Thiên Tài Ăn Cắp

Chương 1



1

“Lâm Vy, chồng cậu đúng là có gu đấy—ex của ảnh phải gọi là mlem hết nước chấm.”

Tin nhắn từ nhỏ bạn bật lên đúng lúc tôi đang cúi đầu, dùng đũa gắp phần măng non yêu thích bỏ vào bát cho Giang Xuyên.

Bầu không khí trên bàn ăn lúc này vừa rôm rả vừa lạ lẫm.

Hôm nay là bữa tiệc Giang Xuyên mở để “đón gió” cho cô bạch nguyệt quang vừa trở về từ Pháp – Tô Vãn.

Địa điểm: nhà hàng tư nhân đắt đỏ nhất trong thành phố.

Khách mời: toàn bạn bè thanh mai trúc mã của hai người họ.

Tôi: người dưng duy nhất ngồi đây – và là vợ hợp pháp của Giang Xuyên.

Tô Vãn diện bộ Chanel cao cấp, trang điểm tinh tế, từng cử chỉ đều toát ra khí chất tao nhã mang đậm hương vị Paris.

Cô ta đang dùng tiếng Pháp lưu loát trò chuyện rôm rả với một người bạn nước ngoài khác trên bàn.

Giang Xuyên ngồi bên cạnh tôi, nhưng ánh mắt thì như bị nam châm hút chặt về phía Tô Vãn, không rời lấy nửa giây.

Ánh nhìn đó… pha trộn giữa hoài niệm và si mê, đủ để làm người ta nghẹn họng.

Tôi giữ nụ cười nhã nhặn, giả vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục làm tròn vai người vợ dịu dàng, đúng mực mà ai cũng trông đợi.

“Giang Xuyên, vợ cậu đảm thật đấy. Không giống nhà tôi, cái chai dầu ngã cũng không buồn dựng lại.”

Một người bạn trêu đùa.

Anh ta như mới hoàn hồn, cười hờ hững, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, giọng điệu pha chút khoe mẽ:

“Cô ấy mà, cái gì cũng không giỏi… chỉ biết chăm sóc người khác.”

Nghe thì như khen.

Nhưng tôi lại ngửi ra được một mùi vị khác—coi thường.

Cứ như thể, toàn bộ giá trị tồn tại của tôi… chỉ gói gọn trong hai chữ “người hầu”.

Ánh mắt của Tô Vãn cuối cùng cũng rơi lên người tôi.

Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt như đang đánh giá một món đồ trưng bày trong tủ kính.

Sau đó, cô ta quay sang Giang Xuyên, vẫn là tiếng Pháp nhẹ nhàng, môi đỏ khẽ nhếch, giọng không lớn không nhỏ – vừa đủ để nửa bàn ăn nghe thấy:

"Elle est vraiment une idiote, tu l'as trouvée où?"

(Cô ta đúng là một con ngốc, anh đào đâu ra thế?)

Mấy người hiểu tiếng Pháp trên bàn lập tức cười một cách đầy hàm ý, ánh mắt nhìn tôi pha trộn giữa thương hại và trào phúng.

Còn những người không hiểu… cũng đủ thông minh để đọc vị bầu không khí.

Không gian chợt lặng đi một nhịp, kỳ quặc và nặng nề.

Gương mặt Giang Xuyên khẽ biến sắc, hơi lúng túng.

Nhưng anh ta chỉ cười gượng, đáp lại bằng một câu Pháp:

"Arrête tes bêtises."

(Đừng nói linh tinh nữa.)

Câu đó là đang bênh vực tôi?

Trong tai tôi, nó lại nghe chẳng khác gì màn tung hứng quen thuộc giữa những người… từng rất thân mật.

Tôi siết chặt đôi đũa, đốt ngón tay trắng bệch.

Mọi người đều nghĩ tôi không hiểu tiếng Pháp, nghĩ tôi chỉ là một bà vợ quê mùa, không đủ tầm ngồi vào bàn này.

Ngay cả Giang Xuyên, người từng đặt nhẫn lên tay tôi… cũng nghĩ như thế.

Anh ta quay sang, dịu dàng xoa đầu tôi như vỗ về một con thú cưng:

“Tô Vãn đang khen em xinh đấy.”

Tôi ngẩng lên, nhìn anh ta, nở một nụ cười ngọt như mật:

“Thật vậy sao? Vậy thì em phải cảm ơn cô ấy rồi.”

Tôi nâng ly rượu, đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Tô Vãn.

