Cặp Rắn Cưa Cẩm Thái Tử Kinh Thành
Chương 1
Tôi và chị gái là hai con rắn.
Nghe đồn thái tử gia giới kinh thành thân thể cường tráng, chúng tôi quyết định thay phiên nhau làm bạn gái hắn, song tu để tăng tu vi.
Hôm đó, thái tử gia hỏi chị tôi:
“Rắn sợ nhất thứ gì? Thạch tín hay là rượu hùng hoàng?”
Tôi tưởng thân phận đã bại lộ, nửa đêm vội giả chết, dắt chị chạy trốn về sâu trong núi.
Nửa đêm, tôi ngửi thấy mùi gà rán, thò đầu ra khỏi nấm mộ kiếm đồ ăn.
Sau lưng vang lên hai tiếng cười lạnh lẽo.
Chỉ thấy hai người đàn ông giống nhau như đúc, nhìn tôi bằng ánh mắt âm u:
“Anh à, con nào đây, em hơi không phân biệt nổi.”
“Của anh đó. Đêm qua nó còn dặn anh, nếu nó chết rồi, nhớ cúng cho nó một combo gà rán nguyên con ngay đầu mộ cơ mà.”
1
Tôi tên là Đào Khê.
Nửa năm trước, tôi và chị gái Đào Tuyết vì tu vi chưa đủ, không thể duy trì hình người quá lâu.
Thế là tụi tôi tìm được một giống đực chất lượng cao trong loài người – Thái tử giới kinh thành, Cố Tư Diễn – để cùng song tu, tăng tu vi.
Ngày lẻ 135 tôi tu.
Ngày chẵn 246 thì Đào Tuyết tu.
Chủ nhật thì cho Cố Tư Diễn nghỉ xả hơi, nấu cho anh ta một nồi canh bổ: đuôi bò, dương vật dê với thận heo hầm nhừ – bồi bổ toàn tập.
Để khỏi bị lộ, tụi tôi còn thống nhất dùng một cái tên chung trước mặt anh ta: Đào Đào.
Không thể không nói...
Cố Tư Diễn thực sự rất siêng và rất khỏe.
Anh ta không giống mấy gã đàn ông truyền thống cần cooldown nghỉ dưỡng hay gì, kiểu dùng xong phải để dành hôm sau.
Ảnh á!
Sáng tôi dùng xong, trưa chị gái lại xài tiếp!
Chiều tôi tái xuất, tối chị gái lại tiếp chiêu!
Một người mà xài bằng bốn người!
Đã vậy còn cực kỳ hào phóng.
Chỉ cần tôi với Đào Tuyết liếc mắt nhìn thứ gì lâu một chút, hoặc buột miệng nhắc tới thứ gì đó...trễ nhất là hôm sau, sẽ có người mang tới tận tay.
Chỉ trong nửa năm, số dư trong thẻ của tụi tôi đã có đủ tám con số.
Đồ xa xỉ trong nhà chất đống - vòng tay kim cương, vòng vàng các kiểu, nhiều đến mức không có chỗ để.
Có lúc tôi biến lại thành hình rắn.
Chui vào...xỏ vòng.
Một lần xỏ mười cái, lấp lánh lấp lánh.
Rồi Đào Tuyết chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Đám rắn khác ghen lòi con mắt:
【Khê ơi! Dạo này mày lăn lộn chỗ nào vậy, phú quý gì dữ thần vậy trời!】
Tất nhiên, mấy cái bài đó đều chặn không cho Cố Tư Diễn thấy.
2
Hôm nay là thứ Bảy.
Tôi đã mua sẵn vé ăn lẩu theo nhóm, chỉ chờ Đào Tuyết về là hai chị em kéo nhau đi chiến lẩu cay máu mồm.
Cuối cùng cũng đợi được chị về.
Tôi không kịp đợi, xách túi đeo chéo lên vai, chuẩn bị xuất phát.
Ai dè chị về mà mặt trắng bệch như xác sống, trông còn hơi hoảng.
Tôi hỏi: “Chuyện gì vậy chị? Gặp ma hả?”
Đào Tuyết mở tủ lạnh, lấy lon nước dừa mát lạnh, nốc một hơi cạn sạch.
