Chị Em Tốt Thành Quỷ Đòi Nợ
Chương 1
Tiệc mừng 100 ngày của con trai bạn thân, tôi mừng 2000 tệ.
Cô ấy cùng mẹ chồng lại chê “không đủ thể diện”, bắt tôi trả lại tiền để đổi thành một đôi vòng vàng.
Trong tiệm trang sức, bạn thân phớt lờ nhân viên, tham lam chọn ngay đôi vòng 100g/chiếc.
“Bé con giờ chưa đeo được thì lớn lên cũng đeo được mà. Mẹ đỡ đầu chắc chắn cũng muốn chọn cho bé thứ bé thích đúng không, Mãn Mãn?”
Tôi mỉm cười đồng ý, rồi nhân lúc cô ta không để ý liền chạy mất.
Cười muốn xỉu, tôi chỉ muốn lấy lại 2000 tệ của mình thôi.
1
“Tớ nói thật nhé, hôm nay thấy cậu không mua quà cho con tớ, tớ hơi buồn đấy.”
Tôi dừng động tác uống nước, nhìn kỹ lại khung chat.
Xác định đúng là Vu Vi Mạt gửi, tôi nghi ngờ nhắn ba dấu chấm hỏi, rồi giải thích:
“Mạt, cậu nhầm rồi à? Hôm nay tớ đi gấp thật, nhưng đã bao phong bì mà.”
Bên kia trả lời rất nhanh:
“Tớ biết, nhưng thật lòng thì phong bì này ít quá đó. Mẹ chồng tớ còn nói nhìn không ra gì cả, chẳng có chút thể diện nào.
Với lại, mình làm bạn hơn mười năm rồi, lúc bé chào đời cậu không đến, hôm nay 100 ngày cũng chẳng chuẩn bị quà, tớ thực sự thấy buồn đấy.”
Đọc xong đoạn văn dài ngoằng đó, tôi chỉ thấy sốc và không thể tin nổi.
Tôi nhịn tức, gõ từng chữ:
“Tớ có mấy khi tiếp xúc trẻ con đâu mà biết mua gì? Bé còn nhỏ xíu, tớ không đã phong bì cho cậu rồi sao? Muốn gì thì tự mua cho tiện.”
Ai ngờ Vu Vi Mạt không buông tha, gửi luôn tin nhắn thoại:
“Không quen trẻ con cũng đâu phải lý do. Không biết mua gì thì mua đôi vòng vàng ấy, giờ ai chẳng tặng thế?”
“Cũng không phải vì tiền đâu, tớ thấy cậu chẳng có tâm thôi. Nếu cậu mua đôi vòng vàng cho bé, dù không phong bì, tớ cũng chẳng nói gì. Như vậy mới là có lòng, đúng không?”
2
Nghe xong tôi tức đến bật cười, gõ nhanh như bay:
“Cậu có nghe mình đang nói gì không vậy?”
“Cậu quên sinh nhật tớ cậu đưa 200 tệ à?”
“Quà cậu tặng tớ thì… thôi khỏi nói, ai đời hai mấy tuổi rồi còn tặng búp bê Barbie?”
“Đến lượt tớ thì 2000 tệ lại thành ‘không ra gì’? Đúng là tiêu chuẩn kép!”
Tôi đang mắng hăng, khung chat nhảy thêm tin nhắn:
“Mãn Mãn, tớ chỉ nói ý kiến thôi, sao phải gay gắt vậy?”
“Với lại tớ đâu yêu cầu quá đáng gì, chỉ muốn cậu mua đôi vòng vàng cho bé thôi mà, dù gì cậu cũng là mẹ đỡ đầu.”
“Hay thế này nhé, tớ trả lại tiền, mai cậu sang nhà ăn cơm, rồi đổi sang mua vòng cho bé nhé?”
Tôi phải bái phục tư duy của cô ta.
Nhưng tôi cười lạnh trả lời:
“Được.”
3
Tin vừa gửi đi, Vu Vi Mạt lập tức nhắn icon gấu vui vẻ, liên tục cảm ơn.
“Tớ vừa nói với mẹ chồng chuyện cậu mua vòng, bà vui lắm.”
“Cảm ơn mẹ đỡ đầu nha!”
“Mãn Mãn ngủ sớm nhé!”
Tôi chẳng trả lời, thẳng tay bật chế độ “không làm phiền”.
Vu Vi Mạt cưới năm ngoái, tôi mừng 20.000 tệ, thêm cả vòng ngọc phỉ thúy.
