Vỗ Nhẹ Là Quay Lại
Chương 1
Tăng ca đến mức đầu óc tê liệt luôn rồi.
Tôi tiện tay gửi một tin nhắn “nhây nhây” cho cô bạn thân:
【Trời đông lạnh ghê.】
【Tay lạnh lạnh~ tim đau đau~ muốn vén áo cậu lên, nhét tay vào bóp bóp thử nè...】
Gửi xong thì đặt điện thoại xuống, tiếp tục sửa bản kế hoạch.
Chỉ là... tôi không hề biết mình lỡ gửi nhầm cho bạn trai cũ - người giờ đang là "bên A" của dự án.
Tin nhắn được phản hồi tức thì:
【? Muốn quay lại à?】
【Tăng ca làm đông cứng não rồi hả? Công ty em không có máy sưởi chắc?】
【Khoan đã, sao lại muốn nhét tay vào áo tôi? Em định làm gì? (mặt đỏ.jpg)】
【Tôi nói cho em biết, chúng ta chia tay rồi! Làm nũng cũng vô ích!】
【...Tôi là người rất truyền thống, tuyệt đối không bao giờ bị dụ dỗ bằng mấy chiêu kiểu đó đâu.】
Hai mươi phút sau, khi tôi vẫn chưa trả lời...
【Tôi đi xối nước lạnh một cái, giờ vừa mềm vừa ấm, đại trượng phu co được thì duỗi được, em thật sự muốn bóp bóp thì... cũng không phải không được.】
【Người đâu? Sao không trả lời?】
【Ôn Nhuyễn Nhuyễn, tôi đang đến công ty em, em tốt nhất là đang lạnh gần chết thật đấy!】
1.
Khách hàng ngốc nghếch, nhiều chuyện, còn khó ở y như bà thím mãn kinh.
Đã vậy lại đúng là tên bạn trai cũ từng đá tôi năm đó, nhìn mặt thôi đã muốn đấm.
Tăng ca đến mức hộc máu, mỗi ngày phải sửa bản kế hoạch đến phát điên, tôi ôm đầy oán khí hơn cả ma nữ.
Nhân lúc trốn đi toilet để nghỉ xả hơi, tôi rút điện thoại ra, bắt đầu chuỗi “mặn mòi khùng khùng” gửi cho bạn thân:
【Trời đông lạnh thật, nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim em.】
【Tay em lạnh lạnh~ tim em đau đau~ em muốn vén áo anh lên một chút, nhét tay vào bóp bóp nè…】
【U hú~ trong đó ấm ghê á bé ơi~】
【(khóc ròng)(khóc ròng) bé thương thương em đi mà.】
Gửi xong, tôi chợt nhớ ra cái tính nóng như lửa của Mục Đường, chột dạ nhẹ một giây, lập tức tắt nguồn luôn.
Dù gì con bé cũng đang bận lòi họng ở chỗ làm, chắc không có hơi sức mà vác dao tới xử tôi đâu.
Nhưng lúc tôi quay về chỗ ngồi, vừa mới chỉnh xong một bản kế hoạch khác thì…. tôi lại sụp đổ tiếp tập hai.
Xin hỏi cái thứ mật mã quái đản này là ngôn ngữ của phe phản diện nào?
Tôi bây giờ thậm chí không đọc nổi tiếng Trung nữa rồi!
Khách hàng nhỏ khó chiều khiến tôi tức đến phát đau tim.
Dưới ánh nhìn đầy ẩn ý của đồng nghiệp ở bàn bên, bụng tôi co rút, tôi ôm điện thoại lại chạy trối chết vào toilet.
Vừa chửi thề vừa hồi hộp mở điện thoại.
Định bụng chuẩn bị tinh thần đọc tin nhắn chửi bới của bạn thân, ai ngờ mở ra đập vào mắt lại là - chuỗi icon 99+ từ bạn trai cũ.
Tim tôi lỡ mất một nhịp.
Thôi xong. Gửi nhầm người rồi.