Phải đợi đến khi hoàn hồn lại, chị mới lên tiếng:
“Khê Khê, em đoán coi hôm nay Cố Tư Diễn hỏi chị cái gì?”
Tôi nghĩ ngợi một hồi:
“Ảnh định mua du thuyền cho tụi mình hả? Hôm trước em mới nói muốn có một chiếc du thuyền riêng ở cảng Victoria để ngắm cảnh đêm, ảnh còn gật đầu nói vài hôm nữa sẽ sắp xếp mà.”
Đào Tuyết lắc đầu điên cuồng:
“Không! Mà nếu đúng là như vậy thì tốt biết mấy...”
Chị hít sâu một hơi, đến giờ vẫn còn vẻ mặt kinh hãi:
“Ảnh hỏi chị, rắn sợ nhất thứ gì? Thạch tín hay là rượu hùng hoàng?
“Má ơi Khê Khê, lúc đó chị đang hí hửng khui đống hàng vừa nhận. Chị mới đặt cái roi da nhỏ xinh, đang tưởng tượng chút nữa sẽ dùng để quất Cố Tư Diễn một trận đã đời.
“Ai ngờ ảnh lại đột ngột hỏi vậy, làm chị cụt hứng luôn tại chỗ!
“Rồi ảnh còn nhìn chị đầy thắc mắc hỏi, ‘Chị ơi, sao chị không đánh em nữa rồi?’”
Tôi cạn lời.
“Ảnh gọi chị là chị á?
“Còn đòi chị đánh ảnh?”
Mặt Đào Tuyết đầy biểu cảm khó tả:
“Không, Khê Khê, trọng điểm của em có hơi lệch rồi đó.
“Trọng điểm không phải là... thân phận tụi mình có khi nào bị lộ rồi không? Có nên thu dọn chạy gấp không?”
Tôi nghiêm túc:
“Không chị ơi, nghe em nói!
“Hôm trước em dùng dây sạc nhẹ nhàng quất lên người Cố Tư Diễn một cái, ảnh liền…”
Ảnh lập tức vật tôi xuống giường, trói lại.
Còn hỏi: “Bé con, lại muốn ăn đòn đúng không?”
Tối hôm đó, tôi suýt bị ảnh hành cho về chầu bà cố nội tổ sư rắn nhà mình luôn rồi.
Lần này đến lượt Đào Tuyết ngu mặt:
“Hả?? Cố Tư Diễn chủ động dữ vậy á?
“Lúc ở với chị, toàn chị chủ động hết. Ảnh nghe lời chị cực kỳ luôn á.
“Trời má, không lẽ... ảnh bị đa nhân cách?”
Tôi gấp tới mức đập đùi đôm đốp:
“Thôi đừng nghĩ nữa chị ơi, đi ăn lẩu đã!
“Chút nữa mấy công nhân tan ca ra là phải xếp hàng dài đó!”
Đào Tuyết: Hả?
3
Sau khi ngồi yên vị trong quán lẩu, tôi với Đào Tuyết lại tiếp tục tám chuyện về Cố Tư Diễn.
Càng nói, tôi càng thấy... có gì đó sai sai.
Cố Tư Diễn của chị thì giống kiểu McDonald’s – màu mè, náo nhiệt, ồn ào.
Còn Cố Tư Diễn của tôi á? Y như Starbucks – im lặng, lịch sự, lạnh lùng.
Ủa? Là sao?
Tôi thấy lạ, nên đăng bài lên diễn đàn hỏi:
【Switch có đặc điểm gì?】
Chẳng mấy chốc, mấy bạn mạng nhiệt tình nhảy vào trả lời:
【Chủ thớt là switch đời 1 hay switch đời 2? Màn hình và ngoại hình khác nhau đó, thời lượng pin cũng khác.】
【Ý bạn là đang phân vân giữa Xbox và Switch phải không? Mình có cả hai, vẫn recommend Switch hơn nha.】
Đào Tuyết nhảy vô giải thích:
“Không phải mấy cưng ơi, cái switch tui nói, không phải cái switch mấy người nói, mà là cái switch... ấy ấy ấy đó.”
