Tạm Biệt Tuyết Xưa

Chương 1



Năm thứ bảy sau khi kết hôn với Phó Nghiễn Tri.

Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại một nhà hàng cao cấp.

Anh đang dùng bữa tối dưới ánh nến cùng Thẩm Nhất Nam.

Còn tôi đến để tiếp khách hàng.

Chỉ trong một giây ánh mắt giao nhau, cả hai liền ăn ý quay đi, giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì.

Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, Phó Nghiễn Tri lái xe đợi sẵn ngoài cửa.

Tôi lịch sự cảm ơn, rồi tự giác ngồi vào hàng ghế sau.

Xe chạy được nửa đường, anh đột ngột dừng lại.

“Thời Nguyệt, hôm nay anh đã dứt khoát chấm dứt với cô ấy rồi.”

Tôi nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể cười gượng.

Thật ra chấm dứt hay không, cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.

Bởi từ rất lâu rồi, tôi đã không còn yêu anh nữa.

1

Miếng dán trên ghế phụ thuộc về Thẩm Nhất Nam vẫn còn đó.

Đêm mờ mịt, những dấu vết từng ngông cuồng tuyên bố chủ quyền ấy giờ lại ố vàng đi đôi chút.

Có lẽ vì phản ứng của tôi quá đỗi bình tĩnh nên Phó Nghiễn Tri khẽ nhíu mày trong gương chiếu hậu.

“Vài hôm nữa anh định về thăm bố mẹ, em lúc nào rảnh?”

Tôi sững người, theo bản năng từ chối.

“Gần đây sức khỏe bố mẹ không tốt, anh đừng về thì hơn.”

Từ khi anh qua lại với Thẩm Nhất Nam, anh chưa từng về nhà.

Tính ra cũng đã bốn năm rồi.

Lời vừa dứt, gương mặt Phó Nghiễn Tri lập tức tối sầm.

Tôi căng thẳng toàn thân, còn chưa kịp giải thích thì nghe anh thở dài khẽ một tiếng.

“Được, nghe theo em.”

Nói rồi, anh khởi động xe lần nữa.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, đập vào cửa kính lộp bộp.

Không khí trong xe lạnh dần.

Suốt chặng đường không ai nói gì.

Nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, tôi bất giác thấy lòng mình chao đảo.

Giữa tôi và anh, hình như đã rất lâu rồi mới có thể ngồi yên ổn như vậy.

Lần gặp nhau trước, còn như kẻ thù chém giết.

Vậy mà giờ có thể bình tĩnh ngồi chung một chiếc xe.

Xe rẽ vào khu chung cư cũ, tôi mới giật mình tỉnh táo.

Phó Nghiễn Tri lại đưa tôi về nơi chúng tôi từng sống.

Tôi định giải thích.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt anh, lời lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Trong thang máy, Phó Nghiễn Tri bỗng nói:

“Những năm qua, em sống ổn chứ?”

Tôi mỉm cười xa cách:

“Cũng ổn.”

Có vẻ câu trả lời này khiến anh không hài lòng.

Đôi mắt anh khóa chặt lấy tôi, như muốn nhìn xuyên vào lòng tôi.

Bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, tôi đành chăm chú nhìn con số trên bảng hiển thị, mong nó nhanh hơn.

Khi cửa mở, Phó Nghiễn Tri dường như nói gì đó.

Nhưng đúng lúc ấy tiếng nhắc của thang máy vang lên, tôi không nghe rõ.

Anh dùng vân tay mở cửa, rõ ràng khựng lại.

Ngay sau đó, khóe môi anh còn cong lên một chút.

Nhưng chỉ một giây, nụ cười ấy liền cứng đờ.

Căn nhà này đã lâu không có ai ở.

Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và rỉ sắt, nồng đến mức khiến người ta cay mắt.

Phó Nghiễn Tri bật công tắc, trên tay dính đầy bụi.

Tôi đưa anh khăn giấy.

“Chắc lâu quá không đóng tiền điện.”

Giọng tôi bình thản như đang mặc cả ngoài chợ.

Anh sững lại, ngước mắt nhìn tôi.

“Em… không ở đây nữa?”

