Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ai là nữ chính
Chương 4
Dù vẫn còn một đống thắc mắc, tôi vẫn lập tức lôi điện thoại ra, gỡ chặn Lệ Thời Trú khỏi danh sách đen.
Chưa đầy vài giây, giao diện WeChat của tôi ngập tràn ảnh phong cảnh, lướt mãi không hết.
Trước khi hai đứa giận nhau, Lệ Thời Trú thật ra là một người rất lãng mạn.
Thích ngắm biển, thích nhìn bình minh.
Mỗi lần đi chơi là điện thoại tôi lại đầy hình hắn gửi.
Trong phần mô tả tài khoản WeChat của hắn còn ghi: “Muốn ngắm biển cùng người mình yêu.”
Chỉ tiếc A thị không có biển.
Cùng lắm là dắt nhau đi vòng vòng hồ Thập Sát.
14
Tôi còn chưa lướt hết mớ ảnh thì cuộc gọi thoại đã tới.
Tôi ngập ngừng vài giây mới chậm rãi bắt máy.
“Lâm Dạng? Cậu gỡ chặn tôi rồi.”
Không hiểu sao, tôi và Trì Ngữ bỗng cùng mắc một căn bệnh — chăm chú chọc vào hạt cơm duy nhất trong chén.
“Cái đó… tuần qua cậu đi đâu vậy?”
Chuyện hiểu nhầm rùm beng đến thế, thật ra trong lòng tôi vẫn thấy khá ngại.
Đầu dây bên kia im bặt, giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau đó:
“Cậu nhớ tôi à?”
Tôi không trả lời thẳng, chỉ nói:
“Chờ cậu về, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Được, tôi sẽ về sớm.”
Vừa định cúp máy, Trì Ngữ kéo tay áo tôi.
Lúc này tôi mới nhớ lý do ban đầu mình gọi cho hắn.
“Lệ Thời Trú, cậu có thể cho tôi số điện thoại của anh cậu được không?”
Câu đó vừa dứt, bên kia im phăng phắc.
Im đến mức tôi còn tưởng cuộc gọi bị ngắt rồi.
Mãi đến khi hắn lên tiếng trở lại, giọng đã khàn đặc.
“Cậu gọi tôi, chỉ vì anh ấy?”
“Cậu thích anh ấy đến vậy sao?”
Tôi nói:
“Đừng nói linh tinh, tôi tìm anh ấy có việc thật.”
“Lâm Dạng, yên tâm, tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp cậu.”
Tôi còn chưa hiểu hắn có ý gì, cuộc gọi đã bị cúp ngang.
Tôi ngẩn tò te.
“Thế nào rồi, xin được số chưa?”
Tôi lắc đầu:
“Lệ Thời Trú hình như đầu óc hơi… trục trặc.”
【Người thầm yêu cô gái bao năm, sắp theo đuổi thành công thì bị anh ruột phá đám… đầu có trục trặc cũng bình thường.】
【Tôi thấy điềm chẳng lành nha, tên này vốn là chó điên, vì nghĩ nữ chính thích kiểu ngoan nên mới giả vờ nho nhã… giờ phong ấn giải rồi thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.】
【Sắp tới, xin mời thưởng thức màn đại chiến giữa hào quang nam chính và năng lực “chó điên” của nam phụ.】
15
Cả đêm đó tôi cứ hồi hộp lo lắng không yên.
Chiều hôm sau, vừa tan học buổi trưa thì nhận được điện thoại của Lệ Thời Trú, bảo tôi đến nhà anh ấy thuê gần trường tìm anh.
Giọng anh nghe không có gì khác thường, thậm chí còn hơi cười.
Tôi cứ nghĩ tối qua lại chỉ là một hiểu lầm nữa, ai ngờ đèn trong biệt thự tắt ngóm.
“Lệ Thời Trú?”
Biệt thự im như tờ, chỉ có vài tiếng mèo kêu đáp lại.
Căn nhà rộng tối om, bao cặp mắt xanh lá lấp ló nhìn mình — cảnh tượng không chỉ đáng sợ mà còn rùng rợn.
Tôi quay người chạy thục mạng ra ngoài.
Vừa chạy đến cửa phòng làm việc thì cánh cửa bật mở, một bàn tay từ trong bóng tối thò ra kéo tôi vào.
Vừa vào, cả căn phòng nhuộm một màu đỏ.
Tôi cảm nhận có người đứng sau lưng, hơi thở đều đặn phả lên tai.
Nhưng ánh mắt tôi vẫn bị cảnh tượng trước mặt níu chặt.
Trên ghế trước mặt, có một người đàn ông bị trói.
Một người mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng.
