Chồng Mất Trí Nhớ Lại Cầu Hôn Tôi

Chương 1



Chồng tôi bị ngã khi đang quay phim, mất trí nhớ.

Ký ức dừng lại ở tuổi hai mươi.

Khi tôi chạy tới bệnh viện, vừa vặn nghe thấy anh đang quát tháo:

“Làm sao anh có thể kết hôn với phụ nữ chứ? Lại còn là kiểu hôn nhân thương mại? Em gái à, đừng có nói linh tinh lừa anh!”

“Cô ta cứu mạng anh hả, hay là công ty nhà mình phá sản nên bán anh đi?”

“Kết hôn? Cả đời này ông đây không đời nào cưới một người phụ nữ không rõ lai lịch!”

Tôi sững người tại chỗ.

Thầm nghĩ, hôn nhân hợp đồng này cuối cùng cũng đi đến hồi kết rồi.

Ngay giây tiếp theo.

Khi Tống Hạc Châu nhìn thấy tôi bước vào, ánh mắt anh khựng lại, như bừng tỉnh:

“Chào vợ, cưới nhau nha?”

Tôi: “?”

Em gái anh: “?”

1.

Vừa kết thúc cảnh quay đêm với Ảnh hậu, tôi đã nhận được tin Tống Hạc Châu bị ngã khi quay phim, đập đầu phải nhập viện.

Tôi chưa kịp thay đồ, cũng chưa tẩy trang, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Tiếng hai anh em họ cãi nhau vang dội cả hành lang:

“Làm sao anh có thể kết hôn với phụ nữ? Lại còn là hôn nhân thương mại nữa chứ?”

“Tống Trật Nhiên, anh chỉ bị đập đầu thôi chứ không ngu, đừng có bịa chuyện lừa anh.”

Tôi khựng bước, đứng lại trước cửa phòng bệnh.

Nghe em gái anh nói, anh bị mất trí nhớ.

Lẽ nào là thật?

Tôi căng tai lên lắng nghe.

Trong phòng, Tống Trật Nhiên sắp bị ông anh chọc cho tức chết:

“Liệu lời ăn tiếng nói một chút đi! Nếu chị ấy đòi ly hôn thì đừng trách em không nhắc trước đấy!”

“Chính anh là người theo đuổi chị ấy, là người cầu hôn, còn ký cái hợp đồng tiền hôn nhân chết tiệt gì đó, ai đề nghị ly hôn thì tay trắng ra đi, bị sét đánh chết luôn!”

Tống Hạc Châu im lặng mấy giây, ngẩng cằm bật cười lạnh:

“Không đời nào! Ngày nào anh cũng vùi đầu viết nhạc trong studio, lấy đâu ra thời gian mà đi kết hôn vì thương mại?”

“Cô ta cứu mạng anh chắc? Hay công ty nhà mình phá sản nên đem anh ra bán? Kết hôn kiểu đó à? Nhảm nhí!”

Thực ra đúng là có công ty phá sản, nhưng không phải nhà anh.

Là ba tôi.

Nói đúng ra thì tôi và Tống Hạc Châu không tính là hôn nhân thương mại.

Mà là ba tôi mang tôi đi gán nợ cho nhà họ Tống, coi như dốc sức vì sự nghiệp giải trí của họ Tống.

Lúc ấy, tôi gần như chẳng có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận.

Hơn nữa, tôi vốn đã có thiện cảm với Tống Hạc Châu, nên càng không ngu đến mức từ chối cuộc hôn nhân đó.

So với việc phải gả cho một ông chú năm mươi tuổi đầu bóng lưỡng thì cưới anh ta vẫn còn hơn.

Ngày cưới, tôi cười rất vui vẻ.

Tống Hạc Châu thì chẳng buồn chẳng vui, mặt lạnh như tiền.

Lời thề trong lễ cưới đọc cũng chẳng ra hồn, ngắt quãng rời rạc.

Mãi sau này tôi mới biết…

Thì ra, trong lòng anh sớm đã có người khác tên là Hứa Vận.

Chỉ tiếc rằng, cô ta đã kết hôn.

Nếu không phải vì khuôn mặt tôi có vài phần giống Hứa Vận.

Chắc anh ta có chết cũng không chịu gật đầu đồng ý cưới tôi.

Sau khi kết hôn, anh đối xử với tôi rất lạnh nhạt, xa cách.

Tôi cũng không dám làm phiền hay níu kéo, chỉ im lặng làm tròn bổn phận một người vợ.

Tuyệt nhiên không dám mơ tưởng đến việc anh sẽ yêu mình.

2.

Trong phòng bệnh vẫn tiếp tục ầm ĩ.

Lờ mờ nghe ra được, họ đang nhắc tới chuyện Tống Hạc Châu từng theo đuổi Hứa Vận.

