Thế Thân Hoà Thân, Hồi Cung Vả Mặt

Chương 4



"Làm sao nàng ấy có thể làm ngoại thất của Tiêu Thế tử được?"

Lúc này, Chu Duẫn Chiêu bước ra, giọng nói trầm ổn:

"Theo như vi thần được biết, Nguyệt Nương quả thực có người trong lòng."

Tiêu Nguyên Kỳ tức giận gào lên chế nhạo:

"Chu đại nhân thanh cao như trăng như gió mà cũng lui tới chốn phong nguyệt sao! Thật là một kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa."

"Hoàng thượng minh giám, người trong lòng của Nguyệt Nương là một cựu Thiên hộ hầu của thần, tên Ngô Nhân. Ngô Nhân đã bị thương trên chiến trường, chân cẳng không tiện, thần thường thấy Nguyệt Nương chăm sóc hắn."

Chu Duẫn Chiêu nổi danh từ khi còn trẻ.

Từ nhỏ đã lớn lên trong quân ngũ, mười bốn tuổi tập kích Bắc Lương, mười lăm tuổi bất ngờ ngã ngựa bị thương nặng, không thể cưỡi ngựa, cầm thương được nữa.

Bỏ võ theo văn, hai mươi tuổi trở thành Trạng nguyên trẻ nhất của Đại Ngụy.

Chàng đã dùng chiến công để xây dựng uy tín của mình.

Nhìn khắp cả Đại Ngụy, không có lời nói của ai thuyết phục hơn Chu Duẫn Chiêu.

Chỉ một câu nói ngắn gọn của chàng đã xóa tan lời vu khống Nguyệt Nương cố tình quyến rũ, làm tăng thêm độ tin cậy của toàn bộ sự việc.

Hoàng thượng hạ chỉ xử phạt Tiêu Nguyên Kỳ.

"Đủ rồi, Tiêu Nguyên Kỳ, ngươi quá làm trẫm thất vọng, hôn sự của ngươi và Trường Ninh hủy bỏ!"

Tiêu Nguyên Kỳ bị áp giải vào Đại lý tự, Trường Ninh sau khi biết chuyện ban đầu không có phản ứng gì lớn, dường như người sắp bị xử tử không liên quan gì đến nàng ta.

Mãi cho đến khi nàng ta nghe nói trong số những người làm chứng chống lại Tiêu Nguyên Kỳ có cả ta, thái độ của nàng ta mới thay đổi một trăm tám mươi độ.

Nàng ta quỳ trước đại điện, xin tha cho Tiêu Nguyên Kỳ.

Tiêu Hầu gia cũng vào cung xin tha cho Tiêu Nguyên Kỳ, nguyện bồi thường cho gia đình Nguyệt Nương nghìn lạng vàng, chỉ mong tha mạng cho Tiêu Nguyên Kỳ, đổi thành án lưu đày.

Tiếc là Nguyệt Nương không có gia đình, người trong lòng của nàng ấy cũng đã biến mất.

Cơn mưa cuối thu, lạnh thấu xương.

Trường Ninh đã quỳ ba canh giờ, nàng ta có chút không phục cũng có chút nản lòng, thậm chí muốn từ bỏ.

Nhưng khi thấy ta xuất hiện, đôi chân đang định đứng lên của nàng ta lập tức quỳ xuống.

Nàng ta nén một hơi trong lòng, tiếng cầu xin khản đặc xuyên qua màn mưa:

"Phụ hoàng, Trường Ninh nguyện tự phạt ba năm bổng lộc, xin phụ hoàng tha mạng cho Nguyên Kỳ!"

Ta che ô trên đầu nàng ta.

Nhưng nàng ta lại đẩy mạnh ta ra:

"Ta không cần ngươi ở đây giả làm người tốt! Đừng tưởng ta không biết ngươi có ý gì! Ngươi chính là ghen tị với Chi Hành và Nguyên Kỳ, hai người đàn ông vốn trong mắt chỉ có ngươi, giờ đều yêu ta!

"Là ngươi đã giết họ, là ngươi!"

Trường Ninh như con rắn độc, phun nọc độc về phía ta, tư thế như thể sẵn sàng xé xác ta bất cứ lúc nào.

Chiếc ô rơi xuống đất, bị gió thổi lăn xuống bậc thềm.

