Ba món “vàng” của bạn trai

Chương 1



Bạn trai tôi rất thích tặng tôi vàng.

Bất kể tôi tặng anh ta thứ gì, anh ta cũng chỉ đáp lại bằng một món vàng có giá trị tương đương.

Tôi luôn nghĩ đơn giản là anh ta không biết chọn quà mà thôi.

Cho đến khi chúng tôi cãi nhau đòi chia tay…

Anh ta ném cho tôi một đống đồ cũ kỹ mà tôi từng tặng, nào là điện thoại, máy tính bảng, đôi giày thể thao sờn rách.

Sau đó, anh ta lạnh lùng bảo tôi:

Trả lại toàn bộ số vàng mà anh ta từng tặng.

1

Ngày lễ tình nhân, Phí Minh tặng tôi một chiếc nhẫn vàng.

Vàng nguyên chất kiểu cổ, nặng khoảng ba gram, giá trị đúng bằng đôi giày thể thao mà mấy hôm trước tôi tặng anh ta.

Lúc nhận món quà, tôi thật sự hơi bất đắc dĩ.

Lại là vàng.

Lần nào cũng là vàng.

Mỗi lần tôi tặng anh ta quà gì, anh ta đều sẽ đáp lại bằng một món vàng có giá trị tương đương.

Ví dụ, sinh nhật anh ta, tôi tặng điện thoại và máy tính bảng, đến sinh nhật tôi thì anh ta tặng tôi một chiếc vòng vàng.

Kỷ niệm ngày yêu nhau, tôi tặng máy chơi game, anh ta liền tặng dây chuyền vàng.

Trước Valentine, tôi tặng đôi giày thể thao, quả nhiên hôm nay tôi nhận được một chiếc nhẫn vàng.

Tuy hơi thất vọng, nhưng tôi cũng không thể hiện ra ngoài.

Trong mắt tôi, Phí Minh chỉ là kiểu đàn ông hơi khô khan, không biết chọn quà mà thôi.

Ít ra thì anh ta cũng chịu bỏ tiền mua quà đắt cho tôi, như vậy cũng đã hơn khối người rồi.

So với mấy ông đàn ông trên mạng keo kiệt từng đồng từng cắc, anh ta đã tốt hơn nhiều.

Thế nên tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

“Woa, nhẫn vàng này~ Cảm ơn anh yêu nha!”

Rồi tôi đeo luôn chiếc nhẫn vào ngón giữa, vừa cười vừa hỏi:

“Anh thấy em đeo có đẹp không?”

Phí Minh mỉm cười gật đầu.

“Đẹp lắm, người yêu anh đeo gì cũng đẹp.”

Rồi đột nhiên anh ta đổi giọng:

“Văn Văn, ba món vàng anh cũng tặng đủ cho em rồi. Vậy em có định lấy anh không?”

Tôi đơ luôn.

Buột miệng hỏi lại:

“Ba món vàng? Là cái gì cơ?”

Phí Minh nghiêm túc giải thích:

“Anh tặng em chiếc vòng tay gần hai mươi ngàn hôm sinh nhật, rồi sợi dây chuyền hôm kỷ niệm một năm yêu nhau, hôm nay thêm cái nhẫn này nữa, đủ ba món rồi đấy.

Ngốc ơi, em lại quên rồi.”

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Ủa? Đó không phải quà sinh nhật, quà kỷ niệm và quà Valentine sao? Sao giờ lại thành ‘ba món vàng cưới’?”

Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Phí Minh thoáng hiện vẻ khó chịu.

Rõ ràng là anh ta không hài lòng.

Anh ta bực dọc nói:

“Chúng vừa là quà, vừa là ba món vàng luôn mà. Chẳng lẽ cưới xong lại phải mua thêm một bộ ba món nữa sao? Văn Văn, em càng ngày càng thực dụng rồi đấy.”

Đây đúng là câu nói hài hước nhất mà tôi từng nghe.

Tôi chưa từng nghĩ rằng, có người lại lấy một món quà dùng làm hai lần.

Vừa là quà, vừa là “ba món vàng”.

Mà nếu tôi không đồng ý, thì là tôi thực dụng?

Thật nực cười!

Tôi lạnh mặt nhìn anh ta, ánh mắt chẳng còn chút dịu dàng nào nữa.

“Phí Minh, tôi không ngờ anh lại là người như vậy.