Hứa Vận là cô giáo thanh nhạc, lớn hơn anh năm tuổi.

Trong giới từng rộ lên tin đồn, Tống Hạc Châu từng vượt biển sang tận nước ngoài cầu hôn, nhưng bị từ chối.

Sau khi trở về nước, anh suy sụp một thời gian dài.

Rồi đột nhiên tuyên bố rút khỏi giới âm nhạc.

Chưa đầy một năm sau, anh quay lại làng giải trí, nhận hàng loạt vai trong phim trinh thám, kinh dị.

Tái xuất màn ảnh, một lần nữa trở thành sao hạng A.

Từ đó, chẳng ai còn quan tâm tới đời tư của anh nữa.

Tống Hạc Châu khó hiểu: “Tôi viết nhạc đang ngon lành, sao lại chuyển sang đóng phim? Vừa khổ vừa mệt.”

Tống Trật Nhiên: “Em nói rồi mà, bài tỏ tình anh viết bị người ta chê là sến, nên anh mới đổi nghề đó.”

Hả?

Chuyện này tôi cũng từng cà khịa thì phải.

Tôi còn tưởng mình khó tính quá mức, hóa ra không phải.

Quả thật bài đó... sến thật.

“Ai mà thiếu thẩm mỹ vậy? Dám chê nhạc tôi sến?” Tống Hạc Châu tức xì khói, “Với gu âm nhạc như cô ta thì tôi có mù mới đi thích!”

“Ô hô ô hô~ thẩm mỹ tệ vậy đó hả~ Lúc em nói cô ấy gu dở, còn bị anh mắng te tua.”

“Ai là người từng khóc lóc thề thốt rằng không cưới được cô ấy thì sống không nổi?”

“Ai là người ba lần tỏ tình thất bại, về nhà vật vã khóc lóc, bắt em nghĩ kế giùm?”

“Em nói rồi mà, cô ấy không xứng với anh, chênh nhau tận năm tuổi, lấy đâu ra chuyện hợp gu?”

“Giờ thì hay rồi, anh tự rước họa vào thân, lại quay ra đổ tại em nói dối!”

Sau màn chất vấn dồn dập của em gái, Tống Hạc Châu câm nín.

Tôi cũng lặng thinh.

Mất trí mà vẫn nhớ đến Hứa Vận, xem ra là yêu thật lòng rồi.

Nếu không phải vì có chút đạo đức, chắc Tống Hạc Châu đã làm tiểu tam chạy theo người ta ra nước ngoài từ lâu.

“Em gái à, chẳng lẽ vì anh chia rẽ em với thằng nhóc tóc vàng kia mà giờ em chơi chiêu trả thù?”

“Không phải mất trí rồi sao? Sao mấy trò hớ từ tám trăm năm trước còn nhớ rõ vậy?!”

Hai người cãi nhau kịch liệt, thì một giọng nữ quen thuộc chen vào khuyên can:

“Tiểu Nhiên, anh em là nam thần độc thân nổi tiếng trong giới giải trí, sao có thể kết hôn được?”

“Cơ thể anh em đang yếu, em đừng nghịch ngợm nói xằng bậy làm anh ấy tức giận.”

Là Tô Mộng – tiểu hoa đán đang nổi đình nổi đám.

Hôm qua trên phim trường, tôi với cô ta vừa cãi nhau vì giành chuyên viên trang điểm.

Chưa kịp dứt chuyện, cô ta đã bỏ đi vội vàng.

Thì ra là vội chạy đến bệnh viện.

Nhanh thật đấy.

Còn sốt sắng hơn cả tôi – người vợ bí mật của anh ta.

3.

Tống Trật Nhiên vốn đã giận sôi gan, giờ lại có người tự dưng lao vào họng súng.

Bị cô ấy túm được trút giận:

“Con trà xanh chết tiệt kia, chuyện nhà người ta liên quan gì đến mày hả? Cút xéo, đừng có xía mồm vào!”

“Là đứa khốn nào tung tin tao bị chặn liên lạc ra ngoài hả?”

“Biến ngay cho tao trước khi tao táng cho cái mặt mày nát như heo quay!”

Chiến lực của Tống Trật Nhiên, quả nhiên không thể coi thường.

Tôi thở dài khẽ khàng.

Trong phòng vẫn còn đang loạn, tôi đứng ngoài cửa chần chừ không dám vào.

Lỡ đâu vô đúng lúc pháo nổ thì tôi ăn đủ mất.

Ngay giây sau, cửa lại tự động mở ra.

Tôi và Tô Mộng chạm mặt nhau.

Tôi lịch sự mỉm cười, giơ hộp cháo trong tay:

“Chào buổi chiều, dùng chút gì không?”