Tôi gật đầu, dùng điện thoại thanh toán tiền điện.

Chẳng bao lâu đèn sáng.

Ánh sáng lan ra, mọi thứ dần hiện rõ.

Bốn năm trôi qua, nơi này vẫn y nguyên như ngày tôi rời đi.

Tấm ảnh cưới bị xé rách, quăng giữa sàn.

Trên sofa và giường là những vệt đen loang lổ, nhắc tôi nhớ từng chuyện đã xảy ra tại đây.

Đó là dấu tích tôi để lại vào lúc trầm cảm nặng nhất, khi đã quyết tuyệt với sinh mệnh của mình.

Năm thứ bảy sau khi kết hôn với Phó Nghiễn Tri.

Tôi lại đứng trong cơn ác mộng cũ.

Nhưng cũng chẳng đau như tôi từng nghĩ.

Ngược lại, lòng tôi yên tĩnh một cách kỳ lạ.

“Bình thản”… từ này đã rất lâu rồi không xuất hiện giữa tôi và anh.

Phó Nghiễn Tri cúi đầu nhìn căn phòng hoang tàn.

Tôi đợi một lúc không thấy anh phản ứng, đành chủ động đi ra.

“Nếu tối nay anh muốn ở lại đây, có thể gọi bên quản lý. Họ tìm người dọn dẹp giúp anh.”

Khi tôi bước ngang qua, Phó Nghiễn Tri nắm lấy tay tôi.

“Em đang ở đâu? Anh đưa em về.”

Tôi giật mình, lập tức hất tay anh ra như bị điện giật.

Lùi lại một bước để giữ khoảng cách.

“Không cần, cảm ơn.”

Xe đặt qua ứng dụng đã đến dưới lầu.

Tôi vội vàng rời khỏi đó.

Về đến nhà, bố và anh trai đều đã ngủ.

Chỉ có mẹ còn chờ tôi.

“Sao hôm nay về muộn vậy? Có chuyện gì trên đường à?”

“Cơm nguội rồi, để mẹ hâm lại, con đi tắm trước đi.”

Nước nóng chạm vào da, cả ngày mệt mỏi tan biến.

Vết sẹo trên cổ tay âm ỉ đau.

Nhiều năm nay, cứ trời nồm mưa là nó lại ngứa ngáy.

Tắm xong đi ra, sắc mặt mẹ hơi khác thường.

Tôi vừa quay người, đã thấy một bóng người xuất hiện trong phòng khách.

Phó Nghiễn Tri…lại theo đến tận nhà.

Bố và anh trai nghe tiếng động cũng ra ngoài.

Sức khỏe họ đã không tốt từ bốn năm trước, vốn phải ngủ sớm.

Phó Nghiễn Tri vẫn đứng đó, dáng vẻ cao cao tại thượng.

“Thời Niên, đã lâu không gặp.”

2

Trước đây, Phó Nghiễn Tri và anh trai tôi là đôi bạn thân nhất.

Cả ba chúng tôi đều là những đứa trẻ bước ra từ miền núi.

Từ tiểu học đến hết cấp ba, lúc nào cũng dính lấy nhau.

Anh luôn tỏ ra chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa.

Về sau tôi mới hiểu…

Có lẽ trí tuệ của anh bắt nguồn từ người mẹ bất hạnh - người phụ nữ bị bán vào sâu trong núi.

Bà sinh anh được ba năm thì gieo mình xuống sông.

Lúc được vớt lên…vết bầm tím che kín toàn thân, không một mảnh vải che thân.

Tôi nhỏ hơn Phó Nghiễn Tri và anh trai một khóa.

Năm tôi học lớp 11, bọn họ cùng lúc thi đậu đại học.

Đó lẽ ra phải là một chuyện đáng mừng, nhưng với bố mẹ tôi, lại là một gánh nặng không sao gánh nổi.

Tôi chạy đi tìm Phó Nghiễn Tri, vừa vặn bắt gặp cảnh tờ giấy báo trúng tuyển của anh bị xé nát.

“Mày là đồ nông dân, còn vọng tưởng hóa rồng? Chỉ cần tao còn sống, đời này mày đừng hòng!”

