Thực Tập Sinh Và Tổng Tài Trò Chơi

Chương 1



Dự án kết thúc, bên A mời cả nhóm đi ăn.

Trên bàn tiệc, các sếp vừa ăn vừa cười nói rôm rả, cụng ly không ngớt.

Tôi là một người vô hình trong nhóm, tất nhiên chỉ biết cắm đầu ăn, nhân tiện tranh thủ lướt điện thoại hỏi thăm bạn chơi game.

“Đại ca đang làm gì đó?”

“Ăn cơm.” Ừm, đại ca vẫn lạnh lùng như mọi khi.

“Ăn gì đó, cho tôi xem với.” Tôi kiên trì không buông.

Bên kia gửi qua một tấm ảnh.

Tôi mở ra xem, ủa? Nhìn quen quen.

Khoan đã, nhìn lại lần nữa.

Cái quán này, món ăn này… cả bộ đồ này, người đang cúi đầu bấm điện thoại kia nữa!!! Má nó, đó chẳng phải là tôi sao?

1

Đại ca là bạn chơi game của tôi.

Mà nói đúng hơn, tôi là "tay sai" trong game của đại ca mới đúng.

Câu chuyện làm sao tôi quen được đại ca cũng… cười ra nước mắt.

Nói ngắn gọn, là do cãi nhau mà quen.

Hồi đó tôi vẫn là sinh viên năm hai.

Sinh viên đại học thì làm gì? Ăn, ngủ, chơi Liên Quân.

Tôi chơi dở, điều này tôi thừa nhận.

Thế nên tôi rất ít khi đánh hạng.

Nhưng tôi không ngờ, dù ở đâu cũng có thể gặp phải mấy thể loại dở hơi.

Hôm đó là một buổi chiều đẹp trời, chúng tôi đang ở ký túc xá chơi game, đội hình hôm ấy gồm có:

Tôi.

Bạn cùng phòng số 2.

Bạn của bạn cùng phòng.

Bạn của bạn của bạn cùng phòng (gọi tắt là Tiểu Đại).

Nghe bảo người cuối cùng rất "gánh team".

Lúc đầu bốn đứa chơi với nhau cũng hòa hợp, vì ai cũng gà, không có gì để chê trách nhau.

Rồi bạn của bạn cùng phòng nói có người bạn rất "pro", thế là kéo người đó vào nhóm.

Ôi chà, Vương giả mạnh nhất, là cảnh giới mà chị đây chưa bao giờ với tới được.

Một tràng lời khen tung hô khiến cậu Tiểu Đại nói ngay sẽ đổi sang nick chính để "cõng tụi em".

V10, Vương giả vinh quang.

Không chỉ tôi, mà cả đám bạn cùng phòng đều đua nhau thả "cầu vồng khen ngợi".

Chúng tôi chỉ biết cậu ta chơi giỏi, nhưng không ngờ cậu ta lại bị… dại miệng.

Tôi đi hỗ trợ cậu ta đi rừng, tôi theo xạ thủ. Cậu ta chết, quay sang trách tôi.

Tôi theo cậu ta, cậu ta kéo tôi vào khu rừng bên phe địch, rồi bảo là “ăn miếng trả miếng”.

Tôi gõ chữ: “Có chút khí độ được không?”

Cậu ta lập tức chửi thẳng mặt.

Rồi thế là bắt đầu khẩu chiến.

Bạn cùng phòng chịu hết nổi, bấm đầu hàng. Kết thúc trận, Tiểu Đại chuồn mất.

Ơ kìa, chọc ai không chọc, lại dám chọc nữ sinh thời đại mới?

Chửi người rồi muốn trốn à? Ngon mơ.

Tôi gửi lời mời kết bạn trong game, cậu ta không chấp nhận, tôi ngày nào cũng gửi.

Tôi xin bạn của cậu ta số WeChat, người đó không cho, chỉ xin lỗi thay. Tốt lắm, từ giờ nghỉ chơi luôn.

Nói chung từ hôm đó, việc đầu tiên mỗi khi vào game là: gửi lời mời kết bạn, rồi chửi tiếp.

2

Khoảng hơn nửa tháng sau.

