Thái Tử Lắm Lời Và Thái Tử Phi Câm

Chương 3



11.

Phụ thân và mẫu thân thấy Bảo Châu thảm hại như thế.

Một người liền đấu khẩu với Thái tử, một người thì ôm con gái khóc đến trời long đất lở.

"Thái tử, cho dù ngài là Thái tử, cũng không thể tùy tiện bắt nạt con gái thần được!"

Thương Lẫm vô tội nói: "Ta khi nào bắt nạt con gái ngài?"

Quay sang ta, hắn hỏi: "Thái tử phi, ta có bắt nạt nàng không?"

Ngực ta bỗng thắt lại, như có gì đó rạn nứt.

Mắt ta hơi đỏ lên, mạnh mẽ lắc đầu.

Thương Lẫm nhún vai với phụ thân ta: "Thấy chưa, chính con gái ngài nói ta không bắt nạt nàng."

Phụ thân run tay, mắt nhìn lảng tránh, chỉ thốt ra vài tiếng "Ngươi… ngươi…".

Thương Lẫm mạnh mẽ nắm tay ta, mười ngón đan vào nhau, bỏ vẻ bông đùa thường ngày, lạnh lùng cười: "Hầu gia tuổi đã cao, trí nhớ kém đi quên cả con gái ruột cũng thôi. Nhưng nếu ngươi dám phạm thượng, ức hiếp Thái tử phi của Cô, Cô tuyệt đối không bỏ qua."

Ta chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn.

Nghiêm túc đến mức khiến người ta run rẩy, nghẹt thở.

Ngay sau đó, hắn cúi đầu, trở về là Thương Lẫm như trước.

Xoa xoa đầu ta: "Đã bảo rồi, nàng chỉ cần chỉ ai ta mắng đó, sao không chịu chỉ?"

"Thôi không sao, nàng không chỉ, ta chỉ hộ."

"Hừ, phu quân tốt như ta không nhiều đâu, nàng phải biết quý trọng ta đấy!"

Hắn cúi người sát mặt ta: "Thái tử phi, bây giờ quý trọng một cái nhé."

Mặt ta lập tức đỏ bừng.

Ta nhìn quanh, đây là ngoài đường đó.

Thương Lẫm liếc thị vệ đang quay lưng giả vờ câm điếc.

"Không quý trọng? Vậy ta quý trọng thay nàng."

Nói rồi, hắn "chụt" một cái hôn lên má ta.

Ta cuống quýt tay chân chạy đi.

Sau lưng là tiếng cười đắc ý của hắn.

12.

Hôm ấy, Thương Lẫm mời đại thần y đến khám bệnh cho ta.

Nói rằng có thể chữa chứng câm của ta.

Thực ra cổ họng ta không hề bị thương.

Chỉ là lâu ngày không mở miệng nói, nên đã quên cách nói chuyện.

"Chứng bệnh này là tâm bệnh, lão phu cũng bó tay."

Thần y nói, bệnh này phải dựa vào tình yêu mà chữa.

Thương Lẫm vui mừng: "Thứ này ta có thừa."

Hắn nâng mặt ta bằng hai tay: "Ta có rất nhiều, rất nhiều yêu thương, đều cho nàng."

"Tiểu Thảo Nhi, ta sẽ đợi đến khi nàng gọi tên ta."

Từ đó, Thương Lẫm gần như buộc ta vào bên hông mình.

Ngay cả đồ trong thư phòng cũng dọn hết sang phòng ta.

Hắn ngồi bên cửa sổ xử lý chính sự, lâu lâu liếc ra vườn thấy ta hái thuốc mà chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.

Hắn tức giận chạy tới, kết quả vừa thấy con sâu liền sợ hãi lao vào lòng ta.

"Thái tử phi, ta sợ quá!"

Ta nhặt con sâu bằng tay không, ném đi.

Thương Lẫm nhìn ta đầy sùng bái: "Thái tử phi, nàng thật lợi hại!"

"Thái tử phi, gan nàng to quá, ngay cả sâu cũng chẳng sợ!"

"Thái tử phi cứu mạng ta, ơn cứu mạng… chỉ có thể… lấy thân báo đáp!"

Chưa kịp phản ứng, hắn đã hôn trộm một cái.

Giống như vừa được nếm mật ngọt, nụ cười ranh mãnh nở ra.

Ta đứng ngây ra, thuốc trong tay rơi hết xuống đất.

Tim đập loạn xạ.

Tất cả đều là lỗi của Thương Lẫm.

Ta vốn chỉ muốn ăn no mà thôi, không hề tham lam…

13.

Thương Lẫm nghiện vẽ, nhưng tay nghề thì thất thường.

Có lần hắn lén vẽ ta, bị ta phát hiện.

Ta lôi tranh ra xem, định xem thử hắn vẽ ra sao.

Nhưng ánh mắt lại dừng ở bức tranh tận dưới cùng.

Đây chính là Bạch Nguyệt Quang của hắn sao?

Bức họa nhòe nhoẹt chẳng nhìn rõ mặt, khó khăn lắm mới nhận ra là nữ nhân.

Nét vẽ cẩu thả, nhưng ta lại thấy được sự nghiêm túc của hắn trong từng nét.