Phó Nghiễn Tri quỳ rạp dưới đất, bị đánh đến nỗi không rên nổi một tiếng.

Tôi đứng đợi rất lâu, mãi đến khi trăng treo lơ lửng trên cao, tiếng đánh mới dừng lại.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, ánh trăng rọi xuống người, phủ lên dáng anh một tầng ánh sáng mờ ảo.

Phó Nghiễn Tri… thật sự rất đẹp trai.

Tôi hỏi anh:

“Anh muốn đi học đại học không?”

Anh nói anh muốn.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi về nhà nói với bố mẹ:

“Con không học nữa.”

Tôi không thông minh, thành tích chỉ ở mức trung bình.

Trong nhà có một người học giỏi là đủ rồi.

Bố mẹ đánh tôi một trận tơi tả, cuối cùng lại ôm đầu khóc, nói rằng do họ vô dụng.

Trong nhà náo loạn suốt một thời gian dài.

Cuối cùng tôi làm thủ tục nghỉ học.

Tôi cùng anh trai và Phó Nghiễn Tri lên tỉnh.

Họ vào đại học.

Còn tôi đi làm.

Học vấn thấp, tôi chỉ xin được những công việc cơ bản nhất.

Ở tầng hầm ẩm thấp, ăn bánh bao với nước lã.

Một ngày làm ba việc, nghiến răng dành dụm từng đồng học phí cho anh trai và Phó Nghiễn Tri.

Nhưng trong lòng có hy vọng, nên dù cuộc sống cực khổ đến đâu tôi cũng thấy mãn nguyện.

Lần đầu Phó Nghiễn Tri nhận được học bổng, anh đưa tôi đi ăn món Tây.

Trên đường về thì tuyết rơi.

Anh nắm tay tôi, tuyết trắng phủ đầy mái tóc.

“Anh nhất định sẽ để em sống những ngày tốt nhất.”

Không hoa, không lời tỏ tình, nhưng với tôi, đó là thứ ngôn ngữ đẹp nhất trên đời.

Phó Nghiễn Tri rất thông minh.

Chẳng bao lâu sau, tôi không cần vất vả như trước nữa.

Chúng tôi thuê nhà mới, anh cũng dọn khỏi ký túc xá.

Anh học luật, lúc đi thực tập bị gây khó dễ liên tục.

Có một đàn anh tốt bụng khuyên anh:

“Ngành này không có quan hệ thì khó đi xa lắm.”

Phó Nghiễn Tri không tin, liều mình xông vào.

Ở tỉnh thành, có một thiếu gia gây họa nghiêm trọng, chuyện phải ngồi tù đã gần như chắc chắn.

Không biết anh đã dùng cách gì, mà lại kéo được người đó ra khỏi song sắt.

Từ đó, cái tên Phó Nghiễn Tri chính thức bước vào giới.

Rời tòa án, người bị hại cầm dao lao về phía anh.

Anh chưa kịp phản ứng thì tôi đã theo bản năng chắn trước người anh.

Khi anh kịp nhận ra, tôi đã nằm trong vũng máu.

Một người luôn điềm tĩnh như anh, gương mặt lần đầu đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Lời nói cũng lộn xộn, không đầu không đuôi.

“Anh xin em… đừng bỏ anh…”

Bệnh viện phát thông báo nguy kịch hết lần này đến lần khác.

Sau này anh trai kể lại, Phó Nghiễn Tri quỳ dưới đất, ôm chân bác sĩ, dập đầu không ngừng.

Anh hỏi anh trai tôi:

“Phải làm sao đây? Không có Tiểu Nguyệt… anh phải làm sao?”

Anh quỳ suốt một đêm.

Khi tôi tỉnh lại, nước mắt anh cứ thế không ngừng rơi.

Từ đó trở đi, mỗi đêm anh đều gặp ác mộng.

Thức giấc liền ôm tôi thật chặt, khóc đến run người.

“May quá… may mà em còn ở đây…”

Khi ấy, tình yêu anh dành cho tôi…là thật.

Nhưng về sau, nỗi hận anh dành cho tôi…cũng là thật.

Chương tiếp
Loading...