2.
Tôi lướt tay cực nhanh kéo lên xem tin nhắn.
Nửa tiếng trước, sau khi tôi gửi cái tin nhắn cuối cùng đầy nhiệt khí kia, hắn lập tức rep:
【? Cuối cùng cũng muốn quay lại rồi à?】
【Tăng ca đến lú đầu luôn rồi hả? Bên em không có máy sưởi chắc?】
【Khoan, tại sao lại nhét tay vào áo tôi? Em định làm gì thế? (mặt đỏ.jpg)】
【Tôi nói cho em biết, chia tay là chia tay! Em có làm nũng cũng vô dụng!】
【...Tôi là người cực kỳ truyền thống, tuyệt đối sẽ không để em dụ dỗ đâu.】
Mười phút sau...
【Ôn Nhuyễn Nhuyễn, mấy năm không gặp mà giờ em lại trơ trẽn vậy đó hả? Gan to bằng trời! (gửi kèm ảnh khoe thắt lưng sexy đầy nguy hiểm)】
【Tôi nói cho em biết, giờ tôi là người lạnh lùng vô cảm, từ trong ra ngoài đều cứng như băng, đụng vào là đóng băng chết em đấy! (gửi kèm hai tấm ảnh “màu hường” mờ mờ ảo ảo)】
【…Em đâu rồi? Ôn Nhuyễn Nhuyễn! Dám gọi tôi là "bé cưng" thì có gan đứng lại đối diện đi! (gửi kèm ảnh cơ bụng 8 múi lấp ló)】
Lại thêm hai mươi phút trôi qua…
【Thật ra tôi cũng không lạnh lắm đâu.】
【Tôi vừa đi tắm nước lạnh, giờ người mềm nhũn, ấm ơi là ấm. Đàn ông tốt thì biết mềm biết cứng đúng lúc, em thật sự muốn bóp bóp cũng không sao đâu.】
【Người đâu rồi? Sao không trả lời nữa?】
【…Công ty nhỏ đúng là lạnh thật. Không lẽ em bị đông đá thiệt rồi?】
【Tôi đang đến công ty em đây, em tốt nhất là phải lạnh đến mức gần chết thật đấy!!!】
Tôi kéo lên kéo xuống xem đi xem lại đống ảnh kia, mặt nóng như bốc cháy.
Nhưng đến khi đọc đến câu “Tôi đang đến công ty em đây”, tôi vội kéo quần chạy một mạch ra ngoài như có cháy.
Mấy tấm ảnh màu hường chết tiệt kia… à không, là cái tên Phó Cảnh chết tiệt kia!
Nhiều năm không gặp, ai ngờ về đúng bản chất rồi là cái kiểu này luôn hả?
Với cái sức chịu đựng yếu xìu như tôi mà nói...
Thôi xong, đừng xem nữa, coi chừng mất mạng!
3.
Dọn dẹp xong đồ đạc, điện thoại tôi lại sáng lên.
【Tôi đang dưới sảnh công ty em rồi đấy, không xuống thì tôi lên luôn!】
Tôi siết chặt tay, xách túi lao ra khỏi cửa như chạy nạn.
Tới khi ngồi vào xe anh ta, tôi mới choáng váng nhận ra - cái quỷ gì vậy, hắn đến gặp tôi mà mặc đúng cái áo choàng tắm lấp lánh nước à?!
Phó Cảnh đưa tôi một tờ khăn ướt, chỉ vào trán tôi đang lấm tấm mồ hôi, khóe môi không kiềm được cong lên:
“Nhìn em gấp gáp chưa kìa. Muốn quay lại thì nhắn tôi một tiếng là được rồi, chạy hùng hục làm gì chứ?
Gặp em là tôi tới liền, chẳng lẽ lại để em phải đợi?”
Tôi nhớ tới đống ảnh “cấm trẻ em” mà hắn gửi qua điện thoại, giả vờ bận rộn lục tìm thứ gì đó trong túi xách.