Đúng, mấy món đó là anh tặng tôi, nhưng là quà đáp lễ. Trước khi anh đưa tôi vàng, tôi đã tặng anh những món có giá trị tương đương.

Nếu anh coi mấy món vàng đó là ‘ba món cưới’, thì mấy thứ tôi tặng anh như điện thoại, máy tính bảng, máy chơi game là gì? Hồi môn à?”

Phí Minh cau mày, lẩm bẩm:

“Làm sao mà tính vậy được?

Ai lại dùng đồ điện tử làm hồi môn chứ? Hồi môn không phải là nhà với xe sao? Mấy thứ đó là em tự nguyện tặng anh mà.”

Hừ, đúng là tiêu chuẩn kép.

Anh ta tặng thì là “ba món cưới”, tôi tặng thì chỉ là “quà tặng bình thường”.

Trên đời làm gì có chuyện tiện cả đôi đường như vậy?

Tôi bật cười lạnh:

“Thế ai lại đi lấy quà đã tặng rồi đem ra nhận là ‘ba món cưới’? Phí Minh, da mặt anh dày thật đấy.”

2

Phí Minh bị tôi nói cho mất hết mặt mũi, lập tức nổi đóa.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi:

“Văn Văn, em có thái độ gì đấy?

Được rồi, em không coi mấy món đó là ba món cưới đúng không? Vậy có phải em cũng không muốn lấy anh đúng không? Nếu không định cưới, thì trả lại hết mấy món vàng anh tặng đi! Anh còn phải để dành cho vợ tương lai của anh!”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn thất vọng với Phí Minh.

Ban đầu tôi nghĩ anh ta chỉ muốn tiết kiệm, cố gắng cưới vợ mà tốn ít tiền nhất.

Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi.

Anh ta không chỉ muốn cưới rẻ, mà còn tính kỹ đến mức:

Nếu chia tay, vàng phải lấy lại!

Trong mắt anh ta, vàng còn quý hơn tôi.

Tôi nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, cố gắng bình tĩnh phản bác:

“Dựa vào đâu? Tôi cũng tặng anh quà mà, hơn nữa giá trị còn chẳng thua mấy món vàng anh tặng tôi. Dựa vào đâu mà tôi phải trả lại?”

Phí Minh lại cười khẩy như thể đoán trước được câu này:

“Thì tôi cũng trả quà cho em. Em trả lại vàng, tôi trả lại đồ, sòng phẳng thôi mà.”

Tôi tức đến cười luôn.

Sòng phẳng?

Đây gọi là sòng phẳng à?

Vàng đeo rồi với đồ điện tử dùng rồi mà so được chắc?

Tôi tặng anh ta điện thoại, máy tính bảng, máy chơi game, lúc mua tổng cộng hơn hai mươi ngàn, giờ bán lại còn chưa được một nửa.

Còn vàng anh ta tặng tôi, mua lúc giá mới hơn bốn trăm, giờ lên hơn sáu trăm, tính ra anh ta còn lời hơn chục triệu.

Lỗ thì tôi chịu, lời thì anh ta hưởng, thế mà còn dám gọi là công bằng?

Tính toán giỏi quá ha!

Thấy tôi không nói gì, Phí Minh tưởng tôi đã bị thuyết phục, mặt mày hớn hở.

Anh ta liền… bắt đầu cởi giày!

Vừa cởi vừa nói:

“Vậy đổi luôn đi ha. Em đưa lại nhẫn vàng, tôi trả em đôi giày hôm trước.”

Ngay lập tức, một mùi hôi nồng nặc ập tới.

Trời đất…

Từ lúc tôi tặng anh ta đôi giày, ngày nào anh ta cũng mang đi đánh bóng rổ, mang riết sắp mòn đến nơi.

Tôi mua đôi đó giá hai triệu, bây giờ chắc phải trả tiền thêm mới có người chịu lấy.

Ấy vậy mà anh ta dám lấy đôi giày hôi rình, bẩn thỉu đó để đổi lại chiếc nhẫn vàng sáng loáng trên tay tôi?

Thật sự không biết xấu hổ là gì nữa!

Không rõ là vì bị choáng hay bị tức, tôi cảm thấy nghẹt thở.

Phí Minh thì không nhận ra gì, còn đưa thẳng đôi giày tới trước mặt tôi:

“Nè, giày đây. Trả tôi nhẫn vàng đi.

Sao còn ngây ra vậy?

