Yêu Đương Với Thầy Tống Rồi

Chương 1



Tết Nguyên Đán nghỉ lễ

Tôi giả làm chị họ, cố tình phá hỏng buổi xem mắt.

“Anh Tống, để tôi tự giới thiệu nhé. Tôi là một tiểu tam có tiếng ở đây, sở trường của tôi là ‘play’ ở quán bar, trong phòng tắm hoặc thậm chí tại văn phòng luôn cũng được…”

Người đàn ông nhướng mày: “‘Play’ tại văn phòng?”

Sau khi nhập học

Vị giáo sư mới chặn tôi ở cửa: “Bạn Giang, thích ‘play’ tại văn phòng đến vậy sao?”

“Vậy thì tôi sẽ để em chơi cho đã.”

1

Tại quán cà phê.

Nhạc nhẹ nhàng êm dịu, không khí yên bình thoải mái.

Để phá hỏng buổi xem mắt này, tôi cố tình mặc chiếc váy ren ngắn màu đen chuyên để đi bar cùng bạn cùng phòng.

Dù sao thì chẳng người đàn ông nào lại thích lấy một cô gái ăn mặc hở hang quá mức làm vợ.

Tôi vốn nghĩ đối phương sẽ là một ông giáo hói đầu trung niên, ai ngờ lại là một người đàn ông tuấn tú.

Tôi cẩn thận quan sát người ngồi đối diện.

Không thể phủ định, Tống Văn Cảnh có khuôn mặt vừa nghiêm chỉnh vừa mang chút phong lưu, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, tay áo xắn đến bắp tay, để lộ làn da màu lúa mạch.

Toát lên khí chất kiểu “thư sinh hư hỏng”.

Đối phương cũng hứng thú nhìn tôi: “Cô là Giang Nhiễm?”

Giang Nhiễm là tên chị họ tôi.

Hôm qua chị ấy quậy ở quán bar suốt một đêm, còn chưa hết say, nên nhờ tôi đến phá hỏng buổi xem mắt này.

Tôi thu ánh mắt, hơi chột dạ gật đầu.

Anh ta liếc qua ảnh trong điện thoại, khóe môi khẽ nhếch: “Ảnh và người thật khác nhau nhiều đấy.”

Tôi cười gượng hai tiếng.

Khác tất nhiên là nhiều rồi.

Tôi và chị họ chỉ hơi giống nhau, để tránh bị phát hiện, tôi còn cố tình trang điểm kiểu khói mắt đậm.

“Khác nhiều lắm sao? Dù gì cũng là hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng mà?”

Tôi nhấp ngụm cà phê, che đi sự căng thẳng trong lòng.

Tống Văn Cảnh dường như khá tin, trong mắt lộ ra ba phần ý cười: “Cô Giang quả nhiên thông minh, giải thích hợp lý lắm.”

Sợ anh ta hỏi tiếp, tôi chủ động tấn công: “Nghe nói anh Tống làm nghề giáo đúng không?”

Tôi khẽ vén tóc, cố tình ném cho anh ta một cái liếc mê hoặc: “Để tôi tự giới thiệu nhé, tôi là một tiểu tam chính hiệu.”

“Công việc của tôi là mặc đẹp, trang điểm tinh xảo, thời gian tự do, nội dung đơn giản, lương cao, địa điểm làm việc cũng thoải mái.”

“Sở trường của tôi là ‘play’ ở quán bar, play trong phòng tắm hoặc là tại văn phòng…”

“Anh không để ý chứ?”

Sao nào? Sợ chưa? Gặp phải tôi đúng là xui tận mạng.

Tôi hí hửng tự đắc trong lòng.

Người đàn ông im lặng một lúc, nhướng mày nhìn tôi: “‘Play’ tại văn phòng?”

Tôi chớp mắt, giọng mập mờ: “Dù gì thì mỗi khách hàng lại có yêu cầu khác nhau mà~”

Dường như trong mắt anh ta thoáng lóe lên tia hứng thú, nhưng rồi lại biến mất.

Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn vang bên tai: “Không để ý.”

Tôi buột miệng: “Tôi biết ngay là anh để… hả? Không để ý?”

“Tôi không để ý, rất tốt mà.” Anh lại nhắc lại: “Mấy người đó nuôi cô, cô nuôi tôi.”

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ: “Anh không thấy như thế là thiệt thòi cho anh sao?”

“Không thiệt.”

Anh ta tựa vào sofa, giọng lười nhác: “Một người kiếm tiền, cả nhà cùng tiêu.”

Đến lượt tôi im lặng.

Rõ ràng người này không phải hạng dễ đối phó, phải nhanh chóng kết thúc.

Phương án A không ổn, chỉ còn cách dùng phương án B.

“Anh Tống, nhà tôi có ba đứa em trai đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi còn nợ năm trăm nghìn.”

Thấy anh ta không nói gì, tôi nhấn mạnh hơn: “Hơn nữa chân tôi không tốt, lưng cũng không tốt, cổ hay đau, đầu óc thì chậm chạp.”

Anh ta khẽ liếc tôi: “Nhìn ra rồi.”

Tôi…

“Nói đùa thôi, cô cũng không để ý chứ?” Anh ta mỉm cười.

Khóe miệng tôi giật giật.

Để ý, tất nhiên là để ý.

Nhưng tôi vẫn nói: “Ha ha ha, trò đùa này hài thật.”

Rồi tôi nghiêm túc, giọng trầm xuống: “Quan trọng nhất là, tôi bị hôi chân, hơi thở có mùi, mông thì bị trĩ.”

“Hẳn tám búi trĩ.”

Anh ta khựng lại một chút rồi đáp ngay: “Chỉ tám thôi mà.”

Chỉ tám thôi??? Thế giới này đúng là loạn hết rồi.

“Nhưng đó là tám búi trĩ đấy.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, mong tìm thấy chút hoang mang trên mặt anh.

“Con người ăn ngũ cốc, ai mà chẳng bệnh.”

Tôi suýt trượt khỏi sofa.

Yếu ớt chống tay lên bàn, tôi cười gượng: “Anh đúng là đói đến mức cái gì cũng ăn được.”

Tôi trấn tĩnh lại, tung đòn cuối: “Anh Tống, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“26.”

Tôi tiếc nuối thở dài.

Anh ta hỏi: “Sao vậy?”

“Anh hơi già rồi. Tôi chưa bao giờ yêu đàn ông ngoài hai mươi. Tôi cố gắng kiếm tiền chỉ để nghe mấy em trai gọi mình là chị.”

“Vậy nên, anh Tống, chúng ta không hợp.”

Không để anh ta kịp phản ứng, tôi vội vàng chạy khỏi quán cà phê.

2

Sau Tết, quay lại trường.

Bình thường lớp chỉ lác đác vài người, hôm nay lại đông nghịt.

Có cả sinh viên khoa khác đến học ké.

Tôi và bạn là Triệu Nhược Hy khó khăn lắm mới tìm được chỗ.

Vừa ngồi xuống, Nhược Hy đã không giấu nổi vẻ phấn khích: “Quả nhiên chỉ lớp của Giáo sư Tống mới đông như thế này.”

“Giáo sư Tống?”

“Giáo sư Tống trẻ tuổi tài giỏi, nổi tiếng trong giới kinh doanh, về trường mình dạy bán thời gian, mỗi kỳ chỉ dạy 10 tiết thôi.”

Nhược Hy liến thoắng: “Học kỳ trước tớ còn tranh được cho cậu học lớp của Giáo sư Tống, ai ngờ cậu vì tên tra nam Trình Tu Viễn mà chẳng đến buổi nào.”

Nhắc đến Trình Tu Viễn, ánh mắt tôi tối lại.

“Học kỳ này Giáo sư Tống không chỉ tăng giờ dạy, mà còn chỉ định đến khoa mình dạy thay.”