Và người đó chính là Lệ Thời Minh.
Hai tay bị trói ra sau, cài áo mở tới nút thứ tư, phần lớn cơ ngực phơi ra.
Mặt bịt một miếng vải đen có vẻ là cà vạt.
Miệng hơi mở, thở gấp.
Nốt ruồi nhỏ ở vùng yết hầu cùng nhịp thở nhấp nhô.
Người ướt sũng, không rõ là mồ hôi hay nước.
Tôi không kìm được, nuốt khô nước bọt.
“Thế nào? Cậu có thích không?”
Một giọng cười vang nhẹ ở bên tai tôi, như quỷ đang thì thầm.
Tôi muốn quay đầu lại, nhưng Lệ Thời Trú tỏ ra cứng rắn, đè đầu tôi xuống.
“Đừng quay lại, đừng nhìn anh.”
“Nếu nhìn thấy mắt em, anh sẽ không buông nổi nữa.”
“Nếu em thích anh ấy, anh sẽ đem anh ấy tặng cho em.”
“Lâm Dạng…” anh run run vuốt má tôi bằng ngón tay lạnh ngắt.
Cảm giác đáng sợ hơn người là như gặp quỷ.
“Được em yêu là may mắn lớn thế nào, nhưng anh ấy không biết trân trọng, lòng vẫn nhớ tới người khác.”
“Không sao, chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em giành được.”
Anh lại lặp: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em.”
16
Một tiếng tát vang giòn.
Cái tát đánh thẳng vào má Lệ Thời Trú.
Tôi cũng run bắn lên.
Tức đến run.
Tay bật công tắc bật đèn phòng.
Ánh đèn soi rõ lên bốn bức tường trong phòng đọc được dán kín ảnh.
Toàn bộ là ảnh của tôi.
Mới nhất là bức ảnh “gợi cảm” anh post mừng sinh nhật trước đó hai ngày, xa nhất còn có từ thời cấp một.
Tôi lườm anh một cái.
“Biến thái.”
Anh đứng đó khoanh tay, vẻ mặt vô tội.
Giữa phòng, Lệ Thời Minh rên rỉ: “Trời ơi… tao còn thở đây mà.”
Hắn như bị ai đó cho uống thứ gì, đỏ bừng như con tôm luộc.
Chân đạp loạn trên nền, không đứng dậy được.
Đôi mắt mơ màng nhìn về phía chúng tôi.
Đôi mắt đầy dục vọng không né tránh, như lửa thiêu đốt cho tới tận xương.
Tôi lắc đầu chắc chắn một lần nữa: nhà họ Lệ không có ai là người bình thường.
“Trì Ngữ bảo tôi nói với cậu, áo khoác của cậu vẫn ở nhà nó.”
Nói xong, tôi kéo tay Lệ Thời Trú bước ra khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài vẫn tối om như trước.
Tôi đá mạnh vào bắp chân anh một cú: “Bật đèn đi.”
Anh còn lâng lâng vì cái tát trước đó, vẫn chưa tỉnh, ngoan ngoãn như cái máy.
17
Tôi ngồi phịch xuống sofa, bắt chéo chân.
“Nói đi.”
Anh cúi đầu làm lễ: “Xin lỗi.”
“Dùng rất nhiều công sức để trói anh trai lại như vậy, chỉ để cho anh ta đi ngủ với tôi à?”
Anh lại cúi gập: “Xin lỗi.”
“Cậu bị làm sao vậy? Chiều nay tôi còn có lớp, cả bữa trưa chưa ăn đã phải đến đây, cậu lại chơi trò này với tôi?”
Anh cúi ba lần: “Xin lỗi.”
Bộ dạng như heo S không biết sợ nước sôi khiến tôi điên lên, đá anh một cái cho hả giận.
Vẫn chưa thấy thoả, tôi vớ gối ném thẳng vào đầu anh.
“Còn gì muốn nói không, không thì tôi đi đây.”
Đôi mắt anh long lanh, ánh nước lấp lánh như sắp khóc, nhìn tôi tội nghiệp lắm.
Tôi định bước đi.
Vừa đi được hai bước, cổ tay tôi bị nắm lại.
Tưởng anh sẽ nói điều gì có tính xây dựng, ai ngờ anh nói: “Anh thích em.”
Tôi: “Nói điều gì tôi chưa biết đi.”
“Thực ra thuở nhỏ chúng ta đã gặp nhau.”
“Lúc đó anh bị bọn buôn người bắt, nhiều lần tìm cách chạy trốn đều bị bắt lại, cho đến lần cuối thì gặp được em.”
“Em cùng gia đình đang dã ngoại ở bãi biển, thấy anh thì hoảng hốt.”
