Tâm Đầu Kiều Nhuyễn Nhục

Chương 1



Ta là một đứa bé nuôi từ nhỏ để làm dâu.

Hơn nữa còn là loại “ngầu đét” vô cùng.

Bởi vì phu quân tương lai của ta chính là đương kim Thái tử.

Từ khi Thái tử chào đời, lão Hoàng đế liền khẳng định rằng Thái tử tính tình nhu thuận, đơn thuần, rất dễ bị hồ mị mê hoặc. Trong đầu lão tự biên tự diễn ra một hồi “yêu phi họa quốc, thiên hạ lầm than”.

Để tránh bi kịch đó, từ sớm lão đã lén bế ta về nuôi ở ngoài kinh thành, chờ Thái tử trưởng thành thì đem ta dâng lên như một phần lễ mừng sinh thần…

Thế mà ngay trước năm Thái tử thành niên, lại xảy ra chuyện bất ngờ không ai ngờ đến.

Bà nó, con chó Thái tử kia thật sự bị hồ mị quyến rũ rồi…

1.

“Âm Hoài!”

“Phụ hoàng~”

“Âm Hoài!!”

“Phụ hoàng~~”

“Âm Hoài!!!”

“Phụ hoàng hoàng~~~”

Vừa tiến cung, ta đã cùng lão Hoàng đế diễn một hồi “phụ tử tình thâm” cực kỳ kịch liệt.

Ta nhào vào lòng lão, suýt nữa làm ông ta bật ngửa.

Lão Hoàng đế đỡ lấy ta, một lần lại một lần vỗ lưng ta.

Ta nghi ngờ lão chiếm tiện nghi của ta, nhưng ta không có chứng cứ.

Ta chỉnh lại y phục, đứng nghiêm chỉnh, tay đặt bên môi, nghiêm túc như đi ám hiệu với đặc vụ: “Tổ chức sớm để ta quay về, không lẽ đã gặp phải khó khăn gì?”

Lão Hoàng đế nhập vai rất nhanh, lập tức nghiêm mặt, hạ giọng nói: “Ác mộng thành sự thật rồi! Tên Tô Tư kia lại đang mặn nồng cùng tiểu nữ nhà họ Ngự. Nhà họ Ngự chính là ngoại thích của Hoàng hậu, một lòng muốn nắm triều chính. Nếu để nữ nhi yêu mị ấy vào Đông cung, chẳng phải ngày ngày sẽ kéo Thái tử chìm trong tửu sắc, không nghĩ đến tiến thủ… quốc gia sẽ mất thôi… ô ô ô… trẫm một đời vất vả gây dựng cơ nghiệp… hỏng rồi… tất cả hỏng hết rồi…”

Càng nói càng hăng, bộ dạng như thể Ngự gia đã bức cung ngoài điện, thiên hạ sắp đổi chủ đến nơi.

Nước mũi tèm lem, vàng đặc trượt xuống đến khóe miệng, lão há miệng hít một hơi…

Ọe! Buồn nôn quá…

Ta vội rút khăn, che miệng nôn khẽ mấy tiếng.

“Phụ hoàng, ọe… người cứ yên tâm, nàng ta có thể yêu mị đến đâu… ọe… nàng ta có thể hơn ta yêu mị sao? Ọe…”

Lão Hoàng đế ngừng khóc, đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Ta cố gắng nén cơn buồn nôn, ưỡn ngực đứng thẳng, hai quả tròn căng trước ngực khẽ rung, ánh mắt lão lập tức ngây ra!

Ta kiêu hãnh chỉ vào gương mặt mình, bày ra dáng kiêu căng. Lão Hoàng đế thèm thuồng đến suýt chảy dãi…

“Âm Hoài, thu dọn đồ đạc, mau đi đi. Phụ hoàng tin rằng chỉ cần con xuất hiện, Ngự Phù Lưu sẽ xấu hổ mà nhảy sông!”

Ta chìa bàn tay, lão cũng hùa theo vỗ vào tay ta một cái.

“Đánh gục Thái tử! Tất thắng! Ồ yeah!”

Khẩu hiệu vang vọng trong đại điện thật lâu chưa tan…

2.

“Thái tử ca ca, Lưu Nhi muốn bông hải đường đẹp nhất kia~ chàng hái cho Lưu Nhi được không?”

Ta đang nằm bò trên tường nhìn Ngự Phù Lưu. Nàng mặc cung trang vân gấm màu trầm, cổ áo che kín mít, từ đầu đến chân chẳng lộ ra tấc da nào!

Yêu mị chỗ nào? Thật sự yêu mị chỗ nào?

