Thế Thân Hoà Thân, Hồi Cung Vả Mặt

Chương 1



Sau khi hòa thân trở về, phụ hoàng cho phép ta tự mình lựa chọn phò mã.

Ta nhìn xuống đám người đang quỳ nghênh đón ta trở về.

Trong đó có Đậu Chi Hành, người đã có hẹn ước bạc đầu với ta, và Tiêu Nguyên Kỳ, người từng suýt bị tru di tam tộc vì ngăn cản ta đi hòa thân.

Cả hai người đều sợ ta sẽ chọn mình, đến nỗi chỉ muốn vùi đầu vào trong vạt áo.

Ta ngồi xổm xuống, hỏi đứa trẻ mà ta mang về từ nước địch:

"Con thích ai làm phụ thân của con?"

Mặc Nhi bốn tuổi chỉ tay vào tân khoa Trạng nguyên Chu Duẫn Chiêu đang mặc hồng bào:

"Con muốn người làm phụ thân mới."

Ta cười nói: "Được, vậy thì chọn người."

01

Hôn sự của ta và Chu Duẫn Chiêu được định ra sau ba tháng nữa.

Hoàng hậu đích thân chuẩn bị của hồi môn cho ta, người đã trao hết những của hồi môn mà bao năm qua người chuẩn bị cho con gái ruột của mình, công chúa Trường Ninh.

"Mẫu hậu! Đồ của con mà tiện tì đó cũng xứng sao!"

Trường Ninh tất nhiên không bằng lòng, nàng ta xiêm y lộng lẫy, lúc tức giận thì đầu đầy châu ngọc cũng rung chuyển theo.

Ta lập tức quỳ xuống, run rẩy sợ hãi: "Nương nương, Chiêu Ninh không xứng."

Hoàng hậu nhìn thấy vết thương trên cánh tay ta, bèn lườm Trường Ninh một cách cảnh cáo rồi đích thân đỡ ta dậy.

"Chiêu Ninh đã vất vả rồi."

Ta không từ chối nữa, trong sự tức giận của Trường Ninh, ta thản nhiên nhận lấy của hồi môn của nàng ta.

Năm năm trước, ta thay nàng ta đi hòa thân, chịu đủ mọi tủi nhục.

Năm năm sau, trên đường trở về, Đậu Chi Hành và Tiêu Nguyên Kỳ đã không thể giúp nàng ta giết ta, vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để bị ta cướp đi tất cả.

Rời khỏi cung Khôn Ninh, Trường Ninh vung tay lên, mắt thấy cái tát sắp giáng xuống mặt ta.

Ta lùi lại một bước, trẹo mắt cá chân, suýt nữa thì ngã.

Một đôi tay rắn chắc, mạnh mẽ đỡ lấy ta.

Là Chu Duẫn Chiêu.

"Minh Chiêu ca ca, là nàng ta chọc tức muội trước!"

Trường Ninh kẻ ác tố cáo trước, vị công chúa được nuông chiều từ nhỏ dù tức giận cũng vẫn xinh đẹp yêu kiều.

"Minh Chiêu ca ca, nàng ta ở Bắc Lương đã bị người ta chơi đùa đến nát rồi, còn sinh cả con nữa. Người đàn bà bẩn thỉu như vậy, sao xứng làm thê tử của huynh?"

"Ngay cả bổn công chúa cũng vì sợ sau khi huynh thành phò mã sẽ không thể ra triều làm quan, nên chỉ dám đứng từ xa nhìn huynh mà không dám thổ lộ chút tâm ý nào!"

Ta thoát ra khỏi vòng tay của Chu Duẫn Chiêu, như một người ngoài cuộc.

Lạnh lùng nhìn cặp đôi Trường Ninh và Chu Duẫn Chiêu.

"Công chúa, xin hãy cẩn trọng lời nói."

Chu Duẫn Chiêu ôn hòa lễ độ, nhưng lời nói ra lại đanh thép, như một lưỡi dao vô hình:

"Nếu không có Huệ Nương, người bị sỉ nhục như thế này hôm nay chính là công chúa người."

Tên thật của ta là Triệu Huệ Nương, sau khi phụ thân và ca ca hy sinh trong trận chiến ở núi Thương Vân, ta được Hoàng hậu đón vào cung.