Sinh nhật nửa năm trước, tôi tặng nguyên set son Chanel.
Cô ta sinh con, tôi bận dự án, gửi hoa hồng và bức thêu “Song Hỷ” tự tay làm.
Lần này đi gấp, người không chuẩn bị kịp, phong bì 2000 tệ đã là tiện rồi.
Kết quả thì sao?
Đúng là bản chất lộ ra rồi nhỉ?
Hồi sinh nhật tôi, cô ta còn bảo: “Bạn bè không nên cân đo vật chất. Dù con Barbie này không đáng bao nhiêu, nhưng là món quà tuổi thơ tớ muốn nhất.”
Muốn cái quỷ!
Đêm đó tôi tức đến mất ngủ, âm thầm thề: “Món này không trả, không phải quân tử.”
4
Sáng hôm sau, tôi lái xe đến nhà cô ta.
Bấm chuông, mẹ chồng Vu Vi Mạt mở cửa, mặt niềm nở hẳn.
Hồi trước, bà ta ghét tôi nhất, vì tôi toàn đưa con dâu bà vào viện sau mỗi lần bị con trai bà ta đánh.
“Ôi, Tiểu Ôn tới rồi, dì mong con mãi!”
Tôi cười nhạt:
“Dì mong tôi hay mong vòng vàng ạ?”
Mặt bà ta khựng một chút, rồi gượng cười:
“Con nói gì thế, con như con gái dì mà.”
Tôi cụp mắt, giấu đi nụ cười chế nhạo.
5
Vu Vi Mạt bế con ra, thấy tôi thì vui mừng:
“Mãn Mãn tới rồi!”
Tôi cười, chìa tay:
“Đưa phong bì 2000 tệ tôi mừng hôm qua đây.”
Mắt cô ta lóe lên lảng tránh:
“Mãn Mãn, 2000 tệ thôi mà, coi như quà đầy tháng đi?”
Hay nhỉ, muốn cả tiền cả quà à?
Tôi cười lạnh, quay lưng cầm túi định đi.
“Ê!” Mẹ chồng cô ta vội cản:
“Không phải nói đi mua vòng sao?”
Tôi thản nhiên:
“Dì à, quà tôi tặng không vừa ý nên mới định đổi. Nhưng đã nhận tiền rồi thì thôi, khỏi mua.”
Tôi mở cửa đi thẳng.
Vu Vi Mạt hoảng hốt gọi với theo, móc phong bì trả:
“Mãn Mãn, tớ đùa thôi mà, đây, trả cậu.”
Tôi nhận lại, đếm trước mặt hai mẹ con, xác nhận đủ rồi mới cất vào túi:
“Được rồi, đi thôi, xe tớ đậu ngoài.”
6
Lên xe, cô ta nhìn quanh rồi hỏi:
“Mãn Mãn, cậu lại đổi xe à? Xe này đắt ghê, cậu lấy tiền đâu?”
“À, vừa thăng chức, tự thưởng thôi.”
Tôi thản nhiên đáp, nhìn gương hậu thấy mặt cô ta hơi cứng, nhưng vẫn cố cười chúc mừng.
Công ty là nhà tôi, tôi không thăng nhanh thì ai thăng?
8
Xe nhanh chóng đến tiệm vàng mà Vu Vi Mạt chỉ định.
Vừa bước vào, tôi âm thầm trao đổi ánh mắt với nhân viên SA.
Sau khi Vu Vi Mạt nói yêu cầu, chúng tôi được dẫn đến quầy trưng bày vàng.
Tôi tiện tay chọn một chiếc vòng khắc chữ “Bình An Hỷ Lạc”:
“Cái này đẹp đấy, lấy ra cho xem đi.”
Mẹ chồng Vu Vi Mạt cầm chiếc vòng ướm thử lên tay cháu trai, rồi bỗng nói:
“Cái này không phải vòng đôi à?”
“Dạ, thưa bà, đây là mẫu giới hạn mới, chỉ có vòng đơn.”
Nghe nhân viên nói xong, mẹ chồng cô ta lập tức bỏ xuống.
Vu Vi Mạt vội nói với nhân viên:
“Xin lỗi, cái này tôi không thích lắm.”
Nói rồi, ánh mắt cô ta sáng lên, chỉ sang quầy bên cạnh:
“Lấy cho tôi xem đôi vòng kia đi.”
“Xin lỗi, kia là vòng người lớn, mỗi chiếc 100g, trẻ em đeo không được đâu ạ.”