Nước mưa lạnh buốt táp vào người ta, rất đau, rất đau, ta đỡ Trường Ninh dậy:

"Đứng lên đi! Họ không đáng để ngươi tự hạ thấp mình như vậy."

Trường Ninh không hề cảm kích.

Lại một lần nữa xô đẩy ta.

"Trường Ninh, dừng tay."

Giọng nói lạnh lùng của Chu Duẫn Chiêu vang lên.

Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Chu Duẫn Chiêu trong bộ triều phục màu đỏ, cầm ô, bước lên từng bậc thềm trong mưa lất phất, giữa đôi mày toát lên khí thế vững chãi như non sông.

Chàng đã làm quan văn.

Nhưng khí phách sát khí của một vị tướng quân trên người chàng vẫn nồng đậm đến mức khiến người ta kinh sợ.

Hàng phòng ngự trong lòng Trường Ninh sụp đổ, nàng ta khóc nức nở:

"Chiêu ca ca, tại sao lại như vậy... Đầu tiên là Chi Hành, bây giờ lại là Nguyên Kỳ. Tại sao người ta yêu thì không có được, người yêu ta lại phải chết!"

Chu Duẫn Chiêu đưa ô cho ta rồi đỡ Trường Ninh dậy, giọng an ủi nhẹ nhàng vang lên:

"Đây không phải lỗi của muội, về đi."

07

Tiêu Nguyên Kỳ đã chết.

Người của Đại lý tự nói hắn qua đời đêm qua, sáng nay khi thẩm vấn mới phát hiện thi thể đã lạnh từ lâu.

"Chuyện này có nhiều điều khuất tất, chưa chắc không phải là giết người diệt khẩu."

Chu Duẫn Chiêu đến điện Chiêu Ninh để bàn bạc chuyện cưới xin với ta, Lan Thụy đã báo cáo chuyện này.

Ta nói với chàng những nghi ngờ trong lòng:

"Người ta cử đi an táng Nguyệt Nương trở về nói, có người đã lén lút đào mộ nàng ấy trong đêm, chắc là đã nghi ngờ thân phận của nàng ấy rồi."

Ta cũng là sáng hôm xảy ra chuyện, nhận được một lá thư nặc danh, mới biết được thân phận của Nguyệt Nương.

Phụ thân của nàng ấy lại là một tham tướng dưới trướng phụ thân ta, là một trong ba ngàn binh sĩ chết oan ở núi Thương Vân.

Nàng ấy lưu lạc đến kinh thành làm vũ nữ, sau khi sự thật về trận chiến núi Thương Vân được phơi bày, ba ngàn binh sĩ nhận được vinh dự xứng đáng, nàng ấy vốn định trở về quê để lập một mộ chôn quần áo cho phụ thân.

Nhưng lại vô tình nghe được một bí mật kinh người từ miệng Tiêu Nguyên Kỳ lúc say rượu.

Trận chiến núi Thương Vân, kẻ chủ mưu thực sự là một người khác.

Vì vậy mới dùng thân mình để lập mưu.

Đợi đến khi ta đến ngăn cản thì đã muộn, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy nhảy xuống.

Sắc mặt Chu Duẫn Chiêu trầm xuống, có lẽ bị cảm lạnh, chàng ho không ngớt.

"Hôn sự của chúng ta hủy bỏ đi! Nàng mang Mặc Nhi đến Bình Châu đoàn tụ với gia đình nhị thúc."

"Chuyện này giao cho ta xử lý."

Chu Duẫn Chiêu ho rất dữ, thậm chí ho ra cả máu, lòng ta chùng xuống, vội vàng nắm lấy cổ tay chàng, muốn bắt mạch xem sao.

Nhưng lại bị chàng né tránh.

Chàng càng như vậy, ta càng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ:

"Sao tự nhiên lại ho ra máu, có phải ngươi đang giấu ta chuyện gì không?"

Ta nhìn chàng không chớp mắt.

Ép chàng phải thở dài một tiếng, nhưng vẫn né tránh:

"Huệ tỷ tỷ, ta tuy lớn lên trong quân ngũ từ nhỏ, thể chất so với người thường có phần khỏe hơn."

"Nhưng cũng là người trần mắt thịt, làm sao không có lúc ốm đau?"

Dưới ánh mắt nghi ngờ của ta, Chu Duẫn Chiêu mỉm cười, ánh mắt trong sáng:

"Chỉ là hôm đó bị cảm lạnh trong mưa, uống vài thang thuốc là khỏi thôi."