Một trưa nọ, tôi đang chơi với bạn cùng phòng thì nhận được một tin nhắn.

“Bạn là ai vậy?”

Vừa thấy tin, tôi tỉnh như sáo.

“Mấy bà ơi! Cái thằng khốn đó chấp nhận kết bạn rồi! Mau mau, chuẩn bị chửi nó!”

Cả đám bạn cùng phòng hiểu ý ngay, lập tức thoát game.

“Lập phòng nhanh lên, kéo nó vô.”

“Nó nói gì?”

Cả lũ nhảy khỏi giường, xúm lại quanh tôi.

“Nó còn dám hỏi mình là ai? Gì đây? Bị chửi nhiều quá nên quên ai với ai rồi à?” – đứa từng chơi hôm đó tức xì khói.

“Vô lẹ, kéo nó vô phòng, phải chửi chết nó.”

Một đứa khác lập phòng.

Tôi vào rồi kéo nó vào, nó không đồng ý, lại gửi tin nhắn.

“Nói đi.”

Tôi trả lời một câu.

“Vô đây là biết ngay.”

Phòng đã có đủ sáu đứa, tư thế sẵn sàng.

Nó vừa vào, tôi liền mở mic đánh phủ đầu.

“Ơ kìa, bị chửi nhiều quá quên tụi này là ai rồi à? Cứ tưởng mình giỏi lắm hả?”

“Chắc mấy bạn nhận nhầm người rồi?”

Quào… vừa nghe giọng nó, sáu đứa chúng tôi chết lặng.

Ba đứa không tham gia vụ chửi trước đó há hốc mồm:

“Nam gì mà giọng nghe hay vậy?”

Ba đứa từng cãi nhau với nó thì nhìn nhau chằm chằm:

“Ủa? Giọng thằng đó đâu có vậy?”

“Tôi dạo này không chơi game, chắc mấy bạn nhận nhầm rồi.” – lại một câu từ điện thoại phát ra.

“Không phải dạo này, cách đây khoảng nửa tháng. Không tin thì tự xem lịch sử.”

Chúng tôi vội vàng dán mắt vào điện thoại.

“Tôi mới từ nước ngoài về, trước đó là thuê người chơi giúp. Chắc mấy bạn chửi nhầm rồi.”

Cái gì? Thuê người đánh hộ? Cả lũ câm nín.

“Khoan đã, nói không phải là không à? Không lẽ nghĩ đổi giọng là xong? Trừ khi anh đưa WeChat của thằng kia cho tụi này, tụi này mới tin.”

Tôi gồng não suy nghĩ. Không lẽ thực sự chửi nhầm người rồi?

“Chậc…” – đầu dây bên kia tặc lưỡi, nghe có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

“Nó lừa tiền mấy bạn à?”

“Không, nó chửi tụi tôi.”

“Vậy các bạn là…?”

“Tụi này chỉ muốn… chửi lại thôi.”

“Được rồi, thêm WeChat tôi đi.”

Bên kia bật cười nhẹ, chắc đang thấy đám sinh viên tụi tôi đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Cầm được WeChat, cả nhóm nhìn nhau ngơ ngác.

“Làm gì giờ, tin được không?”

“Kệ đi, thêm cái đã rồi tính.”

Dù gì có ID rồi, cứ thêm trước đã.

Tìm WeChat.

Ảnh đại diện là một con mèo Ragdoll, tên chỉ có chữ “Y.”.

“Đây là WeChat của nó, tôi không quen, mấy bạn tự giải quyết.” – vừa được chấp nhận, người ta liền đẩy qua một danh thiếp.

“AAAA – Nhận đánh thuê Liên Quân, dài hạn.”

“Tốt. Nếu xác nhận là tôi chửi nhầm, tôi sẽ đến xin lỗi.”

“Ừm.”

Xem ra người ta chẳng buồn nói thêm câu nào. Cũng không sao, tụi tôi còn việc quan trọng hơn.

Dưới sự dàn dựng của bạn cùng phòng, tụi tôi giả làm khách hàng tìm người cày thuê.

Thành công kết bạn với thằng đó, lấy lý do “khó gõ chữ” để gọi thoại luôn.