Bình luận bên dưới mơ hồ:
【Không hiểu luôn á, Switch không phải máy chơi game thì là gì?】
...Thôi bỏ đi.
Nói không ai hiểu, tôi xóa bài luôn cho lẹ.
Đang nhúng lòng vịt vô nồi lẩu, thì nhận được tin nhắn từ Cố Tư Diễn:
“Anh họp xong rồi.”
“Em đang làm gì?”
Tôi lưu luyến đặt cây cua thanh cắn dở xuống.
Rút điện thoại ra chụp ngay một pô nồi lẩu đang sôi ùng ục.
Viên bò nhồi phô mai với túi cá trứng đang nổi trên mặt dầu cay, lăn qua lăn lại như nhảy múa.
Trên bàn còn một đống đồ chưa thả vào: tiết vịt, khoai tây, tôm nghiền, cá viên, thịt hộp, sườn tỏi, ba chỉ bò cuộn, cải thảo mini…
Bên cạnh chén nước chấm là một tô đá bào sữa thảo mộc to tổ bố.
Cố Tư Diễn nhắn lại:
【Gọi combo 4 người à?】
【Hôm nay ăn ít thế? Tâm trạng không tốt à?】
Tôi ngậm đũa, tức giận nhắn:
【Anh xàm quá!】
【Tôi không phải heo nha!】
Tôi chỉ là một con rắn mũi heo.
Tuyệt đối không phải tiểu trư!
Cố Tư Diễn:
【Chuyển khoản: 52,000】
【Biết rồi, heo con, ăn nhiều vào nhé. Anh đi làm tiếp đây.】
Nhìn con số chuyển khoản vàng chóe, khóe môi tôi không nhịn được cong lên.
Lập tức gửi cho ảnh một cái sticker gật đầu ngoan ngoãn.
Đào Tuyết nhìn thấy, tò mò hỏi:
“Khê Khê, em cười gì vậy?”
Tôi đưa điện thoại cho chị coi:
“Cố Tư Diễn vừa chuyển tiền cho tụi mình nè! Chị đủ ăn không? Không đủ thì gọi thêm!”
Tay Đào Tuyết đang hút trà sữa thì khựng lại.
“Hả? Em có số của Cố Tư Diễn á?”
Tôi gật đầu:
“Ừ, hôm qua mới add.”
Đào Tuyết đơ mặt:
“Thế tại sao hôm nay ảnh còn hỏi chị xin WeChat?
“Nói là quen nhau lâu vậy mà chị không chịu cho thông tin liên lạc là sao?
“Nè, em coi nè.”
Chị đưa điện thoại cho tôi.
Vừa thấy avatar, tôi ngẩn người:
“Kỳ vậy chị? Cố Tư Diễn của chị với Cố Tư Diễn của em...
“Ảnh đại diện với tên nick hoàn toàn khác luôn.”
“Của em dùng hình trai mặc vest đen trắng nè.
Còn của chị lại dùng avatar anime nam.”
Nhưng điều khiến tôi không thể tin nổi là...Cố Tư Diễn của chị tôi nói chuyện nhiều vãi!
【Bé ơi bé đang làm gì đó~】
【Nhớ bé quá, thơm thơm hun hun~】
【Sao không trả lời anh? Có phải đi với thằng khác rồi không?】
【Gì vậy? Gặp con chó đực khác rồi à?】
【Nó yêu em hơn anh? Chiều em hơn anh? Nghe lời em hơn anh? Anh không tin đâu.】
【...】
Trong khi Cố Tư Diễn của tôi á?
【?】
【Nghe máy.】
【Chuyển khoản.】
【Ừ.】
【Đang bận.】
【Anh cũng nhớ em.】
Tôi với Đào Tuyết nhìn nhau đăm đăm.
Không thể hiểu nổi tại sao cùng là một người, mà thái độ với hai đứa tụi tôi lại khác nhau trời vực như vậy.
Nửa tiếng sau...
Tôi ăn xong miếng ba chỉ bò cuối cùng trong nồi, nặng nề ngồi dựa ra sau ghế, trịnh trọng tuyên bố:
“Chị à, mình phải lên kế hoạch giả chết rồi cao chạy xa bay thôi.”