Nhanh lên, đưa nhẫn đây.”

Tôi không chịu nổi nữa, giáng một cái tát đập đôi giày rơi xuống đất.

Rồi hét thẳng vào mặt anh ta:

“Tôi trả lại cái đập cho anh đấy! Giày hôi anh đi rồi còn ai mà cần? Đồ kinh tởm!

Phí Minh, chúng ta kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi!”

Sau đó, tôi quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Người bạn trai này, tôi không cần nữa.

3

Thế nhưng Phí Minh vẫn chưa chịu buông tha.

Từ lúc tôi rời khỏi đến khi về nhà, anh ta nhắn cho tôi mấy chục tin WeChat.

Chỉ với một mục đích duy nhất — đòi lại vàng.

【Văn Văn, mau trả lại ba món vàng cho anh. Đó là quà tặng với mục đích kết hôn.】

【Đã không muốn cưới anh thì sao còn nhận vàng của anh?】

【Quà em tặng anh, anh đã gói lại sẵn sàng để trả rồi. Em cũng nên hoàn lại vàng cho anh đi.】

【Tính cả nhẫn hôm nay, anh đã tặng em tổng cộng 50 gram vàng. Theo giá vàng hôm nay, em nợ anh 32.000 tệ. Trả vàng hay trả tiền, em chọn đi.】

【Anh còn giữ đầy đủ hóa đơn vàng, em không chối được đâu.】

【Không trả là vi phạm pháp luật đấy, anh kiện em, em tin không?】

Từng chữ từng dòng, sắc như dao cứa.

Thật sự quá mỉa mai.

Hơn ba trăm ngày bên nhau, giờ nhìn lại chỉ thấy nực cười.

Từ lúc yêu nhau, tôi luôn hết lòng vun đắp tình cảm.

Chỉ cần anh ta nói muốn gì, tôi đều cố gắng đáp ứng.

Anh nói chưa từng dùng iPhone — tôi tặng anh chiếc đời mới nhất, bản cao cấp nhất.

Anh nói đồng nghiệp dùng iPad để xem phim — tôi mua cho anh cái tốt nhất.

Anh bảo ghen tị với người ta có máy chơi game, có giày thể thao — tôi cũng mua cho anh.

Ngoài những món quà đắt tiền, tôi còn thường tự làm đồ handmade tặng anh, cố gắng tạo ra bất ngờ nho nhỏ trong đời sống hàng ngày.

Tất cả chỉ vì tôi mong muốn một mối quan hệ nghiêm túc và dài lâu.

Nào ngờ, trong khi tôi dốc lòng dốc sức, anh ta thì tính toán từng bước.

Phải rồi, tôi đã nhận ra.

Từ đầu đến cuối, anh ta đã có chủ đích.

Ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ, quà anh ta tặng đã chỉ là… vàng. Và luôn là vàng.

Không phải vì khô khan, mà là vì… dễ thu hồi.

Chẳng thế mà anh ta giữ kỹ từng hóa đơn vàng.

Một người từng làm rơi chứng minh thư bốn, năm lần suốt năm vừa rồi… lại cẩn thận giữ hóa đơn vàng?

Nếu không phải cố ý thì là gì?

Thậm chí khi tặng vàng cũng không đưa hóa đơn kèm theo, trong khi người bình thường vẫn gửi kèm để đổi hoặc bảo hành sau này.

Nhưng anh ta thì không.

Hóa đơn đều giữ riêng, chờ đến hôm nay — khi giá vàng tăng mạnh — mới nhảy ra đòi lại.

Thử hỏi không có âm mưu, có ai làm vậy không?

Giá vàng lên, tình cảm nhạt, đồ điện tử chơi chán, giày dép phô trương đủ…

Giờ là lúc đòi lại vàng.

Giỏi tính toán thật đấy.

Tiếc là…

Anh ta tính sai người rồi.

Tôi không phải dạng ngây ngô dễ bị dắt mũi.

Muốn chiếm lợi từ tôi?

Mơ đi!

Tôi chỉ trả lời một câu:

“Cứ kiện đi, anh kiện thắng thì tôi nhận thua!”

Rồi tôi block anh ta.

Tôi biết rõ, chỉ cần trả lời, anh ta sẽ tiếp tục lảm nhảm những lời khó nghe.

Cãi nhau chỉ khiến mình mệt mỏi hơn mà thôi.

Tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Chương tiếp
Loading...