Tình Xưa

Chương 1



Bố tôi phá sản.

Sau đó đem tôi gả chớp nhoáng cho một phú nhị đại (công tử nhà giàu đời thứ hai).

Phú nhị đại có một có một “bạch nguyệt quang”.

Bắt tôi phải ôm tiền…thủ tiết làm góa phụ.

Tuyệt quá còn gì.

Tiền kiếm đủ rồi, tôi chủ động rút lui.

Một năm sau, anh ta say xỉn gọi điện thoại cho tôi:

“Không chịu kết hôn là đang đợi tôi à? Thế thì tôi nhượng bộ chút, ta tái hôn nhé.”

Tôi khó xử:

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng hiện tại tôi đang ở cữ.”

Anh ta hoảng loạn.

1

Tôi với Tạ Nhiên – kết hôn rồi.

Không tiệc cưới, không sính lễ, có đúng một việc: đưa tôi đi đăng ký kết hôn.

Đêm tân hôn, anh ta nhậu với bạn tới tận khuya mới về.

“Anh về rồi.” – tôi chạy ra đón, ngoan như cún.

Anh liếc tôi một cái, ánh mắt khẽ lay động, rồi… cúi đầu hôn tôi.

Tôi hơi kháng cự, nhưng không tránh, thậm chí còn chủ động vòng tay ôm cổ anh, cười ngọt như đường:

“Tiền…anh chuyển cho ba em chưa?”

Động tác anh khựng lại, sau đó đẩy mạnh tôi ra.

“Tô Minh Nguyệt, cô rẻ tiền thế?”

Tôi sững người một chút, hơi đau, nhưng chỉ đúng…một giây. Tôi lập tức khôi phục dáng vẻ vui tươi:

“Em thấy em cũng mắc đấy chứ, ba mươi triệu cơ mà, cả đời em kiếm không nổi.”

“Vậy cô cứ ôm lấy ba mươi triệu đó mà thủ tiết suốt đời đi.”

Anh ta chán nản, tháo cà vạt quăng xuống sàn, rồi vào phòng tắm.

Tôi thở dài, lượm quần áo anh ta quẳng dọc đường, cho vào máy giặt…xong xuôi thì về phòng mình ngủ.

2

Ba tôi có một công ty nhỏ.

Dạo gần đây gặp khủng hoảng.

Tìm đến nhà họ Tạ là vì… ông nội tôi từng cứu ông nội anh ta.

Ông nội anh đề nghị kết hôn, nhà tôi lập tức mừng như trúng số.

Thế là… ba mươi triệu, bán đứt con gái.

Trước đó, tôi từng nghe nhiều lời đồn về Tạ Nhiên.

Thời đi học – là học bá kiêm đại ca học đường.

Ra xã hội – là tổng tài ai nghe cũng khiếp vía.

Phụ nữ quanh anh ta…đông như rừng rậm Amazon.

“Gả qua đó, thì nhắm mắt mở mắt tuỳ tình hình, làm tốt nghĩa vụ người làm vợ.”

Mẹ tôi dặn đi dặn lại, tôi không dám quên.

Nên dù đêm tân hôn, khi anh ôm tôi dù trên người vẫn còn nồng mùi nước hoa phụ nữ… tôi cũng im lặng.

Tới đúng 12 giờ đêm, anh không bước vào phòng tôi.

Tôi thở phào.

Đàn ông ăn no ở ngoài rồi, chắc không thèm ăn thêm bữa khuya đâu.

Tôi mở điện thoại, lướt Wechat đầy tin chúc mừng cưới, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra… thấy đúng là châm biếm.

Trượt xuống dưới, thấy một cái tên quen…

Tim tôi nhói một cái.

“Em vẫn yêu anh đúng không? Em không phải loại con gái chỉ vì tiền đâu.”

– là Tiêu Dịch.

Tiền bối, cũng là bạn trai cũ của tôi.

