Chồng Chuẩn Mực
Chương 1
Trước ngày cưới, tôi vô tình lướt thấy bài đăng của "trà xanh" trên Weibo.
“Váy cưới thật đẹp, tôi là người mặc đầu tiên nhé.”
Ảnh đính kèm chính là bộ váy cưới cao cấp đặt may riêng của tôi, nhưng lại được cô ta mặc trên người.
Chồng sắp cưới không nói gì, dứt khoát mua cho tôi một bộ váy khác mới toanh.
Sau đó, anh đưa hóa đơn cho cô ta, hỏi:
“Cô muốn trả tiền mặt hay cà thẻ?”
1
Trước lễ cưới, tôi đang ngồi trước bàn trang điểm, chờ chuyên viên trang điểm làm cho mình một kiểu tóc thật lộng lẫy để tỏa sáng.
Vì quá nhàm chán, tôi lướt điện thoại chơi.
Không ngờ lại thấy một bài đăng trên Weibo khiến tôi chết sững.
Bài viết kèm theo một bức ảnh không lộ mặt, nhưng người trong ảnh lại mặc đúng bộ váy cưới cao cấp mà tôi đang mặc lúc này.
Dòng caption viết:
“Váy cưới thật đẹp, tôi là người mặc đầu tiên nhé~”
Phía dưới còn có bình luận từ một tài khoản tên “Người mang nỗi sầu xanh”, trông rất thân thiết với cô ta:
“Đến hôm cưới thì hủy bộ váy đó đi.”
Cô ta trả lời rất dứt khoát:
“Yên tâm, tôi mặc rồi, cô ta đừng mong mặc nữa.”
Lông mày tôi lập tức nhíu lại.
Tự dưng cảm thấy bộ váy cưới cao cấp trên người thật chướng mắt.
Tôi định nhấn vào trang cá nhân của cô ta để xem rốt cuộc là ai.
Thì bất ngờ một tiếng “Á!” vang lên — một ly rượu vang đỏ đổ thẳng lên váy cưới của tôi.
Hay lắm, khỏi phải đi tìm chủ tài khoản kia nữa, người ta tự lết đến trước mặt tôi rồi.
Cô ta mặt trắng bệch, đôi mắt long lanh nước, cúi người vụng về lau vết rượu trên váy cho tôi.
Trông vô cùng đáng thương.
“Chị dâu ơi, em xin lỗi, em không cố ý đâu, để em lau cho chị sạch…”
Càng lau vết rượu lại càng loang rộng hơn.
Tôi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:
“Cô là ai?”
Lúc này, chồng tôi nghe tiếng ồn đã bước tới.
“Vợ à, có chuyện gì vậy?”
Thấy anh tới, cô ta như sáng rỡ cả gương mặt, lại càng tỏ ra yếu đuối.
Cúi đầu xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần.
“Anh Cảnh, đừng trách chị dâu mà, là em không cẩn thận làm đổ ly rượu, mới làm bẩn váy cưới của chị ấy…”
Chồng tôi thấy vết bẩn lớn trên váy thì mặt liền tối sầm.
Anh gạt mạnh cô ta sang một bên, sải bước đến kiểm tra vết bẩn đỏ nổi bật như máu.
Váy cưới cao cấp như thế, đụng nước là hỏng luôn, không thể giặt nổi.
Cho dù có giặt được thì cũng không thể kịp thay váy trong ngày cưới.
Anh kiểm tra một lượt rồi siết chặt nắm tay, mặt đanh lại.
“Tôi có bị ngu không mà lại đi trách vợ mình vì một con nhỏ không rõ danh phận như cô?”
“Còn cô, váy cưới này do nhà thiết kế trưởng của thương hiệu Linoa thiết kế riêng, vận chuyển từ Ý, có người bảo quản riêng, tổng cộng 2 triệu tệ.”
“Cô muốn trả tiền mặt hay cà thẻ?”
Cô ta mặt trắng bệch, như sắp ngã quỵ, vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
“Anh Cảnh à, anh nói đùa gì vậy, em là Nhan Vịnh Giai mà…”
“Trước kia chúng ta thân lắm mà, anh còn từng nói sẽ cưới em, sao giờ lại hung dữ như vậy…”
Nói rồi liếc nhìn tôi một cái, ra vẻ giật mình, đưa tay che miệng.
“À, phải rồi, có chị dâu ở đây mà… trách sao thái độ anh Cảnh lại như thế…”
Tôi không thèm để ý đến mấy chiêu trò mờ ám trong lời cô ta.