Khi thay Trường Ninh đi hòa thân, ta được phong làm công chúa Chiêu Ninh.

Lời của Chu Duẫn Chiêu không khác gì đâm vào tim Trường Ninh, sắc mặt nàng ta đột ngột thay đổi, môi mấp máy hồi lâu mà không nói được lời nào phản bác.

Trong lòng nàng ta biết Chu Duẫn Chiêu nói không sai.

Nhưng sự cao quý và lòng tự tôn của một công chúa lại khiến nàng ta không thể chấp nhận.

"Nếu công chúa đi, e rằng sẽ không thể kiên cường và nhẫn nhịn như Huệ Nương."

"Thần không có ý sỉ nhục, chỉ mong công chúa hiểu, Huệ Nương là thay ai mà chịu tội."

Từng câu từng chữ của Chu Duẫn Chiêu đanh thép, đầy sự thật, khiến Trường Ninh xấu hổ đến đỏ mặt, không biết giấu mình vào đâu.

Nàng ta hận không thể giết ta để trút giận.

Ngay đêm đó, có thích khách đột nhập vào điện Chiêu Ninh.

Lưỡi đao nhắm thẳng vào những chỗ hiểm của ta, may mà ta đã có phòng bị từ trước, bắt sống thích khách ngay tại trận.

Là Đậu Chi Hành.

Nếu không phải thay Trường Ninh đi hòa thân, ta và hắn đã sớm thành thân.

02

Đậu Chi Hành trong bộ đồ đen tố cáo ta.

"Triệu Huệ Nương, ngươi quên rằng ngươi chỉ là một cô nhi của phủ Tướng quân Tĩnh Viễn, là Hoàng hậu nương nương thương hại mới đón ngươi vào cung nuôi dưỡng, mới cho ngươi cái danh hão công chúa này."

"Ngươi có vinh hạnh thay Trường Ninh hòa thân với Bắc Lương, đó là phúc của ngươi! Nếu không phải Trường Ninh với thân phận công chúa cao quý đến Lương thành để cổ vũ tướng sĩ, ngươi há có thể được đón về nước nhanh như vậy sao?"

"Ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà cướp người trong lòng của Trường Ninh? Ngươi độc ác như vậy, là muốn ép chết nàng ấy sao?"

Đêm lạnh như nước, Mặc Nhi đã ngủ say.

Ta ra lệnh cho người đè Đậu Chi Hành quỳ ngoài điện, hắn quỳ dưới ánh trăng tròn, ánh mắt như muốn nứt ra mà nhìn chằm chằm vào ta.

Ta ngồi xuống ghế, thong thả nhìn Đậu Chi Hành, thưởng thức sự tức giận của hắn, trong chốc lát lại bỗng nhớ về những ngày tháng lớn lên cùng hắn thuở nhỏ.

Phụ thân ta, Tướng quân Tĩnh Viễn, và phụ thân của Đậu Chi Hành, Đậu Hầu gia, cùng với phụ thân của Chu Duẫn Chiêu, Chu Đại tướng quân, là những người bạn sinh tử lớn lên cùng nhau.

Ta và Đậu Chi Hành là thanh mai trúc mã, hai nhà đã sớm có hôn ước.

Khi ta và hắn hẹn ước dưới trăng, cũng là một đêm trăng thanh gió mát như thế này.

Đậu Chi Hành thề dưới trăng, nếu phụ ta sẽ như trâm gãy kiếm tàn, chết không yên lành.

Lúc này, hắn lại dùng ánh mắt căm ghét, hung hăng đâm vào nỗi đau của ta:

"Triệu Huệ Nương, ngươi ở Bắc Lương đã bị người ta ngủ đến nát rồi, còn sinh ra một nghiệt chủng, ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà tái giá?"

Sự sỉ nhục này như xát muối vào những vết thương chồng chất của ta.

Ta đưa mắt nhìn vết sẹo thô kệch như con rết trên cổ tay, mỗi khi trời mưa lại đau dai dẳng, không chết được, nhưng sống không bằng chết.

Tất cả đều là do Đậu Chi Hành ban cho.

