Trọng Sinh: Em Gái Đá Bay “Bé Cưng” Của Anh Trai

Chương 2



3

Nhưng đời này, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch đó lặp lại.

Tôi nhìn chiếc bánh sinh nhật hai tầng xinh đẹp kia, mỉm cười nói:

“Chị dâu, em nhớ sinh nhật chị cũng sắp đến rồi nhỉ? Hay là mình cùng nhau ước đi?”

Tống Miên Miên thoáng sửng sốt, nhưng cũng không từ chối đề nghị đó.

Lúc này anh tôi bắt đầu gọi bạn bè cùng hát mừng sinh nhật.

Ngay giây đầu tiên bài hát vang lên, tôi và Tống Miên Miên đồng loạt nhắm mắt lại cầu nguyện.

Vừa nhắm mắt được một giây, tôi lập tức mở mắt ra, không do dự dùng lực ấn mặt Tống Miên Miên vào chiếc bánh.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hội trường la hét ầm ĩ.

Anh tôi tái cả mặt.

Tống Miên Miên ngẩng mặt lên, kem dính đầy, sợ hãi nhào vào lòng anh tôi òa khóc:

“Huhuhu… Ứng Hoan, sao em lại làm vậy với bé cưng! Nếu trong bánh có trụ đỡ thì mắt bé cưng tiêu rồi còn gì!”

Đúng vậy, tôi biết rất rõ trụ đỡ nằm ở đâu.

Và tôi không hề ấn mặt cô ta vào chỗ đó.

Thì ra cô ta cũng biết, nếu có trụ, mắt sẽ bị đâm mù.

Tôi vội lấy khăn giấy, chạy đến dỗ dành cô ta:

“Chị dâu, em xin lỗi, em không cố ý đâu.

Chị xem, chẳng phải chị vẫn bình an vô sự à?”

Tống Miên Miên hất tay tôi ra:

“Không cố ý cái gì? Rõ ràng là cố ý!”

“Chị chân thành đến mừng sinh nhật em, vậy mà em lại muốn hủy hoại mắt chị sao?!”

“Ứng Hoan! Em ác độc quá rồi!”

Lúc này, anh tôi vẫn đang đi tìm khăn giấy ướt cho cô ta, hoàn toàn không để tâm đến cô ấy đang phát điên.

Tôi nhân cơ hội ghé sát tai Tống Miên Miên, nói bằng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy:

“Đúng vậy, Tống Miên Miên, tôi cố ý đấy, thì sao nào?”

“Chị muốn giết tôi? Hay cũng định phá hủy mắt tôi?”

Tống Miên Miên bật khóc nức nở, làm anh tôi hốt hoảng chạy đến.

“Miên Miên, sao thế? Bị kem dính vào mắt à?”

“Cô ta!”

Tống Miên Miên chỉ tay về phía tôi.

“Bé cưng vừa nghe chính miệng cô ta nói là cô ta cố ý đấy!”

“Cô ta còn nói muốn giết bé cưng nữa!”

Tôi mặc kệ Tống Miên Miên.

Tôi cầm dao cắt bánh bằng thép không gỉ, dứt khoát cắt một miếng dành riêng cho sinh nhật 22 tuổi của mình.

Lớp kem mềm mịn tan trong miệng.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi mới thật sự cảm thấy mình đã sống lại.

Bánh ngon đến vậy, vậy mà đời trước tôi không được ăn một miếng nào.

Thật đáng tiếc.

Tôi định rủ mọi người ăn bánh, lại phát hiện ai cũng đang đổ dồn ánh mắt về phía Tống Miên Miên.

Lúc này tôi mới để ý:

Cô ta như một đứa bé ngồi bệt dưới đất, khóc nháo ầm ĩ, bắt anh tôi phải đòi lại công bằng ngay lập tức.

Anh tôi dỗ nhẹ:

“Miên Miên, hôm nay là sinh nhật Ứng Hoan, bao nhiêu bạn bè đều đang ở đây.

Hơn nữa mắt em vẫn ổn mà.

Chúng ta ăn mừng xong đã, rồi nói tiếp chuyện này, được không, bé cưng?”

Tống Miên Miên không chịu.

Cô ta níu chặt tay áo anh tôi, vẫn bộ mặt uất ức, không hề có ý định đứng dậy.

Quả nhiên là “vợ bé cưng”, trước bao nhiêu người mà chẳng để lại chút thể diện nào cho chồng.

Thấy anh tôi khó xử, tôi quyết định chủ động “giải vây”.

Tôi ra dấu tay với anh tôi sau lưng Tống Miên Miên:

“Em sẽ dỗ chị ấy, nhưng anh phải đồng ý một điều kiện.”

Trong tình huống ngượng ngùng như vậy, anh tôi lập tức gật đầu không nghĩ ngợi.

Tôi đặt miếng bánh xuống, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Tống Miên Miên, rồi tát mạnh một cái vào mặt mình.

Âm thanh giòn tan vang khắp phòng tiệc.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

“Chị dâu, hôm nay là em quá đáng.

Không nên trêu chị kiểu đó.”

“Em tự tát mình một cái, thành tâm xin lỗi chị.

Chị đừng giận nữa, được không?”

“Nếu chị vẫn không tha thứ, em cho chị ấn đầu em vào bánh cũng được.”

Tống Miên Miên tuy thích làm quá, nhưng cũng biết chừng mực.

Tôi đã hạ mình thế này rồi, nếu cô ta vẫn không chịu bỏ qua thì sẽ thành ra quá đáng.

Cuối cùng cô ta chịu đứng dậy.

Nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ấm ức.

Tôi vươn tay, nhẹ nhàng lau sạch kem trên mặt cô ta:

“Chị dâu, mấy lời nãy em nói sát tai chị… chỉ là đùa thôi.