Tin nhắn dài lê thê, tôi chẳng buồn đọc.

Xoá sạch, rồi chặn luôn.

3

Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị sẵn bữa sáng chờ anh ta.

Mười giờ, anh ta mới lười biếng bước ra.

Tôi đứng bên cạnh, bóp sẵn kem đánh răng, lấy nước rửa mặt, ngoan ngoãn chỉnh lại tóc cho anh ta.

Anh ta có chút sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi. "Sáng sớm đã tỏ vẻ ân cần, lại muốn cái gì đây?"

Giọng điệu anh ta toàn là châm chọc.

Không sao, tôi mỉm cười ngọt ngào với anh ta, "Chúng ta phải đến nhà ông nội anh, anh quên rồi sao?"

Anh ta nhìn chằm chằm tôi, không biểu cảm, "Trong việc lấy lòng người lớn, cô quả là không tiếc sức."

“Nếu anh muốn, em cũng có thể lấy lòng cả anh."

Tôi hít sâu, run run giúp anh cài cúc áo.

Anh không nhúc nhích, chỉ hạ mắt, dùng đuôi mắt liếc nhìn tôi.

Áo sơ mi đặt may, khuy hơi nhỏ. Anh lại cứ nhìn trân trân, làm tay tôi run bắn.

“Cúi thấp chút…khó cài.” – tôi khẽ nói.

Vì căng thẳng, giọng tôi vô tình… mang chút nũng nịu.

Anh cúi đầu, chặn tôi vào góc tường:

“Cô biết không? Con gái mà sáng sớm đã dùng giọng thế này… là đang ám chỉ điều gì không?”

“Không biết ạ.” – tôi giả ngu.

Anh không đáp, hơi thở nóng sát bên tai – sắp thiêu tôi luôn.

Tôi vừa nhắm mắt, thì nghe:

“Cô bây giờ, sắp khắc 3 chữ ‘TÔI MUỐN TIỀN’ lên mặt rồi đấy.”

Máu trong người tôi sôi một cái, cảm giác bị sỉ nhục. Nhưng… tôi nhịn.

“Thế anh cho không?” – tôi quàng tay ôm eo anh, nở nụ cười, gọi một tiếng, “Chồng.”

Cổ họng anh căng lên, ngây ra mấy giây… rồi đẩy tôi dứt khoát:

“Cô tưởng mình làm bằng vàng chắc? Chạm một cái là phải trả tiền?”

“Thì anh thử chạm một cái xem?”

Tôi vẫn cười tươi rói.

“Tôi thấy bẩn.”

Chắn là chê chán rồi, anh hừ lạnh, đẩy tôi ra, đi thẳng.

Cửa đóng cái “cạch”.

Tôi mới thả lỏng người.

4

Tạ Nhiên ghét tôi, tôi hiểu.

Nghe bảo anh từng có vị hôn thê.

Vì tôi mà bị gia đình ép chia tay.

Anh ta đi sớm về khuya, không bao giờ bước vào phòng tôi.

Cũng coi như giữ lời – để tôi thủ tiết làm góa phụ.

Nhưng không sao.

Tôi nghĩ thoáng lắm.

Tiền và tình – phải chọn một.

Không có được tình, thì lao đầu kiếm tiền.

Đến ngày anh chán, nhà anh chịu thua, họ mà quay lại với nhau…

kết cục 80% là ly hôn thôi.

Từ nhà ông nội về, xe chưa dừng, tôi đã thấy vị “hôn thê cũ” ngoài cổng – Lý Thiến.

Cô ta mặc váy trắng, đứng ở nơi gió thổi, tóc tung bay.

Da trắng – môi đỏ – mắt ướt.

Đẹp như phim điện ảnh.

“Lý Thiến.” – Tạ Nhiên thấy cô ta thì lập tức hốt hoảng… vội vung tay hất mạnh tay tôi ra.