Chiêu trò của “trà xanh” thế này tôi đã quá quen rồi.
“Nhan tiểu thư, bây giờ không phải lúc ôn chuyện cũ đâu.”
“Chồng tôi vừa nói rồi đấy, tổng cộng 2 triệu tệ, cô định trả tiền mặt hay cà thẻ?”
Cô ta bĩu môi:
“Anh Cảnh à, chỉ là em không cẩn thận bị vấp chân mới làm đổ ly rượu thôi mà…”
“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chị dâu mà đòi em tiền thì ngại quá…”
Chồng tôi bị chọc cười đến tức giận.
“Ai là người một nhà với cô hả? Mau trả tiền!”
Thấy cô ta lại bày ra bộ mặt đáng thương, nước mắt lưng tròng, chồng tôi đỡ trán, thở dài:
“Hôm nay là ngày trọng đại của tôi, tôi không chấp với cô.”
“Mau biến ra ngoài đi, nợ này tôi sẽ tính sau!”
Nói rồi, anh kéo cô ta ra ngoài, đóng sầm cửa một cái, khóa luôn ở ngoài.
2
Làm xong mọi chuyện, anh quay lại dỗ tôi như cún con làm sai:
“Vợ à, váy cưới bị bẩn rồi, mình thay cái khác nhé.”
“Hôm nay là ngày đẹp nhất đời anh, cô dâu xinh nhất của anh đừng giận nữa nha.”
“Còn con ngốc kia, để sau rồi tính sổ!”
Tôi nhéo nhẹ anh một cái:
“Khai thật đi, cô ta là ai?”
Anh gãi đầu, vẻ áy náy:
“Là cháu gái của mẹ kế anh đấy, anh kể với em rồi, cái đứa siêu phiền ấy…”
À, tôi nhớ ra rồi.
Chồng tôi từng nói mẹ ruột mất sớm, bây giờ là mẹ kế.
Vì chồng tôi đang là người nắm quyền kinh doanh trong nhà nên mẹ kế cứ muốn gán cháu gái của bà cho anh.
Chỉ tiếc là anh một lòng với tôi, lại còn có tài nhìn thấu “trà xanh”, nên hai người kia chưa kịp gì đã bị anh ghét ra mặt.
Nhìn tình hình hôm nay, đúng là một đối thủ không dễ chơi.
Vừa dụ dỗ chồng tôi, vừa muốn gieo rắc nghi ngờ vào lòng tôi, khiến vợ chồng sứt mẻ.
Nhưng tiếc là — tôi là đóa bạch liên đỉnh cấp.
Chỉ cần chồng tôi vẫn một lòng một dạ, tôi sẽ quét sạch mọi kẻ muốn chen chân vào.
Tôi chau mày, ngọt ngào hỏi anh:
“Nhưng váy cưới bẩn rồi… anh nói xem em phải làm sao đây?”
Anh cười rạng rỡ, ánh mắt như muốn khoe báu vật:
“Vợ à, hôm em thử váy, ngoài chiếc váy này, em còn thích một chiếc khác đúng không?”
“Anh thấy em thích nên đã lén mua về từ sớm, định chờ dịp rảnh em mặc cho anh xem. Bây giờ, dùng luôn đi!”
Trời ơi, chồng tôi đáng yêu quá thể!
Tôi hôn lên má anh một cái, thay ngay bộ váy cưới dự phòng mà anh đã chuẩn bị.
Gọi chuyên viên trang điểm đến, yêu cầu phải trang điểm cho tôi trở thành cô dâu đẹp nhất đêm nay.
Thay đổi tâm trạng, điều chỉnh khí thế — tôi bước ra dự tiệc!
3
Trong tiệc cưới, mẹ kế của chồng — tức mẹ chồng của tôi — lại bắt đầu giở trò.
Đối diện với lời chúc của khách khứa, bà ta tươi cười niềm nở, nhưng những câu nói thốt ra lại vô cùng chua cay…
“Nhà tôi ấy à, thằng Cảnh nhà tôi cái gì cũng tốt, mỗi tội… hơi ngỗ ngược.”
“Hồi đó tôi thấy nó cũng có vẻ có cảm tình với con bé cháu gái tôi, còn định gán ghép cho hai đứa.”
“Kết quả, vừa nghe tôi định tác hợp thì thằng bé lập tức quay ngoắt đi luôn.”
“Làm mẹ kế thật không dễ gì.”
“Nếu biết trước thế này, tôi đã không xen vào chuyện tụi nhỏ, có khi cũng chẳng đến mức chia cắt một đôi có tình.”