Nhưng đang tìm thì... một bàn tay đẹp đẽ đã luồn vào.
Ngón tay Phó Cảnh hơi cong, nhẹ nhàng cọ vào ngón út tôi mấy lần.
“Trời lạnh lắm, đừng để bé Nhuyễn của chúng ta bị lạnh cóng.
Đừng sờ túi nữa, sờ tôi nè.
Tôi đang ấm ngực đây.”
Tôi gào thét trong lòng như chuột chũi bị giẫm đuôi.
Lập tức rút tay lại, mắng hắn mấy câu trong đầu, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh lôi cái khăn choàng ra khỏi túi, phẩy phẩy hai cái rồi quấn thẳng lên cổ hắn không thương tiếc, che kín toàn bộ đường cong cơ thể đang phô bày, tiện thể chụp cả cái miệng nguy hiểm kia lại.
“Tầm này trời trở lạnh rồi, Tổng Phó nhớ giữ ấm cho kỹ.
Đừng để cảm cúm bệnh tật rồi làm hỏng thân ngọc quý, dự án bên công ty anh vẫn là cơm ăn áo mặc của tôi đấy.”
Phó Cảnh khẽ cười, đôi môi lạnh lạnh vô tình lướt nhẹ qua lòng bàn tay tôi.
Tôi khựng lại.
Hắn… liếm tôi à?!
Chẳng lẽ không phải chó liếm?
Không thể nào, hắn với chó vẫn có sự khác biệt mà?!
Chết tiệt, ghét nhất cái kiểu mặt dày mở màn không chớp mắt của hắn!
Tôi giả vờ như chưa có gì xảy ra, rút tay về.
Phó Cảnh nhéo nhẹ vạt khăn quàng, đổi lại tư thế cho thoải mái, khẽ cười nói:
“Trong xe bí quá, đừng quấn chặt như vậy.”
Thế là cổ áo choàng mở toang, khăn cũng bị kéo tụt xuống.
Một nốt ruồi nhỏ ở xương quai xanh cố tình lộ ra, quá mức nguy hiểm!
Tuyệt vọng thật sự.
Tôi đành nghiến răng không để ánh mắt trượt lung tung, mặt cũng bắt đầu lúng túng.
Trước kia lúc còn quen nhau, tôi mê mẩn nhất là cái nốt ruồi đó, thường xuyên úp mặt vào bụng hắn rồi cắn cắn.
Tôi khó khăn dời mắt, cố nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được lén lút liếc về phía ghế lái.
Hắn thì dứt khoát chẳng thèm giấu, lưng thẳng tắp, đường cong tiêu chuẩn, cứ thế cho tôi xem thoải mái.
4.
Tới khi nhìn đủ, tôi ho nhẹ hai tiếng, nhìn thẳng về phía trước:
“Về cái tin nhắn trên điện thoại, tôi…”
Phó Cảnh lại cướp lời trước, giọng nghe như đang dỗi:
“Ôn Nhuyễn Nhuyễn, em chỉ nhớ đến tôi mỗi lúc đói khát thân thể hả?
Trong mắt em, tôi ngoài cái thân này thì chẳng có giá trị gì à?”
Tôi cười gượng hai tiếng.
Cũng không cần tự ti dữ vậy đâu.
“Xin lỗi Tổng Phó, mấy tin nhắn đó là do tôi gửi nhầm.
Coi như chưa từng xảy ra đi.
Tôi đảm bảo giữ kín như bưng.”
Tuyệt đối không rêu rao chuyện anh ta ra sức chào hàng mà bị tôi phớt lờ - tôi vẫn còn phải ăn cơm nhờ dự án bên anh ta cơ mà!
Nói xong, tôi mở cửa xe tính chạy.
Ai ngờ Phó Cảnh còn nhanh hơn, vươn người qua ghế phụ ấn tay tôi lại.
Ánh mắt anh ta dần thay đổi, giọng nói mơ hồ nguy hiểm:
“Hửm? Gửi cho ai đấy?