Ánh mắt không né tránh, không chớp, ngữ điệu rõ ràng từng chữ một:

“Cảm ơn cô đã khen. Nhưng nếu được chọn, tôi vẫn hy vọng người khác đánh giá tôi là người thông minh.

Bởi vì xinh đẹp là ưu thế, còn sống sao cho đẹp – mới là bản lĩnh.

Cô thấy đúng không, Tô tiểu thư?”

Vừa dứt lời, tôi thấy nụ cười thanh nhã trên môi Tô Vãn cứng đờ lại giữa không trung.

Giang Xuyên thì khỏi nói—sắc mặt biến đổi liên tục, như đang nuốt phải một đống kim loại, không biết nên cười hay nên nghẹn.

Có lẽ anh ta chưa từng ngờ tới…

Người vợ mà anh ta luôn cho là chỉ biết nấu cơm, dọn nhà, nói tiếng Anh còn vấp…

Lại có thể thản nhiên tung ra một đòn “phản dame” ngay giữa bữa tiệc đón mộng tưởng của anh ta—bạch nguyệt quang từ nước Pháp trở về.

Không khí trên bàn ăn giống như bị đóng băng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi và Tô Vãn, lướt qua, lặng lẽ, nhưng chẳng có ai đủ can đảm phá vỡ sự im lặng đang đè nặng như bão trước cơn mưa.

Tôi bình thản đối diện ánh nhìn không dám tin của Tô Vãn, khẽ mỉm cười, rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu vang sóng sánh trong tay.

Mùi vị vừa chát, vừa ngọt, lại đầy dư âm.

Giống như khoảnh khắc này vậy.

Và đây mới chỉ là màn dạo đầu.

Màn kịch hay… còn ở phía sau.

2.

Sắc mặt của Tô Vãn lúc xanh lúc trắng, rõ ràng không ngờ rằng thứ cô ta luôn tự hào – lợi thế ngôn ngữ, lại bị tôi lật tẩy trước mặt bao nhiêu người.

Cô ta hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Nụ cười lại xuất hiện, vẫn giữ nét duyên dáng đúng mực, nhưng trong đáy mắt đã chẳng còn chút nhiệt nào.

“Chị dâu đúng là biết nói đùa.”

Cô ta đổi lại tiếng Trung, nhưng giọng điệu vẫn mang theo sự trịch thượng quen thuộc.

“Em chỉ đùa với anh Giang thôi mà, không ngờ chị phản ứng… mạnh như vậy. Ở Pháp, bạn bè thân thiết vẫn hay nói đùa kiểu đó.”

Một câu nhẹ bẫng, vừa phủi sạch ác ý, lại ngấm ngầm mỉa tôi quê mùa, không hiểu nổi "văn hoá phương Tây".

Bầu không khí quanh bàn lập tức thay đổi.

“Đúng đấy, Tô Vãn vừa mới về, nói chuyện hơi thẳng tính, chị đừng để bụng nha.”

“Phải đó Giang Xuyên, cậu cũng nên nhắc vợ tí, dọa Tô Vãn sợ rồi kìa.”

Chỉ trong vài câu, mọi mũi nhọn bắt đầu chĩa về phía tôi.

Còn Giang Xuyên, nét mặt khó coi cực độ, ghé sát lại thấp giọng trách móc:

“Lâm Vy, em định làm loạn tới khi nào? Hôm nay là tiệc đón Tô Vãn, đừng làm mọi người mất vui.”

Tôi nhìn anh ta, bỗng thấy buồn cười đến khó tin.

Anh ta cảm thấy mất mặt?

Thế còn tôi thì sao?

Khi anh để người phụ nữ khác nhục mạ tôi là “đồ ngu” trước mặt bao người, bằng thứ ngôn ngữ mà họ cho rằng tôi không hiểu—anh đã từng nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?

Tôi chẳng buồn nhìn anh ta thêm nữa, chỉ quay sang Tô Vãn, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ:

“Cô Tô nói đùa rồi, tôi sao dám giận.”

“Chỉ là tôi nghĩ… ở trên đất Trung Quốc, trước mặt toàn người Trung Quốc, thì—”

“Nói tiếng Trung nghe vẫn thuận tai hơn, đúng không ạ?”

Tôi khẽ nhếch môi, cố ý ngừng một nhịp, sau đó chậm rãi nói tiếp:

“Dù sao thì…”

“Cũng không phải ai cũng may mắn như tôi, vừa hay lại hiểu được những ‘trò đùa kiểu Pháp’ của cô Tô.”

Bốn chữ “trò đùa kiểu Pháp”, tôi cố tình nhấn mạnh từng từ.

Nét cười trên mặt Tô Vãn… hoàn toàn sụp đổ.

