Chỉ Phượng Vị
Chương 1
Ta mắc phải một chứng bệnh quái lạ, mỗi đêm đều mơ thấy mình cùng Nhiếp chính vương dây dưa mờ ám.
Ta ngỡ trong lòng có tà niệm, bèn ngày ngày ăn chay niệm Phật, thậm chí còn cố ý xa lánh hắn.
Nhưng đêm ấy, người trong mộng lại càng thêm hung hăng, cắn chặt vành tai ta, nghiến răng nói:
“Nương nương, vì sao tránh mặt thần? Là vì tiện nhân Thẩm Tang kia sao?”
1.
“Dáng vẻ như thế này của nương nương, tiên đế từng thấy qua chưa?”
Trong mộng, ta bị hắn giam chặt vòng eo, ép tựa vào lồng ngực rắn chắc.
Gương đồng phản chiếu vẻ chật vật của ta, người phía sau liên tục buông lời ô uế, động tác thô bạo.
Mắt ta bị bịt kín, từ đầu đến cuối không nhìn rõ gương mặt trong gương là ai.
Không rõ cơn dày vò kéo dài bao lâu, chỉ biết đến lúc ta mất đi tri giác…
“Nương nương, Tạ đại nhân cầu kiến!” Giọng Phù Khuê khiến ta bừng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
“Bảo Tạ đại nhân về đi, ai gia hôm nay thân thể không khoẻ, mai hẵng tới.”
Giọng nói khàn đặc lạ thường, nhưng thân thể ta lại chẳng thấy gì bất ổn.
Ta vào trong, cởi la y, chỉ thấy da thịt trắng mịn phủ đầy những vết xanh tím mập mờ.
Chẳng lẽ… giấc mơ đó là thật?
2.
Tắm rửa thay y phục xong, ta định đến ngự hoa viên đi dạo một vòng.
Gần đây e là bị trúng tà, sao lại cứ mơ thấy loại chuyện ấy?
Vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay Tạ Vân… hắn vẫn chưa đi.
“Nghe nói nương nương thân thể bất an, thần vừa hạ triều liền mời Thẩm thái y đến xem bệnh.”
Tạ Vân vận huyền y, an tọa trên ghế thái sư.
Hoàng thượng năm nay mới tám tuổi, hiện tại đại quyền đều nằm trong tay hắn - Nhiếp chính vương.
Cử chỉ hắn nghiêm nghị đoan chính, khí thế ép người.
Ta là Thái hậu, nhưng cũng chỉ mới hai mươi tám, hơn hắn ba tuổi.
“Tấm lòng tốt của Nhiếp chính vương, ai gia xin ghi nhận. Để Thẩm thái y bắt mạch đi.”
Thẩm Tang đặt tay lên cổ tay ta, trầm ngâm thật lâu rồi mới nói: “Thái hậu nương nương âm hư hoả vượng, e là ban đêm thường hay gặp ác mộng.”
Ta nhớ đến những giấc mơ mỗi đêm cùng Tạ Vân hoang đường ở khắp nơi.
Mộng cảnh quá chân thực, thêm dấu vết mờ ám trên thân, khiến ta nghi ngờ liệu đó có phải là mơ không.
Tạ Vân là vị tính vương duy nhất được phong nhờ quân công, tính tình cứng rắn nghiêm minh.
Vì quá dũng mãnh nơi sa trường, hắn được địch quốc phong là “Ngọc Diện Diêm La”.
Tám năm nắm quyền, hắn luôn cung kính lễ độ với ta, thế mà ta lại khởi tà tâm.
Ta làm sao dám mở miệng thừa nhận, chỉ có thể khẽ gật đầu.
“Thẩm thái y nói không sai, ai gia dạo này đúng là hay gặp ác mộng. Có cách nào trị tận gốc không?”
Thẩm Tang quỳ xuống, do dự rồi nói: “Thần sẽ kê vài thang thuốc dưỡng thần, điều trị vài hôm là ổn.”
Ta tựa đầu, vờ như nhắm mắt dưỡng thần: “Vậy phiền Thẩm thái y rồi.”