“Tôi chỉ mong sau này nó đừng hối hận, cưới vội vàng như thế, thì làm sao mà tốt được…”
Đấy, tới rồi, đúng là không ngoài dự đoán.
Tôi vô thức siết tay chồng lại, có hơi co người, định bật chế độ "chiến đấu".
Nhưng chưa kịp rút tay về thì đã bị anh nắm chặt lấy.
Khóe môi anh khẽ cười, nhưng trong mắt lại phủ đầy lạnh lẽo.
“Tôi theo đuổi Tiểu Thiền ba năm mới theo đuổi được cô ấy.”
“Cả lễ cưới này cũng là tôi năn nỉ gãy cả lưỡi người ta mới chịu đồng ý.”
“Đừng vì mấy suy diễn viển vông mà khiến nữ thần của tôi buồn lòng.”
Mẹ kế không ngờ đang nói xấu sau lưng lại bị bắt tại trận, nhất thời lúng túng thấy rõ.
Bà ta há miệng định biện hộ, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị một giọng nữ ngọt như mật ngắt lời.
“Anh Cảnh, sao anh lại nói chuyện với bác gái như thế? Dù gì bác cũng là trưởng bối của anh mà.”
Cô ta trách nhẹ một câu, rồi quay sang thân mật vỗ lưng mẹ kế, như thể con dâu hiếu thuận.
Sau đó quay sang tôi, nhoẻn miệng cười dịu dàng:
“Chị dâu hôm nay xinh thật đó, trách sao anh Cảnh lại say như điếu đổ.”
Hơ, bóng gió nói tôi dựa vào nhan sắc quyến rũ đàn ông à?
Còn giả bộ không quen biết tôi nữa cơ?
Thú vị đấy.
Tôi khẽ cong khóe môi, không giận mà còn hứng chí.
Vì tôi rất thích — vạch trần người khác ngay tại trận.
Thấy cô ta xuất hiện, mẹ kế như bắt được phao cứu sinh, lập tức kéo cô ta lại, giới thiệu trước mặt bao người.
“Thấy chưa? Đây là cháu gái tôi, Nhan Vịnh Giai. Vừa đẹp vừa ngoan ngoãn, chỉ tiếc là… haizz…”
Cái điệu “muốn nói lại thôi” của bà ta khiến mặt chồng tôi đen sì.
Anh hít sâu một hơi — tôi nhìn là biết, anh đang cố nhịn.
Tôi siết nhẹ tay anh, ra hiệu: để em xử.
Nói về khoản đối phó “trà xanh”, tôi chưa từng thua ai!
Thế là tôi nở một nụ cười trong sáng vô hại, giọng ngọt lịm:
“Đúng là đáng tiếc thật đó.”
“Một cô em gái xinh thế này, mà lại gặp phải chị, rồi bị chị làm lu mờ hết luôn. Anh yêu, anh nói có đúng không?”
Chồng tôi bật cười, nhìn tôi đầy cưng chiều, còn hôn lên má tôi một cái.
“Dĩ nhiên rồi, vợ anh là nhất thế gian.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt hai người kia đồng loạt sượng ngắt.
Tôi bĩu môi, chán thật.
Chút bản lĩnh đó mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?
Tôi vẫn giữ nụ cười vừa vặn, chớp chớp mắt:
“Em chỉ đùa thôi mà, em gái Vịnh Giai sẽ không giận chứ?”
Nhan Vịnh Giai gượng cười, đang định mở lời thì tôi đã bật cười khúc khích, lấy tay che miệng:
“À phải, Vịnh Giai làm sao mà giận được.”
“Chắc là đang vui lắm ấy chứ, khi thấy anh Cảnh chuẩn bị cho chị bộ váy cưới mới đấy nhỉ?”
Chồng tôi cũng phối hợp nhịp nhàng:
“Cô Nhan, đừng quên khoản đền bù 2 triệu tệ nhé. Cô không trả thì tôi đến nhà họ Nhan đòi cũng được.”
Những vị khách biết nhìn tình hình liền bước tới cười xã giao, góp lời giải vây:
“Ha ha, cô Hứa hài hước thật đấy. Mà không, từ nay phải gọi là bà Lam rồi.”
“Chúc mừng cậu Lam nhé, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp và gia đình đều viên mãn!”
Chồng tôi cũng cong môi cười đáp:
“Phải đấy, cưới được Tiểu Thiền làm vợ là phúc lớn nhất đời tôi.”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với cô ấy, may mà cô ấy chịu hạ mình lấy tôi.”