Vu Vi Mạt hừ lạnh:
“Giờ đeo không được thì lớn đeo. Mãn Mãn, cậu cũng muốn bé chọn vòng thích đúng không?”
Tôi giả vờ do dự:
“Nhưng đôi đó 200.000 lận mà.”
Mẹ chồng cô ta chen vào:
“Bạn bè hơn chục năm, tiền là gì!”
“Đúng đó, Mãn Mãn, cậu mới thăng chức mà, xe cậu đủ mua mấy chục đôi luôn.”
Tôi thở dài:
“Ừ, thôi, hai người chọn đi. Tớ thấy đôi kia cũng đẹp.”
Hai mắt sáng rỡ, họ quay sang chọn vòng.
Tôi thừa cơ… chuồn thẳng.
9
Về nhà, tôi chặn mọi liên lạc.
Tin nhắn cuối:
“Nằm mơ giữa ban ngày đi, vòng 100g hả? Không sợ con cậu gãy tay à?”
Người giúp việc thấy tôi vui lạ, hỏi thăm, tôi kể lại hết.
Chúng tôi còn chưa cười xong thì chuông cửa vang lên.
Nhìn camera, thấy Vu Vi Mạt bế con, kéo theo mẹ chồng, đập cửa inh ỏi.
Không ai mở, họ đập càng hăng, còn bấm mật mã liên tục.
Đứa bé khóc ré lên.
Tôi chỉ nhàn nhã… giơ điện thoại quay màn hình giám sát.
10
“Ôn Hướng Mãn! Cậu có ý gì đây? Nói rõ ràng sẽ mua vòng cho con tớ, sao tới lúc thanh toán lại chạy mất? Cậu coi tớ là gì hả?”
Vu Vi Mạt mặt mày vặn vẹo: “Cậu hại tớ bị nhân viên cười nhạo thấy vui lắm đúng không?”
“Tiểu thư, cái này…”
Bác Trương hơi lúng túng. Tôi phẩy tay: “Không sao đâu, cửa này chắc lắm, cô ta đá không vỡ đâu.”
Tôi gửi ngay đoạn video vừa quay vào nhóm bạn đại học:
“Các cậu hiểu không, bạn thân dựa vào tình nghĩa mà hút máu tôi! Tiệc 100 ngày con cô ta, tôi mừng 2000 tệ còn bị chê ít, bắt tôi mua vòng vàng cho con…”
“Thôi kệ, dù gì cũng bạn thân. Nhưng đến tiệm, cô ta với mẹ chồng chọn hẳn vòng 100g, đòi tôi mua cho con cô ta!”
“Một đôi là 200g, hơn 200.000 tệ đó trời! Ai làm cái bình vôi này chứ? Mà tôi còn đang kẹt vốn nữa.”
“Không còn cách nào, tôi lén chuồn. Ai ngờ hai mẹ con đến đập cửa nhà tôi!”
Tôi còn đính kèm luôn ảnh hai mẹ con đang chọn vòng.
11
Nhóm lập tức bùng nổ:
“Ủa gì vậy trời, sao còn có loại người này?”
“Thêm một phiếu, không biết ngại à?!”
“Chẳng phải cô này là Vu Vi Mạt khóa mình sao? Nghệ thuật đúng không?”
“Vu Vi Mạt á? Cô ta không phải đang dạy ở trường à? Loại người này cũng làm giảng viên được?”
“Nhân tiện, không ai bênh Ôn Hướng Mãn à? Tháng trước sinh nhật cô ấy, Vu Vi Mạt tặng con búp bê xấu quắc ngoài chợ đêm luôn kìa. Cô ta lấy đâu ra mặt mũi đòi vòng vàng?”
Tôi nhân cơ hội giả đáng thương thêm một chút.
Kết quả, cả nhóm thi nhau @ thẳng tên Vu Vi Mạt:
“Ra đây chịu chửi đi, cảm ơn.”
Điện thoại ngoài cửa reo liên tục, Vu Vi Mạt lấy ra xem, mặt tái mét:
“Ôn Hướng Mãn! Ra đây! Cậu quá đáng vừa thôi, biết mọi người sẽ nhìn tớ thế nào không? Ra đây ngay!”
Tôi chỉ nghe được một câu là mất hứng, quay sang hỏi bác Trương tối ăn gì.
Đúng lúc này, bảo vệ chung cư tới, kéo họ đi. Cuối cùng ngoài cửa mới yên.