Mấy nữ sinh khác cũng đến ngồi gần, tôi phải nhích lại phía Nhược Hy.

Bỗng lớp học xôn xao.

“Á á á, Giáo sư Tống tới rồi!”

“Dáng đi đẹp trai quá.”

“Hình như thầy vừa nhìn về phía bọn mình.”

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt của người đàn ông trên bục giảng.

Tống Văn Cảnh? Chẳng phải là người mà tôi đã “phá” buổi xem mắt hôm nghỉ đông sao? Não tôi lập tức đơ ra.

Nhược Hy kích động bóp tay tôi: “Giang Niệm, hình như Giáo sư Tống nhìn về phía bọn mình đấy.”

Tim tôi đập dồn dập như trống trận, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập.

Tống Văn Cảnh chỉ nhìn một thoáng, rồi quay người cầm phấn viết lên bảng.

“Wow… Lâu lắm mới thấy thầy dùng phấn viết bảng.”

“Không chỉ đẹp trai phong độ, chữ của Giáo sư Tống cũng đẹp nữa.”

“Trời ơi, là một người mê bàn tay đẹp, tớ thực sự rất thích tay của thầy.”

Tôi chẳng còn nghe rõ xung quanh nói gì.

Tự nhủ anh ta chắc không nhận ra mình, vì hôm đó cách ăn mặc và hôm nay hoàn toàn khác.

Nhưng nghĩ đến những lời mình từng nói với anh ta, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Cả buổi học, đầu óc tôi cứ mơ màng.

Sắp hết giờ, Tống Văn Cảnh bảo sẽ chọn một sinh viên làm lớp trưởng.

Cả lớp lại náo loạn.

“Giáo sư Tống, chọn em!”

“Chọn em nè!”

Tôi cúi gằm mặt, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

“Cô nữ sinh ngồi cuối, co ro như chim cút kia, là em đấy.”

Giọng nam trầm ấm vang khắp lớp.

“Trời ơi, ngưỡng mộ quá.”

“Có cơ hội được ở riêng với Giáo sư Tống.”

“Hu hu hu, hỏi giúp tớ xin WeChat của thầy nhé?”

Nhược Hy thì thầm đầy ghen tị: “Giang Niệm, cậu may mắn quá, được Giáo sư Tống chọn làm lớp trưởng.”

Tôi chỉ vào mình: “Tớ á?”

“Tất cả ra ngoài, lớp trưởng ở lại.”

3

Mọi người trong lớp đều đã rời đi.

Tôi lề mề bước tới trước mặt Tống Văn Cảnh: “Chào thầy.”

Người đàn ông ngồi trên ghế, không ngẩng đầu: “Tên gì?”

Từ góc nhìn của tôi, vừa hay có thể thấy rõ xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo và gương mặt gần trong gang tấc của anh ta.

Tim tôi đập nhanh hơn: “Giang Niệm.”

Anh ta tháo kính gọng vàng, xoa ấn đường, thu lại đôi chân dài.

Rồi bắt đầu sắp xếp kế hoạch giảng dạy.

Tống Văn Cảnh khi im lặng mang theo cảm giác lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện lại cho người ta cảm giác ôn hòa và vững chãi.

Tinh thần căng thẳng của tôi dần thả lỏng.

Có lẽ anh ta không nhận ra tôi.

Nhưng một lúc sau, anh ta vẫn không có ý định để tôi đi.

Tôi liếm môi vì hơi khô, hỏi: “Thầy, nếu không có chuyện gì thì… em đi ăn cơm trước nhé.”

“Đói rồi?”

Câu nói của Tống Văn Cảnh lập tức kéo suy nghĩ tôi về hôm đó, khi tôi đập bàn, cười nửa miệng mà nói: “Anh đúng là đói, cái gì cũng ăn được.”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không đói, không đói.”

“Bạn Giang, sao tôi thấy em trông giống một người quen vậy? Em có biết Giang Nhiễm không?”

Chương tiếp
Loading...