“Rồi gia đình em đã cho anh nương náu, còn báo cảnh sát giúp.”
“Có thể em không nhớ, hôm đó em cho anh một cây kẹo mút vị cam.”
“Lâm Dạng, anh nhớ em suốt nhiều năm, cho đến khi em bước lại vào đời anh.”
“Nếu không phải Lệ Thời Minh khuyên anh rằng đến với nhau quá nhanh sẽ không biết trân trọng, thì chúng ta đã sớm bên nhau rồi.”
“Vậy đừng thương hại anh ấy, anh ấy hoàn toàn không vô tội.”
Đúng vậy, anh ấy không vô tội; hai anh em nhà họ Lệ chẳng ai vô tội cả.
Thật khó tưởng tượng nếu Trì Ngữ, một cô gái hiền lành như vậy, mà thật sự ở bên Lệ Thời Minh thì sẽ bị đối xử như thế nào.
Đây gọi là chuyện cứu rỗi à?
Sao tôi thấy giống như là đang thêm đau thương vào cuộc đời vốn đã không dễ dàng của Trì Ngữ hơn.
18
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, tôi lại ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Vậy ra, cái vẻ ngoài nho nhã, dịu dàng trước giờ của anh đều là giả?”
Lệ Thời Trú: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, em nói người em thích nhất là Hoa Mãn Lâu.”
“Về nhà, anh đã xem đi xem lại bộ phim đó rất nhiều lần. Học theo không dễ đâu, anh còn ghi chú cẩn thận nữa mà.”
Tôi tối sầm mặt.
Thời nhỏ ai mà chẳng từng mê vài nhân vật phim ảnh.
Nếu chúng tôi gặp nhau muộn hai năm, có khi anh ta còn biết tôi từng thích Nhị Lang Thần, thích Sở Lưu Hương, thích cả Iron Man...
Iron Man thì khó đóng thật đấy.
Nhưng nếu anh đã đóng được vai người mù dịu dàng, thì một bộ giáp sắt chắc cũng không làm khó nổi.
Tới đây thì cơn giận trong lòng tôi cũng tan gần hết.
“Vậy tuần vừa rồi anh đi đâu?”
“Anh đi cùng Lệ Thời Minh về quê Trì Ngữ.
Anh ấy bảo, chỉ cần anh giúp giải quyết chuyện ở đó, thì sẽ giúp anh theo đuổi em.”
Tôi gật đầu, xem như đã hiểu.
Từ hướng phòng làm việc bỗng vang lên một tiếng rầm.
Lệ Thời Minh đã đạp tung cửa bước ra, phía sau vẫn còn dính cái ghế.
“Mẹ nó chứ, hết giờ để mấy người tình chàng ý thiếp rồi, ông đây sắp chết rồi nè!”
Lệ Thời Trú lập tức kéo anh ta vào phòng tắm, còn tiện tay gom luôn hết đá trong tủ lạnh.
Tôi thì gọi xe cấp cứu, tiện báo cho Trì Ngữ một tiếng.
19
Lệ Thời Minh nằm trên giường bệnh, truyền nước, hưởng thụ trọn vẹn lời cảm ơn của Trì Ngữ.
Tôi và Lệ Thời Trú liếc nhau, cùng rời khỏi bệnh viện.
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả thành phố trong sắc vàng ấm áp.
Ánh nắng phản chiếu trên cửa kính bệnh viện, như trải một con đường rực rỡ hoa về phía trước.
Đi bên nhau trên đường về trường, tôi bỗng nói:
“Anh có tin thế giới này thật ra là một cuốn tiểu thuyết ‘cứu rỗi’, và Trì Ngữ với anh anh là nhân vật chính không?”
“Anh tin.”
Anh đột ngột dừng bước, nhìn tôi:
“Nhưng anh còn tin rằng, truyện là do người viết, và anh là nam chính duy nhất trong câu chuyện của đời mình.”
Giờ thì mặt nạ đã rơi, anh chẳng thèm giấu diếm bản tính chiếm hữu nữa.
Tôi không đáp, chỉ rảo bước đi tiếp, anh lập tức đuổi theo.
“Sao em không hỏi ai là nữ chính?”
Khóe môi tôi khẽ cong lên:
“Ngoài em ra, còn ai vào đây nữa?”
Câu trả lời này rõ ràng đã bắn trúng tim anh.
Anh phấn khích nhảy lò cò tại chỗ hai cái, rồi đuổi kịp tôi, nắm lấy tay.
“Em đồng ý ở bên anh chứ?”
Tôi dừng chân, siết tay anh lại:
“Cuối tuần này, cùng đi ngắm biển nhé!”
(Toàn văn hoàn)