Thẩm Tang theo thị nữ lui ra, Tạ Vân mới lên tiếng: “Hoàng thượng tuổi nhỏ, nương nương cần giữ gìn phụng thể.”
Ta cảm thấy mắt nặng trĩu, vẫn cố gắng đáp: “Đa tạ Nhiếp chính vương quan tâm, ai gia chỉ là mắc vài chứng nhẹ, không đáng để ngài lo lắng.”
Thấy ta có phần mệt mỏi, Tạ Vân ân cần nói: “Vậy nương nương nghỉ ngơi đi, thần cáo lui.”
3.
Tạ Vân vừa đi, ta đã không cầm cự nổi, lại chìm vào giấc ngủ mê man.
Trong mơ, Tạ Vân từng lớp lột bỏ xiêm y của ta, ánh mắt tràn ngập dục vọng.
So với những giấc mộng trước, lần này càng thêm mãnh liệt.
Mà toàn thân ta lại mềm nhũn, không thể chống cự, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Cuối cùng, hắn ghé bên tai ta, nhẹ giọng thì thầm, tay vẫn vân vê vành tai: “Nương nương, sinh cho ta một đứa nhỏ đi, có con rồi, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta.”
Ta muốn kêu cứu, nhưng như người chết đuối, chỉ có thể chìm nổi trong mộng…
Tỉnh dậy, trong phòng vẫn chỉ có một mình ta.
Y phục trên người vẫn nguyên vẹn như trước khi ngủ, chỉ là toàn thân đau nhức.
Ta gọi Phù Khuê vào: “Phù Khuê, trong lúc ai gia ngủ, có ai vào không?”
Phù Khuê chớp đôi mắt to, chắc nịch đáp: “Nô tỳ vẫn canh ngoài cửa, không ai đến cả.”
Ta nhìn vẻ mặt thành thật của nàng, trong lòng dấy lên nghi ngờ, giọng trở nên lạnh lẽo: “Phù Khuê, có phải ai gia đối xử quá tốt, nên ngươi dám lừa gạt hoàng gia?”
Phù Khuê giật mình quỳ phịch xuống đất, không ngừng dập đầu.
“Nô tỳ không dám! Thái hậu nương nương, thật sự không có ai đến!”
Thấy nàng vẫn cứng miệng, ta đành phất tay: “Đứng dậy đi. Từ hôm nay, ngươi không cần hầu hạ ai gia nữa.”
Ta sai người từ nhà mẹ đẻ điều mấy tiểu nha hoàn vào thay chỗ Phù Khuê.
Sau khi Phù Khuê rời đi, mấy ngày liền ta ngủ rất ngon, không còn gặp ác mộng.
Ta nghĩ có lẽ thật sự do bản thân thủ tiết nhiều năm, sinh tâm tà niệm, mới nảy sinh vọng tưởng với Tạ Vân.
4.
Từ hôm đó, ta cố tình tránh mặt Tạ Vân, liên tiếp lấy cớ bị bệnh để không gặp.
Ta ngây thơ tưởng rằng chỉ cần không gặp mặt, ham muốn sẽ tự tiêu tan.
Nhưng ngay cả khi không đối mặt, mỗi đêm ta vẫn mơ thấy cảnh thân mật cùng hắn.
Trong mộng, Tạ Vân không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ta, ánh mắt tối đen như nước.
Tỉnh dậy không có vết tích gì, nhưng lòng ta rối như tơ vò.
Người xưa có câu: “Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.”
Không lẽ... thật sự là ta đã sinh tâm ô uế với Tạ Vân?
Khi tiên đế bệnh nặng, Tạ Vân - người được tiên đế tin cậy… cùng ta hầu cận bên giường.
Hắn là ấu tử của cố Ngự sử đại phu, tuy sinh ra trong gia tộc nho học, nhưng lại là tướng tài hiếm gặp.
Tạ Vân luôn thể hiện mình cung kính khiêm hòa, tiên đế lại chỉ để lại một hoàng tử non nớt.