Lại nhìn khuôn mặt nàng, nhiều lắm cũng chỉ là tiểu gia bích ngọc, chẳng dính dáng gì đến hai chữ yêu mị cả…

Ta cắn ngón tay, nhìn nàng ta đến ngây dại, nghi ngờ lão Hoàng đế đã báo sai quân tình!

“Á, Thái tử ca ca~ trên tường sao lại có người nằm bò, nàng ta đang lén nhìn Thái tử ca ca đó… Chàng nhìn dáng vẻ kia, rõ ràng là một con tiện nhân yêu mị! Thái tử ca ca, chàng nhất định đừng để bị mê hoặc~”

Một chiêu tiên hạ thủ vi cường thật hiểm!

Ta lén nhìn Thái tử? Từ khi bò lên tường đến giờ, ta còn chưa thèm liếc hắn một cái!

Chỉ cần nhìn lão Hoàng đế là đủ biết, con trai lão có thể không xấu xí vẹo vọ thì đã là tổ tông phù hộ rồi. Ta nhìn hắn?

Ta tức giận nhảy phịch xuống khỏi tường, bộ ngực lớn rung lên kịch liệt.

Mẹ nó, ngực to đúng là vướng víu, chẳng phải ta muốn giữ lại để làm mồi nhử Thái tử thì sớm đã chém bỏ rồi!

Ta phăm phăm chạy tới trước mặt Ngự Phù Lưu, ngực cứ thế rung lắc, nàng đỏ mặt che mặt, “Ôi chao… ngươi làm gì thế… đừng chạy tới nữa…”

Thời buổi này, tiện nhân yêu mị cũng quá qua loa rồi nhỉ?

Phụ nữ với nhau, nàng thẹn thùng cái gì?

“Vừa rồi ngươi nói ai là tiện nhân yêu mị?” Ta chống nạnh hỏi.

“Chính là ngươi, mặc cái gì thế kia, thật đúng là thương phong bại tục!”

Ngự Phù Lưu cũng chống nạnh đáp trả.

Ta cúi đầu nhìn y phục mình… lụa La Sa họa bách hoa, thướt tha diễm lệ, đẹp biết bao…

“Ngươi mới là kẻ thương phong bại tục! Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám cùng nam nhân ôm ấp, ngươi mới là đồ không biết xấu hổ!”

Ngự Phù Lưu cũng nóng nảy: “Ngươi giữa ban ngày lại leo tường nhìn lén, ngươi có biết xấu hổ không? Ăn mặc kiểu đó chẳng phải muốn quyến rũ Thái tử ca ca ta sao?”

“Ngươi nói bậy! Ta nhìn lén hắn khi nào? Ngươi thấy ta nhìn hắn bằng con mắt nào?”

“Ngươi là ai? Nói mau, có phải muốn quyến rũ Thái tử không? Nếu không khai thật, ta sẽ đưa ngươi đến quan phủ!”

Nàng túm lấy trước ngực ta, còn nhân cơ hội sờ một cái.

Mẹ nó, dám chiếm tiện nghi của ta.

Ta đẩy nàng ngã lăn xuống đất, Ngự Phù Lưu đau đến mức rưng rưng nước mắt.

Sắp khóc rồi, sắp cao trào rồi!

“Hu hu hu… các ngươi ức hiếp ta, còn muốn đưa ta lên quan, ta phải đi tìm phụ hoàng, các ngươi đều ức hiếp ta! Phụ hoàng~”

Ta khóc lóc thảm thiết, Ngự Phù Lưu liền quên cả khóc, ngây ngốc nhìn ta.

Ngay cả Tô Tư đang định đỡ nàng, cũng cúi người đứng sững tại chỗ.

Trời ạ!

Thái tử không phải con ruột của lão Hoàng đế sao?

Đẹp trai đến mức này!

Tiếng khóc của ta đột nhiên ngừng lại. Hắn đã tuấn mỹ đến vậy, nếu ta cứ diễn trò khóc lóc qua loa thì có phần bất kính với hắn.

Ta lấy khăn, chậm rãi lau khô nước mắt, rồi khẽ nức nở vài tiếng.

“Ngươi là Âm Hoài?”

Tô Tư bước đến trước mặt ta.

Tướng mạo ấy, phải nói sao nhỉ…

Mày kiếm như vẽ, mắt sáng như sao, dung nhan thực sự có thể họa quốc ương dân.

Dưới đôi mày kiếm vừa phải, mắt dài hẹp tựa suối xuân, dịu dàng như gió xuân thổi nhẹ.

Ngay cả giọng nói cũng trầm thấp, mang theo từ tính, chỉ nghe vài câu mà ta suýt nữa động tình ngay tại chỗ.

Tất nhiên, bỏ qua việc hắn không giữ nam đức.

Điểm trừ! Nhất định phải trừ điểm!

Chưa gặp chính thê đã đi thích người khác, thật sự là sỉ nhục!

