoa dại sao thơm bằng hoa nhà, huống chi lại là bông hoa biết khóc (không phải nói xấu đâu nha).
“Tôi làm sao có thể đến mấy chỗ như thế được,” tôi mặt không biến sắc mà bào chữa cho mình, “chẳng qua là do anh quá đẹp trai, tôi nhìn nhầm thôi.”
Tôi cứ tưởng Văn Dự sẽ không dễ bỏ qua, ai ngờ nghe xong câu đó, anh ta lại vui ra mặt.
Tôi hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh cười cái gì vậy?”
“Vợ khen anh đẹp trai, nên anh vui thôi~”
Chậc.
Hứa Mạn, nhìn xem mày đã biến người ta thành cái dạng gì rồi kia kìa!
4
Nhà của tôi và Văn Dự cũng nằm ở trung tâm thành phố, không cách xa căn hộ cao cấp của tôi là mấy.
Chân tôi tuy trật nhẹ nhưng đi lại không vấn đề gì, thế mà Văn Dự vẫn cẩn thận bế tôi đặt lên sofa, bảo tôi nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Vì tôi bị mất trí nhớ, nên anh nhẹ giọng giải thích:
“Nhiên Nhiên học mẫu giáo ở gần đây, nên tạm thời mình sống ở đây.”
Nhiên Nhiên?
Nghe là biết con của tôi và Văn Dự rồi.
“Nếu em thấy ở đây không quen, để anh cho người sắp xếp lại mấy căn khác của mình, em chọn cái nào cũng được.”
“Hoặc là em muốn sống chỗ khác, anh sẽ mua cho em chỗ đó luôn.”
“Thôi, ở đây được rồi.”
Tôi phẩy tay, tôi vốn không kén chọn chỗ ở, hơn nữa nhìn một lượt cũng thấy nơi này đúng kiểu gu của tôi, ở rất thoải mái, không có chút xa lạ nào.
Tôi nhìn quanh căn phòng, bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để tống cổ Văn Dự ra ngoài, rồi tranh thủ điều tra xem rốt cuộc chúng tôi ly hôn vì lý do gì.
Không ngờ, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng anh vang lên:
“Vợ ơi, Nhiên Nhiên sắp tan học rồi. Hôm nay mình hứa với con là sẽ cùng đi đón. Em muốn đi với anh không?”