Cô ta nhìn tôi, rồi nhìn Tạ Nhiên, mắt lập tức ngấn lệ. "Anh Tạ Nhiên, anh ấy không cần em nữa rồi."

Một câu nói, khiến tôi ngây người.

Cái gì là anh ấy không cần em nữa rồi vậy?

Tôi đánh giá Tạ Nhiên trước mặt, không ngờ Nhị công tử nhà họ Tạ quyết đoán, sát phạt thường ngày, lại là một kẻ liếm chó (simp)?

“Vào trong nói chuyện đi, ngoài trời gió lớn."

Tôi đẩy cổng cho hai người họ đi vào. Cô ta rõ ràng có chút ác ý với tôi, không sao, tôi rất tự giác nhường phòng khách cho họ tâm sự, rồi quay về phòng ngủ.

Tôi ngủ một giấc tỉnh dậy – phòng khách không còn ai.

Dì giúp việc nói:

“Cô gái kia hình như bị trúng gió… ngất đi, cậu chủ…”

“Dạ, con biết rồi.” – tôi gật đầu.

Hôm đó, tôi chẳng muốn ăn tối.

Cứ nhìn từng con số trong tài khoản, mà lòng bứt rứt.

Cả đêm, Tạ Nhiên không về.

Tôi xỏ váy dây, mang giày cao gót – thẳng tiến đến quán bar.

5

Trong bar, bạn thân Chu Vân đã ngồi chờ.

“Không làm thiếu phu nhân nữa à? Chạy ra đây giải sầu?” – cô chọc tôi.

“Làm chứ, cười đến đơ hết cả mặt rồi, kiếm tiền đâu có dễ.”

Cô ôm bụng cười rũ rượi.

“Cũng phải, dù Tạ Nhiên trông cũng ngon thì nhìn mãi cũng phát ngán thôi.”

“Tiêu Dịch ấy, còn liên lạc không?”

“Không.” – tôi uống một hơi.

“Trước cậu cuồng anh ta lắm mà? Cả trường biết luôn. Khó khăn lắm mới yêu nhau, giờ nói gả cho người khác là gả ngay?”

Tôi im lặng một lát.

“Mẹ anh ta từng tìm tôi.”

“Hả? Tìm làm gì?”

“Cho tôi năm triệu (5 triệu NDT), bảo tôi rời xa cậu ấy."

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Văn, tôi không nhịn được cười, "Cậu xem TV nhiều quá rồi."

“Bà ấy không cho tôi một xu nào cả, chỉ nói bố tôi phá sản rồi, bảo tôi phải tự giác, nói nếu người ngoài biết quan hệ giữa tôi và Tiêu Dịch, sẽ liên lụy đến việc kinh doanh của gia đình họ."

“Vkl, bố cậu phá sản liên quan quái gì đến việc hai người yêu nhau chứ?”

“Liên quan chứ. Ngoài nhà họ Tạ, ai dám cưới tôi đâu?”

Tôi lại uống tiếp.

“Xoá hết rồi. Không nhắc nữa.”

“Được, tối nay không bàn về đàn ông. Chỉ ngắm trai đẹp.”

Thế là cô bạn thân của tôi, trong nửa tiếng đã giúp tôi kết bạn WeChat với mười anh chàng đẹp trai.

Nửa sau không chống cự được hơi men, một anh chàng đẹp trai đã gọi taxi đưa tôi về nhà.

Tôi loạng choạng đi bật đèn.

Kết quả, còn chưa chạm vào công tắc, một giọng nói đã vang lên từ phòng khách.

“Chơi vui nhỉ. Cũng chịu về nhà rồi cơ đấy?”

Tôi nhìn theo giọng nói.

Sofa tối om có một người ngồi đó…nhìn tôi chằm chằm.

Tạ Nhiên?

Tim tôi…hẫng đi một nhịp.

Chương tiếp
Loading...