Ác bà bà tự có ác nàng dâu mài giũa

Chương 1



Chồng tôi từng ly hôn ba lần, lần nào cũng là vì bà mẹ chồng này – đúng kiểu lắm trò âm hiểm.

Bà ta nấu canh bồi bổ cho người vợ cả, nhưng trong đó lại là con chó cưng mà chị ấy nuôi tám năm trời.

Tổ chức tiệc chúc mừng cho vợ hai, lại chọn đúng ngày giỗ cha cô ấy.

Ngồi “tâm sự” với vợ ba, sau lưng thì rêu rao hết bí mật cho mọi người biết.

Bạn bè biết chuyện đều khuyên tôi đừng dại dột nhảy vào hố lửa này.

Nhưng tôi từng ly hôn năm lần, khiến năm bà mẹ chồng độc ác đều tức đến mức… đi lấy chồng khác.

Thế nên, mẹ chồng yêu quý à, bà sẽ là “người thứ sáu” chăng?

……

1

Ngày đầu tiên sau khi cưới, sáng sớm mẹ chồng đã gói sẵn bánh sủi cảo.

Đây vốn là “đãi ngộ cao nhất” của người miền Bắc, nhưng tôi chẳng thấy vui nổi.

Trên bàn có bốn đĩa bánh, ba đĩa méo mó xấu xí, chỉ riêng trước mặt tôi là một đĩa màu hồng, bánh sủi cảo gói đẹp như tranh.

Nói trắng ra, chính là có vấn đề.

Tôi cũng chẳng oan uổng mẹ chồng.

Chồng tôi từng ly hôn ba lần, ba người vợ trước cuối cùng đều mang danh “con dâu bất hiếu”, đến giờ vẫn chưa tái giá.

Ngược lại, mẹ chồng biến thành “người tốt vô tội”, còn được họ hàng thương xót.

Tin bà ta? Thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn hơn.

Người tốt nào mà có thể ép chạy mất ba nàng dâu chứ?

Có lẽ thấy tôi chưa động đũa, mẹ chồng liền mở video call nhóm.

Trong nháy mắt, năm bà dì cộng thêm một bà thím, bảy cái mặt già đồng loạt chĩa vào tôi.

Dì cả sáng mắt lên:

“Quế Phương, em đối xử với con dâu tốt thật đấy! Nửa đêm ba giờ còn nhắn tin cho chị, hóa ra dậy sớm gói bánh.

Tsk tsk, nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Nhiên Nhiên, ăn mau đi, nguội sẽ không ngon nữa, đừng phụ lòng mẹ chồng.”

Tôi cúi đầu, đang tính làm sao đẩy đĩa này đi.

Đúng lúc đó, mẹ chồng chìa tay ra, trên ngón tay còn có ba vết thương đang rỉ máu.

Khéo đến mức tất cả trong video đều nhìn thấy.

“Mà Nhiên Nhiên không thích thì để mẹ làm lại cho con.”

Câu nói rơi xuống, ngay cả bố chồng và chồng cũng quay sang nhìn tôi.

Ánh mắt của họ hàng trong video, toàn là khinh bỉ và ghét bỏ.

Xem ra hôm nay, đĩa bánh này tôi phải ăn rồi.

Tôi gắp một miếng, mở ra xem nhân bên trong.

Trông giống nhân bí đỏ trộn thịt, ngửi cũng bình thường.

Có lẽ tôi nghĩ quá nhiều?

Trong lòng vừa dấy lên chút áy náy, vừa bỏ vào miệng cắn một cái, cảm giác ấy lập tức tan biến.

Một mùi vị còn kinh khủng hơn cả phân, đánh thẳng lên óc.

Trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ:

“Đồ ngu.”

Vừa mắng mình ngu vì tin mẹ chồng, vừa mắng bà ta độc địa.

Nhân bên trong là mướp đắng trộn gừng sống, lại còn thêm một đống muối.

Đắng, cay, mặn – đủ cả.

Cắn chưa được mấy cái mà nước mắt tôi đã ứa ra.

Năm lần kết hôn, năm lần gặp mẹ chồng ác độc, tôi chưa từng khóc.

