Băng Vệ Sinh Cũ Và Kế Hoạch Trả Thù Của Em Gái

Chương 1



Sau khi chị dâu mang thai, chị ấy đăng băng vệ sinh vải lên mạng để bán lại lần hai.

Còn bắt tôi chia sẻ bài đăng lên vòng bạn bè, bán cho cả đám bạn đại học của tôi.

Tôi từ chối, chị ấy liền bĩu môi:

“Dùng băng vệ sinh là rơi vào bẫy của chủ nghĩa tư bản rồi, em gái à, em phải tỉnh táo chút đi.”

Chị ấy lấy ra một chiếc băng vệ sinh vải đã giặt sạch:

“Loại băng này chị mua lại đồ cũ, không những có thể giặt đi giặt lại nhiều lần mà còn có thể bán lại lần nữa, tái sử dụng, tiết kiệm vô cùng. Còn băng vệ sinh kia thì mỗi lần dùng một miếng, phí tiền quá!”

Tôi khuyên chị ấy rằng đồ cũ có vi khuẩn, không biết người dùng trước có bệnh gì không, còn giới thiệu cho chị mấy loại băng vệ sinh rẻ mà dùng ổn.

Chị dần dần bỏ không dùng băng vải nữa.

Thế nhưng sau khi sinh, một lần sản dịch ra quá nhiều khiến chị mất mặt trước họ hàng, bạn bè.

Sau đó, chị ta nổi điên đẩy tôi ngã từ trên lầu xuống, độc ác mắng:

“Tất cả là tại mày ép tao dùng băng vệ sinh! Nếu tao cứ dùng băng vải thì đã không mất mặt trước mặt mọi người rồi! Mày chính là muốn tao bị cười nhạo!”

Tôi tuyệt vọng đến chết, không cam lòng mà nhắm mắt lại.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng cái ngày chị dâu bảo tôi bán hộ băng vệ sinh cũ.

1

“Đám nhỏ tụi bây bây giờ toàn tiêu trước hưởng sau, mua băng vệ sinh trên mạng thì tốt lắm chắc?”

Trần Tuyết đem những miếng băng vải mua lại trên nền tảng đồ cũ, giặt sạch rồi phơi đầy ngoài ban công.

Trên mắc áo toàn là băng vải của chị ta.

Còn dưới đất là đống băng chưa giặt, là số chị ta dùng vào tháng trước, nồng nặc mùi tanh nồng khó chịu.

Chị ta ngâm băng trong chậu, lấy tay vò qua loa vài cái rồi quăng hết vào máy giặt.

Cảnh tượng đó khiến mắt tôi đau rát.

Tôi khó tin nhận ra, mình đã trọng sinh về năm hai đại học.

Đúng năm này, chị dâu như ý mang thai con trai.

Và cũng từ năm đó, chị đem băng vải đã dùng lên chợ đồ cũ bán lại lần hai.

Còn khoe khoang rằng băng vải tốt hơn băng vệ sinh, dùng băng vệ sinh là quá phung phí.

Trần Tuyết lấy anh tôi được mười năm, trong mười năm ấy sinh hai đứa con gái.

Bây giờ sắp bế đứa thứ ba.

Chị ta chìa mấy miếng băng đã phơi khô ra trước mặt tôi:

“Cho mày hai cái, sau này dùng luôn đi. Tuy là đồ chị dùng rồi, nhưng chị đâu có bệnh phụ khoa gì. Mày còn nhỏ, dùng được hết, lại còn tiết kiệm được một mớ tiền.”

Sinh nở tàn phá sức khỏe phụ nữ, đề kháng suy giảm, dễ nhiễm vi khuẩn, virus.

Huống hồ, băng của chị ta dùng đi dùng lại, đôi khi còn lười đến mức quăng chung vào máy giặt với tất áo quần.

Nếu mà không nhiễm bệnh phụ khoa, tôi còn thấy chị ta đúng là “thánh thể bất hoại”.

Thấy tôi không nhận, nụ cười chị ta sầm xuống:

“Sao? Mày chê tao à?

