Căn Phòng Ký Gửi Tình Yêu
Chương 1
Tôi bị môi giới lừa, dọn vào một căn nhà tro cốt, không ngờ bên trong lại có một con ma trẻ tuổi, đẹp đẽ, còn vô cùng kiêu ngạo.
Tôi nhìn kỹ lại.
Trời ạ!
Không ngờ lại còn là người quen cũ.
1
Bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được nửa năm.
Thế nên tôi nghỉ việc, chuyển nhà, định một mình trải qua nửa năm còn lại trong yên bình.
Tôi tìm thấy một người môi giới nhà trên mạng.
Tôi nói với anh ta rằng yêu cầu duy nhất của tôi là nơi ở phải yên tĩnh và ít người.
Môi giới đưa tôi đi xem nhà ngay trong ngày.
Khu chung cư này tên là Vân Gian Hoa Viên, nằm ở vùng ngoại ô có núi có nước, phong cảnh yên bình.
Chung cư thuộc dạng cao cấp, giá nhà rất đắt, nhưng tiền thuê lại cực kỳ rẻ.
Môi giới nói với tôi rằng anh ta là quản lý của toà nhà này, chủ nhà là vợ chồng giàu có đã đi du lịch nước ngoài, nhờ anh ta cho thuê tạm.
Khi tôi hỏi vì sao giá thuê rẻ như vậy, môi giới ấp úng giải thích rằng vợ chồng chủ nhà đều là người có tiền, không quan tâm mấy chuyện này, chỉ hy vọng trong nhà có chút hơi người.
Tôi tin rồi.
Nội thất của căn nhà rất hợp gu của tôi, nên tôi đặt cọc luôn tại chỗ.
Môi giới sợ tôi đổi ý, nên bắt tôi trả tiền cọc, tiền thuê và phí môi giới ngay hôm đó.
Ngày hôm sau, tôi chuyển đến căn nhà này.
Tôi đến vào lúc chạng vạng, dọn dẹp hành lý, đặt đồ dùng sinh hoạt ở từng nơi rồi đi ngủ.
Đêm đó trời mưa lớn.
Tôi bị sấm chớp đánh thức, nhìn thấy sau tấm rèm bị gió thổi tung lên, lờ mờ hiện ra một cái bóng người.
Hình như còn là bóng của một người đàn ông.
Ban đầu tôi sợ hãi, tưởng trong nhà có kẻ đột nhập, nhưng quan sát một lúc, tôi phát hiện cái bóng đó lúc có lúc không.
Là ảo giác sao?
Tôi nhìn thêm một lúc, không khỏi rùng mình.
Gió thật sự lạnh quá.
Tôi xuống giường, đi đến bên cửa sổ và đóng lại.
Tiếng mưa gió bên ngoài lập tức nhỏ hẳn.
Cái bóng kia cũng không xuất hiện nữa.
Tôi tắt đèn, yên tâm ngủ lại.
Sáng sớm, trời nắng rực rỡ.
Tôi ngồi dậy vươn vai, muốn tận hưởng sự thoải mái, ấm áp trong ánh nắng nên kéo rèm ra.
Rồi tôi kinh ngạc nhìn thấy trên mặt kính sạch bóng, rõ ràng xuất hiện một dấu tay máu.
Trong khoảnh khắc, máu trong người tôi suýt chảy ngược.
Tôi nhớ rất rõ, hôm qua dọn vệ sinh thì kính sạch không một hạt bụi.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tôi rời cửa sổ, vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lau.
Tôi mở cửa sổ, đưa tay ra ngoài để lau dấu tay máu.
Nhưng dù tôi cố lau mấy lần, dấu tay ấy vẫn còn nguyên, không hề nhạt đi chút nào.
Tôi mới nhận ra — dấu tay đó được in từ bên trong.
2
Lúc này tôi có thể chắc chắn căn nhà này có vấn đề.
Một ý nghĩ không tự nhiên lướt qua đầu tôi.
Nhưng nghĩ xem, ngay cả cái chết tôi còn chấp nhận được, còn sợ gì nữa?
Tôi đổi sang lau từ bên trong.
Lau vài cái đã sạch.
Tôi mang khăn vào nhà vệ sinh giặt, nhớ lại bóng người sau rèm tối qua, cộng thêm dấu tay máu sáng nay…
Tôi cho rằng căn nhà này có khả năng… có ma.
Tôi bình thản vắt khăn, ngẩng lên đối diện tấm gương trước bồn rửa.
Trong gương, khuôn mặt tôi không cảm xúc, rồi bất ngờ khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Nhưng rõ ràng tôi không hề cười.
Tôi nhìn thấy cái miệng trong gương càng lúc càng kéo rộng, gần như kéo tận mang tai.
Nó vừa cười như vậy, vừa giơ tay, dùng ngón tay viết lên mặt sau gương từng nét từng nét tên của tôi.
Khúc Linh Linh.
Nét chữ loang máu, giọt máu từng giọt chảy xuống, quỷ dị đến tột cùng.
Nó làm sao biết tên tôi?
Tôi không kìm được cau mày, nói với cái gương:
“Cậu đang làm gì?”
Bóng tôi trong gương khựng lại.
Gương mặt quái dị tan biến, rồi trở nên âm lạnh đáng sợ, trừng tôi không chớp mắt.
Ngay sau đó, trên mặt gương bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti, dường như người trong gương đã nổi giận.
Tôi vội vàng lùi lại mấy bước, giơ tay che mặt.
Dự đoán của tôi không sai.
Chưa tới hai giây, tấm gương nổ tung.