Bị hại, tôi phản đòn lại, khiến họ tức đến mức đi lấy chồng khác, tôi vẫn chẳng rơi lệ.

Nhưng hôm nay… thật sự chịu không nổi rồi.

Tức thì tức, nhưng mặt tôi vẫn cười tươi, không lộ chút cảm xúc.

Nhân lúc lau miệng, tôi nhổ bánh ra.

Ngẩng đầu lên, mắt long lanh ngấn lệ nhìn mẹ chồng:

“Mẹ, bánh mẹ làm ngon quá!”

Một câu nói khiến bà ta chết lặng.

2

Tôi có một tật xấu:

Có phúc thì tự hưởng trước, có họa thì… cùng nhau chịu.

Tôi tươi cười gọi bố chồng, ra hiệu há miệng.

Ông ta theo bản năng làm theo.

Tôi lập tức giật đũa của chồng – Chu Phàm, gắp ngay một cái sủi cảo mướp đắng gừng, nhét vào miệng bố chồng.

Ông vừa nhai được hai cái đã trợn mắt, cổ họng nghẹn cứng, sắp nôn ra.

Tôi dịu dàng hỏi:

“Bố muốn nhổ ra ạ? Chẳng lẽ bố thấy bánh mẹ làm khó ăn?”

Bố chồng run run lắc đầu, cố nuốt xuống, mặt mày tím tái.

Tôi nhanh tay nhét nửa cái còn lại vào miệng Chu Phàm.

Còn ân cần đỡ cằm anh ta khép lại.

Chu Phàm cau chặt mặt, nhai một cái là mặt nhăn thêm một nếp.

Nhưng vì tôi nhìn, nên không dám nhổ ra.

Nuốt xuống xong, uống liền ba cốc nước, vẫn còn nôn khan.

Cuối cùng lí nhí:

“Vợ ơi, anh… anh no rồi.”

No thì tốt.

Kế tiếp, đến lượt mẹ chồng thân yêu.

Tôi bưng đĩa bánh còn lại, ngồi xổm bên cạnh bà ta.

Giành lấy đũa, trịnh trọng gắp một cái đưa sát miệng:

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”

Mẹ chồng lùi lại, định tránh.

Tôi dí mặt sát màn hình điện thoại:

“Các dì, các thím, mẹ con dậy từ sớm gói bánh riêng cho con.

Mẹ thương con như thế, con sao dám vô lễ? Trong nhà này, mẹ là lớn nhất, nên phải ăn cái ngon nhất.”

Nghe xong, họ hàng bên kia video nhao nhao gật đầu:

“Quế Phương, chị có phúc quá, con dâu ngoan thế này hiếm lắm, mau ăn đi.”

Đúng rồi, tôi sẽ “hiếu kính” mẹ chồng.

Hiếu kính đến chết luôn.

Trong khi cả nhóm đang khen tôi hết lời, sắc mặt mẹ chồng ngày càng khó coi.

Cuối cùng bà ta không nhịn nổi định mở miệng, tôi lập tức chớp lấy cơ hội –

Gắp cái sủi cảo to nhất, thẳng tay nhét vào miệng bà ta:

“Mẹ ăn ngon chưa? Mẹ đã thích nhân này rồi, sau này ngày nào con cũng làm cho mẹ.”

“Ngày nào con cũng sẽ đút cho mẹ ăn, hoan nghênh các dì các thím giám sát giúp ạ.”

Câu nói vừa dứt, trong nhóm lại rộ lên một trận khen ngợi.

Sáu bà già trong màn hình suýt nữa thì thổi tôi lên tận trời.

Chỉ có ba người trên bàn cơm, đồng loạt rùng mình, mặt mũi y như vừa nuốt phải phân.

Mẹ chồng lấy cớ uống nước, muốn chuồn.

Tôi liền đưa tay cầm cốc, tận tình “hầu” bà uống.

Bà ta biết rõ nhân bánh không phải thứ cho người ăn, đành phải vừa uống nước vừa nuốt chửng cả bánh.

Tốt lắm. Vừa mới nuốt xong, tôi lại tiện tay nhét ngay cái thứ hai.