Kết quả đúng như dự đoán – vẫn là cái giọng chua loét đó.

Xác nhận là hắn xong thì dễ rồi.

Cả tôi và bạn luân phiên bắn phá, một trận chửi nhau nữa, kết thúc bằng một cú report đầy mãn nguyện.

Sau khi tôi gửi lời xin lỗi chân thành cho Y và không nhận được hồi đáp, câu chuyện cũng đến hồi kết.

3

Tôi thực sự quen biết Y. và trở thành “tay sai” của anh ấy là vào kỳ nghỉ đông năm ba đại học.

Thời điểm đó, tôi vẫn đắm chìm trong Liên Quân.

Tất nhiên, chơi lâu cũng có tí kỹ năng rồi.

Nhưng mà trời ơi, game nhà Thiên Mỹ đúng là không có nhân tính!

11 trận thua liên tiếp, ai hiểu cảm giác đó không? Ai hiểu được chứ?!

Đánh suốt cả buổi tối, số sao tôi cày cả tháng giờ bay sạch.

Không được! Tôi phải lấy lại sao!

Chơi solo thì không ổn rồi, phải tìm đại ca gánh mình mới được.

Mở danh sách bạn bè ra, để xem ai đang còn cày game lúc 12 giờ khuya.

Lướt từ trên xuống, thấy một người – 56 sao, lại còn đang solo. Chính là bạn rồi.

Gửi lời mời ghép đội.

Ơ? Sao avatar này nhìn quen thế nhỉ?

Mở khung chat ra xem, hóa ra bọn tôi từng nói chuyện – chỉ ba câu ngắn ngủi.

Trời đất! Là anh ta!

Tôi như cá chép vọt khỏi mặt nước, bật dậy khỏi giường.

Anh ấy đổi tên rồi nên tôi không nhận ra.

“Chết rồi, không biết anh ấy có thấy mình mặt dày không đây…”

“Nhưng mà cũng có thể anh ấy không nhớ mình, dù gì mình cũng đổi tên rồi mà.”

Tôi cố tự an ủi.

Nhưng lịch sử chat vẫn còn nguyên ở đây, chết rồi! Phải xóa dấu vết trước đã!

Tôi spam icon không ngừng, cố đẩy hết tin nhắn cũ lên trên.

“??”

“Có bệnh à?”

Bất ngờ nhận được hai tin nhắn.

Cũng đúng, người ta đang đánh game, tôi ở đây spam icon như điên, trông cũng thật dở hơi.

Phải tìm lý do.

“Đại ca cứu em! Em toàn năng, cầm được mọi vị trí trong Liên Quân luôn đó!”

“Im.”

Câu trả lời trong dự đoán, tôi chỉ âm thầm cầu nguyện đại ca đừng kéo xuống đọc lịch sử chat.

“Hôm nay đúng là vận hạn, thủy nghịch rồi.”

Tôi lại nằm vật xuống giường, thấy đời hết hy vọng.

Ai có thể cứu một nữ sinh viên vừa thua game tan tác vừa suýt xã hội chết như tôi đây?

Thôi, đi ngủ.

Vừa định thoát game thì bất ngờ nhận được lời mời tổ đội.

“Không phải chứ, không lẽ anh ấy định mắng mình?”

Tôi run run bấm “Chấp nhận”.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị chửi, ai ngờ anh ấy vào trận liền không nói một lời.

Không thể nào, anh ấy định đánh game thật sao?

Không lẽ… anh ấy định cố tình troll tôi để tôi mất sao?

Hay là…

Tôi vừa ban tướng vừa brainstorm đủ kiểu giả thuyết.

Đột nhiên, tôi ngộ ra!

Không lẽ đây là người đánh thuê?

Phải rồi! Trước đó anh ta cũng nói nhờ người chơi hộ, chắc giờ cũng là thuê người lên sao cho mình.

Ý nghĩ đó mỗi lúc một lớn dần trong đầu.

Tôi bật dậy, trận này nhất định phải đánh nghiêm túc, trình độ đánh thuê ở rank này chắc chắn uy tín.

Victory!

Chuỗi 3 trận thắng liên tục, đúng là đại ca xịn, cân cả team.

Chương tiếp
Loading...