Trò Chơi Lật Mặt Kẻ Săn Mồi
Chương 1
Ba giờ sáng, tôi đang lướt Tiểu Lục Thư thì thấy một bài viết.
Tiêu đề là: 【Thích cô chủ nhà 18 tuổi thì phải làm sao? Lần đầu tiên thèm phụ nữ tới mức cả đêm mất ngủ.】
Tôi lập tức thấy buồn nôn, nghĩ bụng lại là một tên đàn ông hoang tưởng lên cơn phát tình.
Nhưng vừa nhấp vào xem, tôi đã chết sững.
Cô gái trong bài là người Chiết Giang, tóc đen dài thẳng, học đại học ở Ôn Châu.
Càng đọc càng thấy quen quen, chẳng phải đang tả tôi sao?
Nhưng mà... người thuê phòng nhà tôi là một ông chú lùn, bụng phệ, 33 tuổi cơ mà.
Tôi còn đang nghĩ chắc mình đa nghi quá, thì ngay dưới phần bình luận, có người bày kế:
【Muốn tán gái thì phải chủ động, rủ cô ấy ra ngoài.】
【Cùng lắm là ba năm tù, đổi lấy một đời bóng ma tâm lý cho cô ấy!】
【Khi cô ta mang bầu rồi, chẳng lẽ còn dám không theo anh?】
Chẳng bao lâu sau, chủ bài viết đã thả tim cho bình luận đó.
Ngay giây tiếp theo, tôi nhận được tin nhắn mới trên WeChat.
Là người thuê nhà nhắn: 【Em ơi, còn thức không?】
01
Thấy mấy chữ đó, tôi lạnh hết sống lưng.
Nhưng lại nghĩ, chắc không trùng hợp đến thế đâu.
Dù sao ông ta mới dọn vào hôm nay, nhìn qua thì cũng hiền lành.
Lúc tôi dẫn ông ta đi xem phòng, ông ta gần như không nói gì, rất hướng nội.
Ký hợp đồng cũng nhanh gọn, không hề trả giá.
Hơn nữa người ta cũng ngoài ba mươi rồi, hơn tôi cả một giáp, làm gì có chuyện có ý gì với tôi chứ?
Nghĩ thế, tôi lắc đầu, tự thấy mình quá nhạy cảm.
Biết đâu người ta thật sự có việc cần hỏi thì sao?
Thế là tôi nhanh tay nhắn lại:
【Có chuyện gì vậy chú?】
Bên kia hiện chữ “đang nhập”, nhưng phải mất một lúc mới gửi tin nhắn đến.
【Không có gì đâu, chú quên hỏi tiền nước tiền điện thôi.】
Tôi lập tức nhẹ cả lòng, đúng là tôi nghĩ nhiều rồi.
【Điện thì một đồng hai một số, nước bốn đồng một khối.
【Bình thường giá thế, nhưng nếu năm sau chú gia hạn thì cháu có thể bớt cho chút.】
Đây là câu cửa miệng của tôi, vì kiếm được khách thuê lâu dài không dễ.
Nhưng người ta không trả lời nữa, chắc là ngủ rồi.
Tôi lại quay lại nhìn bài viết đó, mọi người đang hóng cập nhật.
Trước khi ngủ, tôi cũng tiện tay bấm một cái lưu lại.
Cũng tự thấy tò mò không biết cô gái xui xẻo nào lại bị chủ thớt để mắt đến.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy ông chú kia gửi thêm tin nhắn.
【Em gái, cảm ơn em đã dẫn chú đi xem phòng nhé.
【Em không cần đối xử đặc biệt với chú đâu, chú cũng như mọi người thôi / che miệng cười
【Mai mình đi chơi đi, ăn một bữa cơm nhé / hoa hồng】
Không hiểu sao, đầu óc tôi lập tức hiện lên cái bình luận hôm qua.
Nào là chủ động mời ra ngoài, nào là làm cô ấy có bầu gì đó... làm tôi tỉnh cả ngủ.
Tôi vội vàng từ chối ngay:
【Không rảnh ra ngoài đâu chú, cháu sắp phải về trường rồi.】
Bên kia không ép nữa, chỉ nhắn lại: 【Vậy cũng được.】
Lúc này tôi mới yên tâm hơn phần nào, đánh răng rửa mặt chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Không ngờ vừa mở cửa, đã chạm mặt ông chú – tên là Trịnh Đông.
02
Trịnh Đông thấy tôi thì cười tươi, thịt trên mặt rung rinh thành một đường kẻ:
「Em gái dậy sớm thế, chuẩn bị đi ăn sáng à?
「Anh mới dọn đến, còn chưa quen đường, hay em đưa anh đi dạo một vòng nhé?」
Nhìn ông ta bề ngoài hiền lành, tròn trịa giống ba tôi, không giống kẻ xấu.
Nhưng nghĩ tới bài viết tối qua, tôi vẫn thấy có gì đó ớn lạnh.
Tôi lắc đầu, từ chối khéo mà vẫn giữ phép lịch sự:
「Không được đâu chú, cháu còn có chút việc, chắc không tiện…
「Hay chú đi một mình nhé, quanh đây cũng chỉ vài hàng quán thôi.」
Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “chú”, để nhắc lại sự chênh lệch tuổi tác, cũng như muốn dò thử phản ứng.
Nếu đúng ông ta là người đăng bài kia, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng Trịnh Đông không hề thay đổi nét mặt, vẫn cười tít mắt như thường.
「Thế thì em đi làm việc đi, anh tự đi loanh quanh cũng được.
「Nhưng mà bữa sáng thì vẫn phải ăn.
「Con gái bây giờ chẳng phải thích uống sữa chua à? Anh mua hai hộp nè, cho em một hộp nhé.