Đậu Chi Hành không ngừng la hét, châm chọc rằng sự tồn tại của ta là một sự sỉ nhục đối với Trường Ninh.

Dưới ánh trăng, ta cất tiếng cười lạnh.

Ta nhặt thanh kiếm mà hắn dùng để hành thích ta, một kiếm đâm tới, chém đứt tai phải của hắn.

Đậu Chi Hành đau đớn hét lên không ngừng.

"Đậu Chi Hành, cái tai này xem như là cái giá cho việc ngươi đã phụ ta.

"Đồ ngu! Ngươi đoán xem Trường Ninh có cứu ngươi không?"

Ta bỏ tai của Đậu Chi Hành vào một cái hộp, ra lệnh cho người mang đến Đậu phủ ngay trong đêm.

Đậu Hầu gia tức đến hộc máu tại chỗ, Đậu phu nhân thì sợ đến ngất đi.

Sáng sớm hôm sau, Đậu Hầu gia dâng sớ lên phụ hoàng đòi nghiêm trị ta.

Là ta đã hòa thân với Bắc Lương, nhẫn nhục chịu đựng, trong năm năm không ngừng gửi tin tình báo và tạo cơ hội cho Đại Ngụy, mới có thể để Đại Ngụy rửa sạch mối nhục xưa, đuổi Bắc Lương ra khỏi Mạc Bắc.

Cũng chính là Đậu Chi Hành mặc đồ đen đột nhập vào điện Chiêu Ninh, hành thích công chúa Chiêu Ninh.

Đậu Hầu gia lấy đâu ra mặt mũi và tư cách để nói rằng phải nghiêm trị ta?

Phụ hoàng và toàn bộ triều thần đều kinh ngạc.

Dưới ánh mắt căm hận của Đậu Hầu gia, ta quỳ xuống giữa đại điện, trần tình:

"Phụ hoàng, Đậu Chi Hành đêm khuya đột nhập vào điện Chiêu Ninh hành thích nhi thần, là vì nhi thần đã phát hiện ra chuyện Đậu Thế tử cấu kết với Bắc Lương."

"Hắn giết con là để bịt miệng!"

Lời nói này của ta khiến Trường Ninh đang trốn sau đại điện thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ta nói ra Đậu Chi Hành là do nàng ta sai khiến, e rằng ngay cả Hoàng hậu cũng không cứu được nàng ta.

"Ngươi vu khống ta!"

Đậu Chi Hành kinh hãi, gầm lên phản bác.

Đậu Hầu gia mắng ta tâm địa độc ác, cậy mình có công hòa thân mà coi thường mạng người.

Ta cười nhìn Đậu Hầu gia, nhớ lại lúc nhỏ ông cũng thường cùng phụ thân ta chọc ta vui, dạy ta rằng làm con dân phải yêu vua, yêu dân.

Ta luôn ghi nhớ, nhưng ông ta lại quên mất.

Lúc này, Đại lý tự khanh Trương đại nhân lấy ra một bức thư bị chặn lại ngày hôm trước.

Tuy là thư trắng, nhưng giấy viết là loại giấy Lang huy (huy hiệu sói) mà Bắc Lương đã cống nạp từ nhiều năm trước.

Sau này khi Bắc Lương trỗi dậy, liên tục xâm phạm biên giới Đại Ngụy, tự nhiên cũng không bao giờ cống nạp giấy Lang huy nữa.

Loại giấy này ở Đại Ngụy đã tuyệt tích.

Trương đại nhân đưa thư cho ta: "Trong số những người có mặt, chỉ có công chúa từng đến Bắc Lương, xin công chúa xem xét."

Ta nhận lấy thư, xem xét kỹ lưỡng rồi mỉm cười thấu hiểu.

Ta cầm chén trà trước mặt phụ hoàng, trong sự ngỡ ngàng của mọi người và sự ngăn cản của Đậu Chi Hành, đổ lên bức thư trắng.

"Triệu Huệ Nương, ngươi điên rồi sao, dừng tay!"

Nước trà thấm vào giấy, nét mực dần dần hiện ra.

"Phụ hoàng, đây là loại mực đặc biệt của Bắc Lương, gặp ánh sáng thì ẩn, gặp nước thì hiện."

Chương tiếp
Loading...