Chị đừng để tâm.”

“Đừng giận nữa mà, chị sắp cưới vào nhà rồi, chúng ta sẽ là người một nhà mà.”

Cuối cùng cũng dỗ xong Tống Miên Miên.

Anh tôi thở phào rõ rệt.

Bạn bè xung quanh bắt đầu chia bánh.

Trò hề này coi như khép lại.

4

Ngay hôm sau sinh nhật, tôi nộp đơn nghỉ việc người mẫu, rồi đến đứng chờ trước cửa văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Ứng Thị.

Khi Ứng Cảnh Xuyên nhìn thấy tôi, anh ta sửng sốt:

“Ứng Hoan? Em đến đây làm gì?”

“Anh à, còn nhớ chuyện anh hứa với em hôm qua không?”

Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt như đã đoán ra:

“Lại thích cái túi nào rồi à? Trưa anh dắt em đi mua.”

“Không phải túi.”

“Không phải? Vậy là gì?”

“Đừng tưởng anh không biết, em với chị dâu giống nhau y chang, con gái các em chỉ toàn mê túi.”

“Anh à, em muốn vào làm ở Ứng Thị.

Em không có kinh nghiệm, cũng chưa từng học quản trị như anh, nên em muốn bắt đầu từ vị trí thấp nhất.”

Ứng Cảnh Xuyên bật cười:

“Em thấy cuộc sống mình đang quá rảnh rỗi nên muốn tìm việc làm à?”

“Vả lại, em có thể làm gì ở cấp thấp?

Sang năm anh tiếp quản công ty rồi, sau này em ăn ngon mặc đẹp không thiếu.

Cứ vui chơi thoải mái đi, thích gì làm đó.”

Tôi khẽ thở dài, cố tỏ vẻ đáng thương:

“Anh, em đã nghỉ nghề người mẫu rồi.

Giờ em chỉ muốn được vào Ứng Thị làm việc.

Chút nguyện vọng nhỏ nhoi này, anh cũng không muốn cho em sao?”

Anh tôi lập tức mềm lòng, xoa đầu tôi:

“Muốn vào thì vào.

Chỉ cần em vui, anh nuôi em cả đời cũng được.”

Tôi thừa nhận, Ứng Cảnh Xuyên thật sự thương tôi.

Nhưng là khi tôi ngoan, nghe lời, và luôn nép sau lưng anh.

Một khi có xung đột lợi ích, anh sẽ không do dự vứt bỏ tôi.

Vì thế, đời này…tôi sẽ không làm kẻ yếu không quyền lựa chọn nữa.

5

Ngay hôm đó, tôi vào làm ở Ứng Thị, vị trí hành chính cơ bản.

Tôi không chơi trò “tiểu thư giấu thân phận xuống làm nhân viên tuyến đầu”.

Tôi để Ứng Cảnh Xuyên trực tiếp dẫn tôi đến khu văn phòng của bộ phận hành chính.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn tôi — một quan hệ hộ chính hiệu.

Đời trước tôi chưa bao giờ đặt chân vào Ứng Thị.

Nhân viên chỉ biết ngoài người thừa kế Ứng Cảnh Xuyên thì ở nước ngoài còn có một thiên kim, nhưng chẳng ai biết mặt tôi.

“Chào mọi người, tôi là Ứng Hoan, em gái của Ứng Cảnh Xuyên, cũng là đồng nghiệp mới của mọi người.

Sau này mong mọi người quan tâm giúp đỡ nhiều hơn nhé~”

Một câu chào, sắc mặt mỗi người một kiểu.

Có người kinh ngạc.

Có người phấn khích.

Có người thản nhiên.

Cũng có người tỏ vẻ khinh bỉ khi nhìn thấy con ông cháu cha.

Trước khi rời đi, anh tôi còn đặc biệt dặn trưởng phòng hành chính phải chăm sóc tôi thật tốt.

Tôi biết anh nghĩ gì…

Tiểu thư vào công ty chỉ là chơi cho vui.

Quan trọng là làm tôi vui, không cần nghiêm túc.

Vì tôi sẽ chán rất nhanh, rồi tự động rời đi.

Nhưng điều anh không ngờ là…

Tôi kiên trì bám trụ ở bộ phận hành chính suốt một tháng, không hề có ý định bỏ.

Thậm chí còn chủ động đề nghị đổi vị trí.

“Quy trình ở hành chính em nắm rõ rồi.

Anh, em muốn sang chỗ khác “chơi chơi”~”

Ứng Cảnh Xuyên đặt hợp đồng xuống, nhìn tôi:

“Em muốn đi đâu?”

“Phòng tài chính.”

Dù hơi do dự, anh vẫn đồng ý:

“Được, lát nữa anh sẽ dặn trưởng phòng tài chính tiếp nhận em.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi cười hiền lành, toàn bộ tâm tư trong đáy mắt đều giấu đi.

Khi tôi sắp đi, anh bỗng gọi lại.

“Ứng Hoan, ngày mai Hạ Du về nước.”

“Cô ấy bảo anh đừng nói cho em biết, muốn tạo bất ngờ.”

“Nhưng… em hiểu mà, anh giờ có Miên Miên rồi.

Ngày mai… em đi đón cô ấy giúp anh nhé.”

Hạ Du là bạn thân của tôi, yêu anh tôi hơn hai mươi năm.

Đời trước, khi tôi trầm cảm, là cô ấy luôn ở bên cạnh kéo tôi lên khỏi hố sâu.

Tin nhắn cuối cùng trước khi tôi nhảy lầu… là gửi cho cô ấy.

Tôi khuyên cô ấy rằng anh tôi không đáng để chờ.

Về sau cô ấy có nghe lời không, tôi không biết — vì tôi đã chết rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...