Ta nhìn hắn, ánh mắt bi thương như góa phụ bị phu quân bỏ rơi.

Tô Tư khẽ cười, nụ cười ấy ôn nhu vô cùng: “Phụ hoàng từng một lần say rượu nhắc đến ngươi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp.”

“Cuối cùng” gì chứ, rõ ràng là năm sau mới phải gặp nhau cơ mà?

Ta vốn có thể sống thêm một năm an nhàn tự tại, bây giờ lại phải sớm bước vào nhiệm vụ, vừa mở màn đã là cảnh chia uyên rẽ lứa.

“Thái tử ca ca~”

Ngự Phù Lưu vẫn chờ Tô Tư đến đỡ, nằm mệt quá nên cuối cùng lên tiếng.

Tô Tư ừ một tiếng, vội vàng qua đỡ nàng, rồi giải thích: “Nàng ấy là Âm Hoài, nghĩa muội của bản cung, từ nhỏ nuôi ở Lâm An.”

Mặt Ngự Phù Lưu xanh trắng thay nhau, sắc mặt biến đổi như trời mưa gió, ba bước đi đến trước mặt ta, nắm tay cười gượng: “Thì ra là Âm Hoài muội muội, muội thật xinh đẹp.”

Nói xinh đẹp, nhưng mắt nàng cứ liếc xuống ngực ta…

Ta trợn mắt, hất tay nàng ra, nhanh chóng áp sát bên người Tô Tư, chớp chớp đôi mắt đầy vẻ đáng thương: “Ca ca~ ta thật là nghĩa muội của huynh sao? Rõ ràng phụ hoàng nói ta là tiểu thê tử của huynh mà~”

Mặt Ngự Phù Lưu tái mét, còn Tô Tư thì đỏ bừng cả mặt.

Ngự Phù Lưu tức đến giậm chân bỏ chạy, ta còn lè lưỡi trêu chọc theo bóng lưng nàng.

Tô Tư vẫn nhìn bóng lưng ấy, dáng vẻ muốn đuổi theo.

Ta vừa thấy thế liền khoác chặt lấy tay hắn, thân thể hắn lập tức cứng đờ.

“Không được đi! Thê tử của ngươi ở đây, còn đi đuổi theo nữ nhân khác thì thành cái gì? Ngươi đã là người có thê thất, sao lại có thể ân ái cùng nữ nhân khác? Ngươi đang vả thẳng vào mặt ta, ta không cam lòng. Ngày mai, ta sẽ tìm mấy quyển ‘Nam đức’ đưa cho ngươi, lúc rảnh rỗi thì chịu khó học cho thuộc đi!”

Ta kéo hắn đi dạo quanh Đông cung, phải nói, tòa viện này ta thật sự thích lắm.

Đình đài thủy tạ, liễu xanh che rợp, ven hồ trồng đầy hải đường.

Dây đăng tiêu quấn lấy tường cao, hoa nở rực rỡ trong gió, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian.

“Ngươi… sao lại đột nhiên quay về?”

Ta đang thưởng ngoạn Đông cung, hắn thì lại chăm chú nhìn ta.

“Còn vì sao nữa, nếu ta không về, e rằng ngươi sắp cưới người khác rồi. Phụ hoàng cũng thật là, cứ khăng khăng nuôi ta ở Lâm An, có ai chẳng biết ‘gần nước thì được hưởng trăng’. Ngươi xem, suýt chút nữa thì để lợn rừng húc mất cải trắng rồi…”

Ta lẩm bẩm, rồi bị một đóa đăng tiêu phía xa hấp dẫn, liền xách váy chạy lại, tung người nhảy lên hái xuống một bông.

Dây leo bị kéo mạnh, cánh hoa lả tả rơi xuống, tựa như một trận hoa vũ.

Ta vui sướng nhảy nhót, dang tay đón lấy những cánh hoa rơi.

Một đôi tay trắng trẻo bỗng vươn đến đỉnh đầu ta, khẽ gỡ một cánh hoa.

Ngẩng đầu lên, ta chạm mắt với Tô Tư.

Nói thật, trước khi đến đây ta vốn chẳng đặt hy vọng gì vào hắn.

Nhiệm vụ của ta chỉ là công lược hắn, khiến hắn yêu ta. Còn việc hắn tuấn mỹ hay ôn nhu, yêu ta hay không, cũng không ảnh hưởng đến tiến trình.

Thế nên ta vốn không kỳ vọng gì.

Nhưng nay đã gặp, quả thật hắn vượt ngoài dự đoán.

“Ngươi định ở đâu?”

Hắn gỡ sạch cánh hoa trên tóc ta, tiếp tục dẫn ta dạo quanh hoa viên.