“Đám 00 sau tụi bây đúng là được nuông chiều hư người. Ngày xưa tụi tao đâu có điều kiện như bây, dùng băng vải cũng chẳng sao. Trong hậu cung các nương nương cũng dùng băng vải đấy, vinh dự đó không phải ai cũng có đâu!”

Tôi nhìn đống băng vải mà không biết nói sao cho hết.

Tiếng chì chiết khó nghe của Trần Tuyết văng vẳng bên tai, khiến tôi không khỏi nhớ đến những hành vi khiến người ta phát điên của chị ta ở kiếp trước.

2

Anh tôi cưới Trần Tuyết xong, nhà tôi tiết kiệm đến mức giống khu ổ chuột.

Ban đầu ba mẹ cho tôi hai ngàn tiền sinh hoạt, bị ép giảm xuống dưới năm trăm.

Đến chết tôi mới biết, đây là đề nghị của Trần Tuyết.

Chị ta nói sau lưng tôi:

“Hồi trước tôi có như nó đâu, đi học làm gì mà cần tới hai ngàn? Ở trường thì tiêu bao nhiêu? Con gái nhỏ ăn được bao nhiêu? Cho nhiều tiền dễ sinh tật, đem tích lại mai mốt làm của hồi môn cho nó tốt hơn.”

Xin lỗi, tôi đi học đại học chứ đâu phải bị đày đi Ninh Cổ Tháp.

Mẹ tôi cũng thật nhẫn tâm, lập tức giảm tiền sinh hoạt của tôi từ hai ngàn xuống còn năm trăm.

Tôi bị bịt mắt, cắn răng chịu đựng hết một kỳ học.

Sau đó, khi tôi phát hiện Trần Tuyết không dùng băng vệ sinh mà mua băng vải đồ cũ, tôi còn xem chị ta là người nhà mà giải thích:

Băng vệ sinh sạch sẽ, an toàn. Còn đồ người khác dùng qua thì ai biết họ có bệnh gì, dùng rất mất vệ sinh.

Trần Tuyết lại bĩu môi:

“Băng vệ sinh tốn tiền lắm, dùng xong phải vứt. Còn cái này giặt xong dùng hoài được nha~”

Tôi từng từ bỏ việc thuyết phục chị ta.

Nhưng khi chị mang thai đứa thứ ba, chị ta lập tức vênh mặt lên.

Kêu ba mẹ tôi gây áp lực, bắt tôi chia sẻ bài bán băng vải cũ lên vòng bạn bè.

Chị ta bán lại băng đã dùng, tôi nhất định không thể giúp, không thể hại bạn bè của mình.

Tôi còn giới thiệu một đống loại băng vệ sinh rẻ mà tốt, bảo anh tôi đặt mua cho chị.

“Nếu chị tiếc tiền thì để anh tôi mua. Băng vải này không thể dùng lại mãi, dùng hoài dễ bị bệnh phụ khoa. Yêu bản thân mới sống tốt được.”

Trần Tuyết đỏ bừng mặt:

“Sao có thể để chồng mua mấy thứ đó? Kinh nguyệt vốn là chuyện đáng xấu hổ, dơ bẩn. Tôi chưa từng nói chuyện này trước mặt chồng, mất mặt chết!”

Từ sau khi anh tôi mua băng vệ sinh về, chị ta không đòi bán băng vải nữa.

Nhưng chị vẫn thấy kinh nguyệt là chuyện nhục nhã, mất thể diện.

Cho đến sau khi sinh, một lần sản dịch ra quá nhiều khiến chị mất mặt trước họ hàng.

Băng vệ sinh không thấm hết, quần cứ bị dây bẩn, trong phòng còn thoang thoảng mùi máu tanh.

Bị phát hiện, chị ta khóc lóc dữ dội.

Sau đó tôi vào bệnh viện thăm chị.

Chị ta túm lấy cổ áo tôi, đỏ mắt, gào lên dữ tợn:

“Mày cố tình hại tao! Muốn tao mất mặt! Muốn tao sống không yên!