Thái tử còn chưa đầy một tuổi, sao giữ nổi ngôi báu giữa bầy sói?
Tạ Vân tỏ ra không màng quyền thế, rộng lượng ôn hoà.
Tổ phụ ba đời trung quân ái quốc, lại có chiến công hiển hách, hắn là ứng cử viên không thể tốt hơn cho vị trí Nhiếp chính.
Bao người cho rằng hắn chỉ biết đánh trận, không đủ tài trị quốc, con cháu thế gia thậm chí chê cười công khai.
“Chỉ là võ phu như Tạ Vân mà trị quốc? Chuyện cười thiên hạ!”
Trước lời giễu cay nghiệt, hắn chỉ mỉm cười điềm tĩnh.
Nhưng chẳng bao lâu, những kẻ từng chống đối hắn đều lần lượt chết bất đắc kỳ tử.
Hắn dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp toàn bộ phản kháng.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã đoạt lại thực quyền từ tay đám thế gia vọng tộc.
5.
Ta có thể trở thành Hoàng hậu là do tiên đế vì cân bằng thế lực triều đình mà lựa chọn.
Khi tiến cung, ta chỉ mới mười tám, còn tiên đế đã bốn mươi.
Cuộc hôn nhân chính trị này, ta chưa từng được phép tự quyết.
Tiên đế băng hà lúc bốn mươi hai tuổi, đứa con trai đầu lòng khi ấy vừa mới chào đời.
Mà ta, mẫu tộc đã thất thế, lại chưa có con nối dõi.
Không ít đại thần dâng tấu, muốn ta tuẫn táng để biểu thị lòng trung trinh bất biến.
Thế nhưng Tạ Vân lại giữ lại sinh mẫu của ấu đế, giáng chức toàn bộ những kẻ đòi ép ta tuẫn táng.
Ta từng nghĩ sẽ lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại bên ngọn đèn xanh và kinh Phật, nhưng Tạ Vân vừa nắm quyền liền lập tức tôn ta làm Thái hậu, ban cho vô hạn vinh sủng.
Tám năm qua, hắn luôn cung kính lễ độ, chưa từng vượt quá khuôn phép.
Một người như vậy, từng ban ân cho ta, sao ta có thể nghi ngờ được?
6.
Ta nghĩ, nhất định là do ta đã bệnh rồi.
Chính vì tâm sinh tà niệm nên mới chìm đắm trong những giấc mộng như vậy mỗi đêm.
Ta sai nha hoàn thân cận âm thầm mời Thẩm Tang vào cung, lần này trong điện chỉ có hai người chúng ta.
“Thẩm khanh, gần đây ai gia vẫn bị ác mộng quấy rầy, tỉnh lại thì thân thể lại thấy không khoẻ. Có gì kỳ lạ không?”
Thẩm Tang nhíu mày, cẩn trọng mở lời: “Nương nương có thể nói rõ hơn về triệu chứng?”
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật: “Ai gia đêm nào cũng mơ xuân mộng. Việc đó... có bình thường không?”
Đồng tử của Thẩm Tang co rút, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, lập tức quỳ xuống đất: “Nương nương đang độ thanh xuân, mơ như thế cũng là chuyện thường tình.”
Ta bước xuống bậc thềm, dùng một ngón tay nâng cằm nàng lên: “Thẩm thái y, vậy theo ngươi, bệnh chứng này nên trị thế nào?”
Thẩm Tang mặt đỏ như máu, nói lắp bắp: “Nương nương đang độ tráng niên, không thể cứ đè nén như vậy mãi. Thần đề nghị nương nương có thể học theo Thái hậu Lương Ngạc triều trước, rộng rãi tuyển chọn nam sủng.”
Triều trước dân phong cởi mở, Thái hậu Lương Ngạc sau khi tiên hoàng qua đời đã nạp đến một trăm lẻ tám nam sủng.
Nhưng ta không phải Lương Ngạc, hoàng đế cũng chẳng phải con ruột ta, lời Thẩm Tang chỉ là chuyện hoang đường.