Một tay tôi cầm bát, một tay giữ chặt đầu gối bà ta, nhất quyết không để đứng lên.

Bị ép ăn liền hai cái, mặt mẹ chồng đỏ bừng, ánh mắt dần dần lộ ra chút… muốn chết.

Đáng đời!

Tôi vẫn nở nụ cười hiền lành:

“Các dì thấy không, ăn xong bánh là mẹ con hồng hào hẳn.

Mẹ ơi, há miệng ra, hôm nay con sẽ đút hết cho mẹ nhé.”

Mẹ chồng còn định nói gì đó, ai ngờ mới mở miệng đã khụ khụ muốn nôn.

Tôi chắn ngay trước mặt, quay sang màn hình:

“Mẹ con gần đây bận lo cưới hỏi cho tụi con, gầy cả đi.

Nếu không ăn tử tế, con thật sự lo cho sức khỏe của mẹ. Các dì cũng giúp con khuyên đi.”

Nghe thế, họ hàng ào ào phụ họa:

“Đúng đấy, Quế Phương, phải ăn hết. Ăn xong rồi hẵng ngắt video.”

Thế là, hơn chục cái sủi cảo nhân mướp đắng gừng, toàn bộ vào bụng mẹ chồng.

Video vừa tắt, bà ta chẳng buồn giả vờ nữa.

Hất mạnh tôi ra, cắm đầu chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo.

Đến lúc kiệt sức, cả người gần như úp mặt vào bồn cầu.

Ấy thế mà vẫn không quên ngoái đầu lại, trừng tôi tóe lửa.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ:

“Chiến tích rõ ràng, muốn đấu thì mời ra sân.”

Tôi cố ý viện cớ ra ngoài.

Dù gì sau màn kịch buổi sáng, ba người nhà họ Chu chắc chắn cần họp kín.

Ngồi trong quán cà phê, tôi mở điện thoại, bật camera giấu trong phòng khách lên.

Quả nhiên cả ba đang mặt nặng như chì, ngồi trên sofa.

Bố chồng gằn giọng chất vấn:

“Tiểu Phàm cưới bốn lần rồi, bà còn muốn nó cưới bao nhiêu lần nữa? Mặt mũi tôi sắp mất sạch rồi!

Chuyện bánh sủi cảo này, tôi cảnh cáo, đây phải là lần cuối! Có yên ổn mà sống không?”

Chu Phàm cũng nói theo:

“Mẹ, con thật sự thích Từ Nhiên. Nếu cô ấy bị ức hiếp mà bỏ con, con thề không lấy ai nữa, lập tức xuống tóc đi tu!”

Mặt mẹ chồng xanh mét, méo mó đến biến dạng.

Mấy lần định cãi, rồi lại nuốt xuống.

Mấy phút sau mới nghẹn ra được lý do:

“Con nói thấy Nhiên Nhiên gần đây nóng trong người, nên mẹ mới thêm mướp đắng.

Con lại nói nó tay chân lạnh, mẹ thêm gừng cho ấm.

Mẹ đều vì nó thôi. Ba cô con dâu trước, mẹ đối xử tệ với ai chứ?”

Hừ, nghe còn tưởng bà ta là mẹ hiền dâu thảo.

Một chiêu này, tôi đã nắm rõ: loại đàn bà trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

Mà vừa hay, tôi sinh ra chính để trị loại này.

Từ hôm đó, cả ba người nhà họ Chu ăn cơm chẳng còn mùi vị.

Chỉ riêng tôi, ăn đến là ngon.

Nhìn mẹ chồng ngồi đối diện gượng gạo bới cơm, tôi càng thấy ngon miệng, có thể làm liền hai bát.

Không ăn no, lấy đâu ra sức đấu với bà ta?

Tôi biết chắc, chuyện này chưa xong.

Quả nhiên, hai ngày sau, điện thoại tôi hiện thông báo từ camera giấu trong phòng.

Mẹ chồng, nhân lúc nhà không có ai… lén lút gắn camera trong phòng ngủ chính của tôi với chồng.

Chương tiếp
Loading...