“Tại mày bắt tao dùng băng vệ sinh! Làm tao xấu hổ trước mặt họ hàng! Băng vải đâu có bị tràn! Chỉ có băng vệ sinh mới tệ như vậy!”

Trong cơn mất kiểm soát, Trần Tuyết đẩy tôi ngã từ tầng lầu xuống.

Trước khi chết, tôi còn đang nghĩ: chẳng lẽ chị ta không biết có loại băng dành riêng cho sản phụ?

Tôi không cam lòng!

Tôi còn trẻ như vậy, chết oan uổng như thế, vừa đau vừa hận.

Nhưng sau khi tôi chết.

Gia đình nói tôi bị áp lực học hành nên tự tử.

Không một ai truy cứu trách nhiệm Trần Tuyết.

Cả nhà bọn họ ấm êm vui vẻ.

Người chết chỉ có tôi.

Nước mắt tôi không ngừng rơi, căm hận đốt cháy lồng ngực.

3

Kiếp này, tôi cầm băng vải Trần Tuyết đưa mà không nói nửa lời về băng vệ sinh.

“Cảm ơn chị dâu.”

Tuy tôi nhận, nhưng chắc chắn sẽ không dùng.

Càng không ngu ngốc như kiếp trước mà ngồi giảng giải kiến thức kinh nguyệt cho chị ta nữa.

Để tránh chị ta ghi hận, tôi đành giả vờ đón nhận.

Khoảng thời gian tôi nghỉ phép về nhà này, Trần Tuyết vẫn chưa mang thai.

Nhà tôi biết chị ta dùng băng vải đồ cũ mà chẳng ai buồn khuyên, trái lại còn khen ngợi.

Mẹ tôi khen:

“Hồi xưa tụi tao cũng dùng băng vải, không ngờ giờ còn có người bán. Tiểu Tuyết lúc nào cũng tiết kiệm, cưới được nó đúng là tổ tiên phù hộ.”

Anh tôi chẳng biết gì về phụ nữ, đi theo khen:

“Vợ anh giỏi quá!

“Băng vải tốt vậy, người ta còn bỏ tiền mua! Sau này Sang Sang dùng băng vải chị dâu đưa, khỏi tốn tiền.”

Khóe miệng tôi giật giật, còn chưa lên tiếng thì Trần Tuyết đã chêm vào:

“Ui trời, lần trước tôi đưa Sang Sang rồi đó, nó còn không chịu dùng.

“Hậu cung các nương nương toàn dùng băng vải đấy mà nó còn chê!”

Nói xong, cả nhà cười ha hả.

Họ tưởng đó là câu chuyện vui.

Nhưng với tôi, đúng là nghẹn họng chịu đựng.

Không lâu sau, Trần Tuyết phát hiện có thai.

Chị ta bỏ dùng băng vải, bắt đầu bán lại trên mạng.

Như kiếp trước, chị ta bảo tôi đăng lên vòng bạn.

Kiếp này tôi không phản đối, còn chủ động đăng…nhưng chỉnh chế độ chỉ gia đình xem được.

Tôi không ngờ Trần Tuyết để ý tôi nhập mật khẩu.

Nhân lúc tôi đi tắm, chị ta lén mở điện thoại.

Phát hiện bài tôi đăng để “chỉ gia đình xem”, chị lập tức chạy đi mách anh tôi:

“Anh xem kìa! Ngay từ đầu nó đâu có muốn giúp nhà mình kiếm tiền! Bạn bè trong trường bây giờ không dùng thì bao giờ dùng?!”

Anh tôi gật đầu tán thành:

“Để nó ra anh hỏi.”

Trần Tuyết lắc đầu:

“Thôi để em dạy nó làm người!”

Rồi chị ta tự ý chỉnh phạm vi hiển thị thành “mọi người”.

Không chỉ thế, chị còn dùng tài khoản của tôi đăng thêm hai bài nữa.

Chỉ trong chớp mắt, cả trường đều biết tôi đang bán băng vải đã qua sử dụng.

Chương tiếp
Loading...