"Thật sự không lừa ta?"

"Chiêu có bao giờ lừa Huệ tỷ tỷ chưa?"

Thấy dáng vẻ này của chàng, ta tuy không tin lời chàng, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

"Chuyện ngươi nói ta không đồng ý, vốn là nỗi oan của phụ thân và ca ca ta, sao có thể để ngươi một mình một ngựa được?"

"Phụ thân và ca ca của nàng cũng là phụ thân và ca ca của ta."

Phụ thân của Chu Duẫn Chiêu và phụ thân ta là huynh đệ sinh tử lớn lên cùng nhau.

Khi phụ thân Chu Duẫn Chiêu mất, ông đã giao Chu Duẫn Chiêu mới tám tuổi cho phụ thân ta.

Chu Duẫn Chiêu là do một tay phụ thân ta dạy dỗ, ca ca ta cũng coi chàng như huynh đệ ruột thịt.

Trong trận chiến núi Thương Vân, Chu Duẫn Chiêu mới mười tuổi, ở lại đại bản doanh, vì vậy mới may mắn sống sót.

Chu Duẫn Chiêu ngay lúc đó đã nhận thấy có điều không ổn, nhưng vì còn nhỏ nên không làm được gì, suốt những năm qua chàng vẫn âm thầm điều tra chuyện này.

Ta lo lắng nói:

"Chuyện ngươi ngã ngựa bị thương, e rằng cũng không thoát khỏi liên quan đến việc này."

Chu Duẫn Chiêu cười thờ ơ:

"Trời đã tối rồi, ta phải ra khỏi cung thôi."

Ta tiễn chàng rời đi rồi đến hậu điện, Lan Thụy đang cùng Mặc Nhi chơi đá cầu.

Mặc Nhi thấy ta, liền ném quả cầu đi rồi nhào vào lòng ta: "Mẫu thân!"

"Sao chơi mà mồ hôi đầm đìa thế này? Cẩn thận cảm lạnh đấy."

Nhìn Mặc Nhi ngây thơ, lòng ta trào dâng nỗi buồn vô hạn, khi nó được đưa đến trước mặt ta, nó chỉ mới được nửa tháng tuổi, bé nhỏ, nhăn nheo, phải mất rất nhiều công sức mới nuôi sống được.

Chớp mắt, nó đã bốn tuổi.

"Mẫu thân để Lan Thụy cô cô đưa con đến Bình Châu trước được không? Đợi mẫu thân giải quyết xong chuyện ở kinh thành sẽ đến tìm con."

Mặc Nhi bốn tuổi dường như hiểu nhưng không hiểu, nó không muốn một mình đến Bình Châu.

Lan Thụy cũng không nỡ rời bỏ ta.

"Đi đi, nếu lỡ việc thất bại, ít nhất cũng giữ lại được một mạng cho Mặc Nhi, chỉ có giao nó cho ngươi ta mới yên tâm."

Lan Thụy lúc này mới chịu đưa Mặc Nhi đi.

Như ta dự đoán, vào ngày thứ ba sau khi Lan Thụy đưa Mặc Nhi đi, điện Chiêu Ninh đã bị cấm vệ quân bao vây dày đặc.

Người dẫn đầu là Tiêu Hầu.

Ông ta lấy cớ ta hãm hại trung thần để bắt ta đi.

"Thế nữ đừng trách ta độc ác, phải trách thì trách cháu đã có những suy nghĩ không nên có. Nếu cháu chịu bỏ qua trận chiến núi Thương Vân, cháu vẫn sẽ là công chúa Chiêu Ninh do Hoàng thượng đích thân sắc phong."

"Thật đáng tiếc."

Trong thiên lao, Tiêu Hầu nói với ta rằng Hoàng thượng Lý Càn đã hạ chỉ xử tử ta.

Ta rất bình tĩnh nghe xong.

"Các người đã làm gì với thi thể của Nguyệt Nương?"

"Nó hại chết con trai ta, đương nhiên là phải nghiền xương thành tro rồi. Hơn nữa, Hoàng thượng đã tra ra phụ thân của nó là một trong ba ngàn binh sĩ ở núi Thương Vân, dù nó không dùng thân mình để hãm hại Nguyên Kỳ, nó cũng sẽ chết, chết còn thảm hơn."

Chương trước Chương tiếp
Loading...