「Đừng khách sáo với anh, hôm qua em cũng vất vả rồi.」
Nói xong, ông ta nhét hộp sữa chua vào tay tôi, vẫn còn nóng hổi.
Thấy ông ta nhiệt tình như vậy, tôi cũng ngại từ chối, đành xem như là sự quan tâm của bậc lớn tuổi.
Chờ ông ta đi khuất, tôi mới mua ít bánh bao, bánh hấp rồi lỉnh vào phòng ăn.
Vừa ăn vừa mở lại Tiểu Lục Thư, hóng xem bài kia có cập nhật gì mới không.
Quả nhiên chủ thớt đã đăng thêm một bài, thời gian là cách đây một tiếng:
【Cập nhật chút về tình hình với em chủ nhà, sắp thành rồi!】
【Tôi và em ấy đúng là trời sinh một cặp, tôi cao 1m6, em ấy cao 1m65, em xinh xắn, tôi giống Đỗ Thuần.】
【Thu nhập một năm ba vạn, dư sức cho em tiêu vặt, còn có một căn nhà ở quê che nắng che mưa.】
【Hôm qua rủ em đi chơi mà em ngại, giờ tôi nên làm gì tiếp theo đây?】
Đọc đến đây tôi cười không nổi nữa.
Ba vạn một năm mà đòi cho tôi tiêu xài thoải mái?
Cái “nhà ở quê” ấy là nhà tranh hay lều cỏ vậy?
Dưới phần bình luận, dân mạng còn gắt hơn:
【Anh chắc là cô ấy ngại, không phải sợ hãi à?】
【Anh 33 tuổi, người ta mới 18 đang tuổi ăn tuổi lớn.】
【Anh từ quê nghèo ra, người ta là thế hệ hai sau đền bù ở vùng trù phú.】
【Anh cao 1m6, người ta mang giày cao gót là nhìn thấy đỉnh đầu anh hói.】
【Người ta trẻ trung xinh đẹp, anh thì giống Tây Môn Khánh bị Võ Tòng đấm sưng mặt.】
【Anh lấy đâu ra dũng khí vậy? Đến cả Lương Tịnh Như còn chẳng dám cho anh!】
Nhìn mấy bình luận chính nghĩa đó, tôi sướng rơn trong lòng.
Đang định cắn thêm miếng bánh bao thì chủ thớt lại trả lời một câu khiến tôi chết lặng:
【Các người biết gì chứ? Em ấy trong lòng có tôi.】
【Tuy em ấy còn trẻ, nhưng tôi là người khiêm nhường, chính em ấy chủ động tỏ ý tốt với tôi, còn bảo sẽ giảm tiền nước điện cho tôi.】
【Tôi cương quyết từ chối ưu đãi đặc biệt đó, vậy không phải là tình yêu thì là gì?】
Tôi liếc nhìn lại địa chỉ IP của hắn - đúng ngay nơi tôi đang sống.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng xác suất chủ thớt chính là Trịnh Đông, là cực kỳ cao.
Mà tôi rõ ràng chỉ nói nếu năm sau gia hạn thì sẽ tính rẻ hơn chút thôi.
Thế quái nào lại bị hắn bẻ thành “em ấy có tình cảm với tôi”, “chủ động giảm tiền nước điện” được chứ?
03
Tôi buồn nôn tới mức không nuốt nổi bữa sáng nữa.
Chỉ còn biết không ngừng lướt bình luận, xem hắn còn nói gì nữa không.
Phần lớn dân mạng đều đang mỉa mai hắn, bảo điều kiện như thế thì đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng Trịnh Đông không chịu thua ai, đáp trả từng bình luận một.
Bất chấp ai nói gì, hắn luôn giữ tâm thái tự luyến đến cực độ.
Hắn còn bảo, lúc tôi dẫn hắn đi xem phòng, tôi cười với hắn ba lần là cố tình quyến rũ.
Nếu không có ý gì với hắn, tại sao lại cười?
Tại sao không cười với người khác?
Trời đất ơi, tôi chỉ là lịch sự thôi chứ chẳng lẽ phải khóc lóc than vãn trước mặt hắn chắc?
Nghĩ tới cái thân hình cao mét sáu, nặng cả tạ của hắn, tôi tức đến muốn nổ tung.
Tôi cầm cái ống hút đâm mạnh vào hộp sữa chua, muốn phát tiết chút bực tức trong lòng.
Ai ngờ lại sờ thấy viền hộp có một lớp gì đó nhầy nhầy.
Tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.
Đưa lên mũi ngửi thử… suýt nữa thì nôn tại chỗ.
Vừa ghê tởm, vừa lo sợ, tôi tiếp tục lướt bình luận để tìm thêm manh mối.
Lúc này, một tài khoản có tên “Bình An Hỉ Lạc” đăng một dòng:
【Mấy đứa con gái như vậy toàn giả bộ ngây thơ thôi, không chịu đi chơi tức là đang chơi chiêu lạc mềm buộc chặt】
【Cậu nên quan sát nhiều hơn, tạo vài lần “tình cờ gặp gỡ”.】
【Tốt nhất là để cô ta quen với mùi của cậu, tạo bất ngờ, sau này dễ sống chung hơn.】
Nghe đến đây, tôi nổi hết da gà.
Lời lẽ đầy ám chỉ tình dục, mùi "nam tính thối tha" nồng nặc đến mức muốn tắt app.
Phía dưới người ta mắng 99+ cái, vậy mà bà ta vẫn dửng dưng, còn hăng máu cổ vũ Trịnh Đông ra tay.
Tôi nhớ không lầm thì cái comment "làm cho có bầu" hôm qua cũng là của bà này.
Nếu không phải trang cá nhân ghi rõ là nữ, tôi thật sự tưởng là một tên đàn ông đội váy.