Cô ta hừ một tiếng, đầy vẻ coi thường:

“Ồ, quản lý Tống tận tụy quá nhỉ?”

“Chạy tới bệnh viện tăng ca cơ đấy, cập nhật thông tin nhanh thật ha? Cũng mua tin từ gã họ Vương chứ gì?”

“Tiếc là uổng công rồi! Ảnh đế Tống giờ chẳng nhớ ai hết, kế hoạch đào người của cô chắc toi rồi!”

Chuyện tôi ăn cùng Tống Hạc Châu ở nhà hàng bị đồn khắp trong giới.

Trong ảnh do paparazzi chụp, sắc mặt cả hai còn khó coi như nhau.

Fan của anh ta thì cho rằng tôi dựa vào kim chủ chống lưng, nên ảnh đế Tống không dám từ chối, bị ép phải ăn cơm cùng tôi nhiều lần.

Họ kéo nhau lên Weibo chỉ trích tôi, van xin tôi buông tha cho “anh trai” của họ.

Tô Mộng cũng nghĩ y như thế, rằng tôi muốn cướp Tống Hạc Châu về làm “cây hái tiền”, nên không từ thủ đoạn.

Chỉ là sau đó, loạt ảnh kia chưa đầy một ngày đã bị xóa sạch trên toàn mạng, không còn dấu vết.

Từ đó, gần như không ai nhắc đến tôi nữa.

Thấy tôi bị bơ đẹp, Tô Mộng đắc ý húc vai tôi một cái rồi lướt ngang qua rời đi.

Lúc này, trong phòng bệnh có tiếng thúc giục:

“Đứng ì ngoài đó làm gì? Vào đi.”

“Chẳng lẽ còn phải tám người khiêng kiệu mời vào à?”

Tôi ho khẽ vài tiếng, giả vờ không nghe thấy.

Chầm chậm bước vào.

Vừa vào là thấy ngay sắc mặt Tống Hạc Châu.

Bình thường ở nhà, anh luôn mặc vest chỉn chu, vuốt tóc gọn gàng, phong độ bừng bừng.

Hiếm thấy dáng vẻ yếu ớt, mệt mỏi như bây giờ.

Mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, làn da trắng bệch vì ốm lại ánh lên chút đỏ ửng vì tức giận.

Nghe cuộc đối thoại vừa rồi thì trí nhớ của anh vẫn dừng lại ở thời điểm còn là ngôi sao âm nhạc đình đám.

Tức là năm anh hai mươi tuổi.

Cũng là năm chúng tôi cãi nhau và chiến tranh lạnh căng nhất.

Tôi hơi lo lắng, không biết nên mở lời thế nào.

Sau khi kết hôn, quan hệ giữa chúng tôi rất bình bình.

Ở nhà thì khách sáo, ra ngoài thì vờ như người xa lạ.

Lễ độ đến mức giả tạo.

Tôi hít sâu, dè dặt lên tiếng:

“Anh… ổn chứ?”

Tống Trật Nhiên liếc tôi khinh bỉ:

“Chưa chết đâu, chắc làm cô thất vọng lắm nhỉ?”

Cô ấy vẫn luôn bất mãn với chuyện tôi dính líu đến nghệ sĩ, scandal bủa vây.

Nhiều lần cãi nhau với tôi, mắng tôi không xứng với anh trai cô ấy.

Rồi bị anh mắng lại, bảo bớt lo chuyện bao đồng.

Từ đó, cô ấy hận tôi tận xương.

Bị mắng oan nên hận người, cũng dễ hiểu.

Với cái tính nóng như lửa của cô, không vác dao chém tôi đã là nhân nhượng rồi.

Tống Trật Nhiên lườm tôi một cái, giật lấy hộp cháo trong tay, vừa cằn nhằn:

“Cái thứ cháo gì thế này? Anh tôi đang bệnh, ăn nổi không?”

Tôi đáp:

“Cháo kê, dễ tiêu hóa.”

Lúc đó, người trên giường bệnh đang chăm chăm nhìn tôi.

Gương mặt ửng đỏ, ánh mắt từ tức giận chuyển thành… có chút bối rối?

Cả phòng bệnh bỗng im bặt kỳ lạ.

Giây sau, anh ta nói rõ mồn một:

“Chào vợ, kết hôn nhé?”

Anh kéo tay Tống Trật Nhiên, sờ lên đầu mình, nhỏ giọng hỏi:

“Anh không bị phá tướng chứ? Cái băng này có làm anh xấu đi không?”

“Chị ấy là bạn thân của em à? Em nói xem, nếu anh cầu hôn, chị ấy có đồng ý không?”

Tôi: “???”

Ngã đến ngu rồi hả?

Tống Trật Nhiên tức muốn ngất: “Bệnh 6 độ rồi đấy.”

Chương tiếp
Loading...