Tim ta chua xót, nghèn nghẹn.

Hỏng rồi… ta đã bắt đầu tham lam rồi.

Giọt nước mắt lăn xuống rơi lên bức tranh, loang ra một chữ.

"Thảo?"

Tên bức họa chính là "Thảo".

Bên dưới còn đề một câu thơ: "Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh."

14.

"Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh!"

"Thứ không giết được ta, sớm muộn cũng bị ta giết lại!"

"Nghịch cảnh không diệt được ta, ta nhất định phúc về sau!"

Mười tuổi, ta đi lên núi tìm chỗ treo cổ.

Ai ngờ gặp một kẻ điên.

Ta định quay đi tìm chỗ khác, hắn lại nắm chặt cổ chân ta.

Ta nhíu mày, hất ra không được.

Kẻ điên toàn thân lấm lem bùn đất, mặt đen nhẻm.

Hắn níu ta, giọng khẩn thiết: "Tiểu muội muội, ca ca bị rắn cắn, mau cứu ca ca!"

Ta lắc đầu, ta sắp chết rồi, mặc kệ người khác sống chết làm gì.

"Giúp ca ca đi! Ca ca cho ngươi tiền?"

Ta lắc đầu. Tiền đâu mang xuống địa phủ được.

"Giúp ca ca… ca ca lấy thân báo đáp cũng được mà!"

Ta lại lắc đầu. Thà cho tiền còn hơn.

Cuối cùng hắn thở dài: "Chẳng lẽ để ca ca thành quỷ đói sao?"

"Không được, chết cũng phải no cái bụng trước đã!"

Ta sững lại, đưa tay xoa bụng mình.

Đã hai ngày ta chưa được ăn gì.

Ta cũng không muốn làm quỷ đói.

Hắn thấy vậy, vội gật đầu quả quyết: "Ca ca làm ngươi no bụng! Người Hòa quốc không lừa người Hòa quốc!"

Thấy ta ngơ ngác, hắn đổi lời: "Người Yến quốc không lừa người Yến quốc!"

Ta cúi nhìn vết thương của hắn, tạm thời buộc dây cầm máu, bên cạnh là con rắn chết.

Ta lục giỏ tre, lấy dây thừng, dao và một cây thuốc, giã nát đắp lên vết cắn.

Hắn nhìn ta chằm chằm: "Ngươi định tự tử?"

Ta gật đầu.

Hắn tặc lưỡi: "Sống còn hơn chết. Chết vừa xấu vừa đau, treo cổ lưỡi lè ra dài lắm!"

“Dùng dao thì phải ngồi nhìn máu mình chảy đến hết…"

Hắn lắm lời, biết đủ kiểu chết không thể diện chút nào.

"Ta vì sống còn bằng lòng lấy thân báo đáp, ngươi sao lại không cần mạng?"

"Ngươi từng tới kinh thành chưa? Nếu tới rồi, chắc chắn không muốn chết nữa."

Ta im lặng, nghe hắn lải nhải một lúc lâu, tựa hồ cũng không còn muốn chết như ban đầu nữa.

Rồi có tiếng người gọi từ xa, hắn bảo gia nhân hắn tới rồi.

Trước khi đi còn hỏi: "Cô nương quý danh là gì?"

Ta chớp mắt. Ta không có tên, mọi người gọi ta là Tiểu Á khẩu.

Trong đầu hiện lên câu hắn vừa nói: "Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh. Ta lại sống rồi! Đời cỏ dại này thật đáng ghét!"

"Cỏ dại?" Ta nghĩ thầm. Có phải hắn nói "cỏ"?

Ta chỉ xuống đám cỏ dưới chân, xoay người bỏ đi.

Hắn gãi đầu: "Cỏ?"

"Cỏ! Muội ấy đang chửi ta hả?"

15.

"Á! Bị nàng phát hiện rồi, Thái tử phi."

Thương Lẫm từ phía sau ôm chầm lấy ta.

Hắn thân mật cọ cọ bên tai: "Đã nói lấy thân báo đáp, ta nào có lừa người chứ?"

Hắn lại thở dài: "Chỉ tiếc là, có người nhất định quên mất chuyện này."

Ta lén lau nước mắt.

Không hề.

Ta vẫn luôn nhớ rõ.

Kẻ điên ở bên trái, Thái tử ở bên phải?

Ai có thể ngờ kẻ điên năm đó chính là Thái tử hôm nay.

Đâu chỉ khác một chữ mà thôi.

Ta mấp máy môi, muốn phản bác.

Nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Ánh mắt ta thoáng ảm đạm.

Thương Lẫm khẽ véo má ta: "Rất giỏi rồi, đã biết muốn mở miệng nói chuyện rồi."

Ta ngẩng đầu, kiễng chân khẽ đặt một nụ hôn lên má hắn.

Thương Lẫm hơi sững lại.

Cả người bứt rứt khó chịu.

Hắn ngang nhiên bế bổng ta đặt xuống giường.

Ta trừng to mắt, chẳng phải đã nói ban ngày không được…

Thương Lẫm ho nhẹ một tiếng: "Thật ra, thỉnh thoảng… cũng không phải là không thể."

Chương trước Chương tiếp
Loading...