Ta ham náo nhiệt, cái gì cũng thấy mới mẻ, lúc thì nhảy lên, lúc thì vung cành liễu đùa nghịch.

“Ở cùng ngươi chứ đâu. Phụ hoàng bảo ngươi cũng lớn rồi, các hoàng tử đồng lứa đều đã có nữ nhân bên cạnh. Vì ngươi là Thái tử, nên phụ hoàng lo ngươi chìm đắm trong nữ sắc, mới nghiêm khắc quản ngươi hơn. Ngươi tìm nữ nhân khác không được, nhưng ta thì được. Dù sao ngươi sớm muộn cũng phải cưới ta, coi như bồi dưỡng tình cảm trước thôi.”

Tô Tư im lặng hồi lâu.

Ta nhanh chóng nhảy trở lại bên cạnh, cau mày hỏi: “Ngươi không bằng lòng?”

Hắn khựng lại, ta tinh ý nhìn thấu, rõ ràng hắn còn do dự.

Hẳn là trong lòng hắn vẫn có chút chân tình với Ngự Phù Lưu.

Chưa đợi hắn lên tiếng, ta đã mím môi tức giận: “Ngươi chê ta!”

“Không! Không phải, ta không có ý ấy!”

Tô Tư vội vàng giải thích.

Tốt lắm! Đối với Ngự Phù Lưu thì hắn xưng “bản cung”, còn với ta lại nói “ta”.

Đúng là bắt đầu có chuyển biến rồi!

Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn nhăn nhó, tủi thân: “Ngươi thích kẻ khác, không thích ta. Không sao, ngươi không muốn thì thôi, ta về Lâm An, để ngươi tìm Ngự cô nương của ngươi đi!”

Nói xong ta xoay người bỏ chạy, trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.

Nghe phía sau có người đuổi theo, ta càng chạy nhanh, trong lòng càng hân hoan.

Ai ngờ sơ ý giẫm phải tảng đá, cả người bay ra ngoài…

Xong rồi, vui quá hóa buồn rồi!

3.

Ta nằm khóc lóc trên giường của Tô Tư.

Mắt cá chân sưng vù cao vút, lão Thái y quấn từng lớp từng lớp băng, xấu xí hết chỗ nói.

Chưa hết, lúc ngã xuống ta còn theo bản năng che mặt, thế mà xương quai xanh lại cọ xuống đất, trầy mất một mảng da nõn nà.

Lão Thái y cụp mắt, khom người nói với Tô Tư: “Vị trí trên cổ công chúa, lão thần khó bề bôi thuốc, chi bằng để điện hạ ra tay thì hơn.”

Nói xong liền xách hòm thuốc lui ra ngoài.

Tô Tư mặt đỏ bừng, ngồi xuống mép giường, bộ dạng như phạm sai, nhỏ giọng trách ta: “Sao nàng lại chạy loạn chứ, giờ thì mắt cá sưng thế này, Thái y nói nửa tháng không được xuống giường đâu…”

Ta vừa nghe thế càng khóc lớn hơn: “Chẳng phải đều tại chàng sao! Nếu chàng không mải mê nhớ nhung Ngự cô nương kia, ta có chạy đi không?”

Tô Tư thấy ta khóc, cuống quýt tay chân, cầm khăn lau nước mắt cho ta: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta, nàng đừng khóc nữa, nước mắt rơi vào vết thương sẽ rát đấy. Để ta bôi thuốc cho nàng.”

Ta hừ một tiếng, ngẩng đầu nghiêng sang một bên.

Tô Tư càng đỏ mặt, lấy ngón tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên. Ngón tay hắn ấm áp, thuốc lại mát lạnh, kết hợp lại quả thực thoải mái vô cùng.

Khuôn mặt hắn ngay trước mắt ta, đường nét tuấn tú, mày mắt sinh đẹp hiếm thấy. Cơ hội tốt thế này để trêu ghẹo, ta nào có thể bỏ lỡ?

Hắn đang nghiêng mặt chuyên tâm bôi thuốc, ta liền cúi xuống, khẽ hôn lên má hắn một cái.

Tô Tư giật mình, tay lỡ dùng sức, khiến ta đau đến hít một hơi lạnh, nước mắt lại rơi lã chã, tức giận đẩy mạnh hắn: “Chàng làm gì thế! Đau chết ta rồi!”

“Xin lỗi xin lỗi, ta lỡ tay, để ta thổi cho nàng đỡ đau.”

Nói rồi hắn thật sự cúi xuống thổi.

Ta đảo mắt khinh bỉ, đúng là tên không hiểu phong tình! Sư phụ ta từng dạy, trong tình huống này, nếu là nam nhân bình thường thì đã sớm nhào tới ôm hôn ta rồi.

Xem ra, Tô Tư quả nhiên… không bình thường!

Chương tiếp
Loading...