Một câu nói của tôi, xé toạc lớp vỏ ngụy trang của cái gọi là ‘nói đùa’, phơi bày toàn bộ sự mỉa mai, xúc phạm cô ta cố tình giấu dưới danh nghĩa “văn hóa nước ngoài”.

Những người ngồi đây ai cũng là cáo già, chẳng ai nghe không hiểu ẩn ý trong lời tôi.

Không khí lập tức trở nên căng cứng như dây đàn.

Một người bạn thân của Giang Xuyên – Triệu Minh – vội phá tan bầu không khí:

“Thôi nào, thôi nào, mỗi người bớt một câu đi. Món ngon để nguội thì uổng lắm. Nào, nâng ly chúc mừng Tô Vãn về nước cái nhỉ?”

Mọi người lục đục nâng ly, cố tỏ ra vui vẻ để gập nhanh trang không khí lúng túng vừa rồi.

Giang Xuyên liếc tôi một cái sắc như dao, trong mắt không che nổi sự cảnh cáo và giận dữ.

Tôi lơ đãng như chẳng thấy gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, tiếp tục ăn phần cơm của mình.

Không cần tranh giành, không cần to tiếng.

Tôi chỉ cần một câu—đã đủ khiến cô ta nuốt không trôi.

Từ đó về sau, Tô Vãn không dùng tiếng Pháp nữa.

Nhưng giọng điệu, cử chỉ, từng lời nói ra vẫn ngập tràn sự khoa trương kiểu “tôi sống ở Paris, còn các người thì không”.

Cô ta kể về buổi triển lãm tranh ở Louvre, nói về lần shopping ở đại lộ Champs-Élysées, khoe chuyện đầu bếp nhà hàng Michelin ba sao là bạn thân của mình.

Còn Giang Xuyên…

Anh ta ngồi bên, ánh mắt rực sáng, say mê lắng nghe như một fanboy trung thành.

Họ kể về tuổi thơ cùng nhau lớn lên, kể về những ngày tháng tuổi trẻ đầy mơ mộng.

Mà những câu chuyện đó, tôi chưa từng là một phần trong đó.

Chưa từng.

Tôi giống như một kẻ ngoài cuộc, lặng lẽ ngồi ở đây, nhìn chồng mình cùng một người phụ nữ khác say sưa hồi tưởng thanh xuân.

“Tô Vãn, cậu còn nhớ không? Năm lớp 12, để đi xem mưa sao băng với tớ, cậu nói dối dì là đến thư viện học bài, kết quả bị bắt tại trận, suýt nữa thì bị đánh gãy chân.”

Tô Vãn bật cười, ánh mắt lấp lánh, giọng nói đầy dịu dàng:

“Nhớ chứ, lúc đó cậu ngốc lắm.”

Giang Xuyên cũng cười, đôi mắt ánh lên chút hoài niệm:

“Ngốc gì mà ngốc, hồi đó là dũng cảm đấy.”

“Không, là rất lãng mạn.”

Ánh mắt cô ta nhìn anh, mềm mại như nước, chan chứa tình ý.

Dưới bàn, tôi siết chặt tay.

Tôi nhớ… năm đầu chúng tôi kết hôn, đến sinh nhật tôi, tôi chỉ muốn anh cùng đi xem một suất phim khuya.

Anh lạnh giọng bảo: “Em có thôi đi không? Mai còn họp sớm, đừng làm loạn.”

Khi ấy tôi nghĩ… chắc anh không phải tuýp người biết lãng mạn.

Giờ mới hiểu, không phải anh không biết, mà là—người anh muốn lãng mạn cùng chưa bao giờ là tôi.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tô Vãn vang lên.

Cô ta nhìn màn hình, nụ cười hiện rõ trên mặt, vui mừng nhận máy.

Một lần nữa, lại là tiếng Pháp trôi chảy, ngân nga giữa không khí im lặng của bàn tiệc.

Có vẻ như cô ta đã quên hoàn toàn bài học lúc nãy.

Hoặc có thể—đã quen với việc dùng sự “khác biệt” để nổi bật.

Qua điện thoại, giọng cô ta vừa ngọt ngào vừa hào hứng, như thể đang nói chuyện với người tri kỷ:

“Ông Dupont ạ? Vâng vâng, tôi thực sự rất mong chờ được hợp tác lần này...”

Nghe đến cái tên “Dupont”, tay tôi đang gắp rau cũng khựng lại.

Ánh mắt tôi thoáng chao đảo.

Không phải vì cô ta đang gọi điện.

Mà là vì—tôi biết cái tên này.

Chương tiếp
Loading...