Âm thanh chói tai đến mức màng tai tôi ong lên.
Những mảnh gương rơi đầy xuống đất, tôi cúi đầu nhìn, các mảnh vỡ vụn phản chiếu vô số khuôn mặt của tôi, tất cả đều lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó mọi thứ lại trở về bình thường.
Tôi muốn tìm môi giới để hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ lại anh ta chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Dù sao tiền đã đưa, đòi lại thì khó như lên trời.
Nhưng tôi cũng không định chuyển đi.
Được thuê một căn nhà tốt như thế này với giá rẻ như vậy, ở thành phố này đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Ngoại trừ việc cách xa trung tâm, căn nhà chẳng có khuyết điểm nào.
Mà tôi ngoài việc phải định kỳ đến bệnh viện, cũng không cần phải thường xuyên ra trung tâm thành phố.
Nên đây chính là chỗ ở lý tưởng cho quãng đời còn lại của tôi.
Còn chuyện có ma á?
Dù sao tôi cũng là kẻ sắp c//h/ết rồi, sớm muộn gì chẳng thành ma, có gì mà phải sợ.
Tôi gọi điện đến cửa hàng nội thất, đặt một tấm gương mới cho phòng tắm.
Nhưng khi họ nghe tôi báo địa chỉ, lại nhất quyết không chịu đến.
Lúc thì bảo đường xa, lúc thì bảo cửa hàng bận, thiếu người.
Rõ ràng lúc trước còn nói bình thường, tôi hoàn toàn không tin.
Tôi tăng giá lên gấp đôi, cửa hàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Buổi chiều, chuông cửa vang lên.
Tôi đi ra mở cửa, thấy một ông chú trông rất hoảng hốt - đúng là nhân viên cửa hàng.
Ông chú lắp xong gương chỉ trong vài động tác.
Tôi cảm ơn, nhìn thấy mồ hôi ông đổ liên tục nên còn chu đáo đưa giấy cho ông lau.
Tôi hỏi:
“Chú ơi, chú nóng lắm sao?”
Ông chú lau mồ hôi, liếc nhìn tôi như muốn nói lại thôi.
Ông khựng một chút rồi hỏi:
“Cô… cô thuê căn nhà này à?”
Tôi nói phải.
Ông chú lại hỏi:
“Vậy… cô có từng nhìn thấy ai ở đây chưa?”
Biểu cảm của ông đầy sợ hãi, thăm dò đến mức nín thở.
Tôi lắc đầu, nói chưa từng.
Ông chú hạ thấp giọng, run rẩy nói:
“Bởi vì… các căn hộ trong khu này… đều là nhà để tro cốt cả đó.”
Tôi hỏi:
“Nhà để tro cốt là gì?”
Ông chú ngập ngừng nhìn quanh phòng khách, như sợ bị thứ gì nghe thấy, rồi nói:
“Cô tự tra trên mạng đi. Tôi chỉ nhắc cô được đến đây thôi.”
Nói xong, ông chạy như chạy nạn.
Nếu ông chú không nhắc, tôi thật sự không nhận ra - từ lúc tôi chuyển vào đến giờ gần 24 tiếng trôi qua, trong cả khu tôi chưa thấy một người sống nào.
Nhưng đó lại là yêu cầu “yên tĩnh” mà tôi đã cố ý đề cập khi thuê nhà.
Tôi thích nơi yên tĩnh, như vậy mới thấy thư thản.
Chỉ là đến bây giờ mới cảm thấy nơi này yên tĩnh đến mức… kỳ quái.
Rồi tôi nhận ra, không chỉ cả toà nhà im lặng, mà ngay cả giữa mùa hè nóng bức thế này, trong khu cũng không nghe được tiếng ve kêu.
Tôi lên mạng tìm kiếm ba chữ “nhà tro cốt”.
Một loạt tin tức xã hội hiện ra.
Tôi mở một bài và đọc vài dòng, mới biết nhà tro cốt là nơi được mua để đặt hũ tro của người ch//ế/t.
Nguyên nhân dẫn đến việc này thường có hai loại:
Một là giá mộ quá đắt, nhiều người không mua nổi.
Hai là muốn để người thân đã mất ở một nơi tốt hơn.
Tôi cho rằng khu này thuộc loại thứ hai, bởi giá nhà ở đây thật sự cực cao, người bình thường không tài nào mua nổi.
Đặc biệt căn hộ của tôi còn được thiết kế tinh tế, nội thất toàn đồ hàng hiệu - rõ ràng là được chăm chút rất kỹ.
Theo môi giới nói, chủ nhà là một đôi vợ chồng lớn tuổi, gần đây đi du lịch nước ngoài.
Với tuổi tác như vậy, tro cốt đặt ở đây hẳn là của con trai hoặc con gái họ.
Nhưng nếu đã cố ý đặt tro cốt, sao còn đem căn nhà cho thuê?
Họ không sợ phạm kỵ sao?
Tôi đã rất chắc chắn - trong căn nhà này ngoài tôi còn có một thứ gì đó nữa.
Nghĩ một lúc, tôi hướng về căn nhà im ắng mà lớn tiếng nói:
“Tôi biết cậu muốn đuổi tôi đi, nhưng tôi trả tiền thuê rồi.
Hơn nữa đây là ba mẹ cậu cho thuê, cậu đừng trách tôi được không?”
Không ai trả lời.
Trong căn nhà yên tĩnh đến mức rơi một cây kim cũng nghe được.
Nó đang trốn ở đâu vậy?
Ma thì… sinh hoạt như thế nào nhỉ?
Tự nhiên tôi lại thấy tò mò.